Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng như y suy nghĩ, tuy sắc mặt Tạ Khởi nhanh chóng xanh mét đuổi y cút ra ngoài.
Nhưng cũng không lập tức mang theo con gái rời đi.
Đến ngày hôm sau, Lệ Ngạn Thư gọi nhân viên an ninh đã đợi ở bên ngoài tới.
Là muốn ám chỉ y sẽ áp giải hai cha con Tạ Khởi trở về, nếu như hắn nói không phối hợp.
Lệ Ngạn Thư không cho rằng y uy hiếp là sẽ khiến cho Tạ Khởi nghe lời, tệ hơn nữa là chuyện này cũng có thể sẽ kích thích hắn một lần nữa mang đứa bé rời đi.
Vì thế trong suốt một đêm, Lệ Ngạn Thư không ngủ, chỉ trông chừng chặt chẽ căn phòng của con gái, thức đến hai mắt đỏ bừng.
Ngược lại là Tạ Khởi sau một đêm ngủ ngon, hắn ôm con gái đi ra, gặp Lệ Ngạn Thư ngồi trên sofa, vờ như không nhìn thấy.
Hắn đưa con gái xuống lầu ăn sáng, đứa nhỏ nhìn thấy Lệ Ngạn Thư ở trong nhà mình, vui vẻ mà vẫy vẫy tay với y.
Gương mặt Lệ Ngạn Thư bất giác trở nên dịu dàng, y cười cười với con bé.
Nhưng Tạ Khởi giống như cảm nhận được cái gì, ôm con gái khéo léo nghiêng người, chặn lại tầm mắt của y.
Mở cửa nhà khỏi ra, nhìn thấy có hai bảo an mặc đồ đen đứng ở cửa, vẻ mặt Tạ Khởi chế giễu nhìn về phía y.
Lệ Ngạn Thư bước tới: “Hai người muốn đi đâu?”
Không đợi Tạ Khởi mở miệng, đứa bé đã trả lời: “Con và cha muốn đi ăn bánh bao, mẹ cũng đi cùng nhé.”
Tạ Khởi không ý kiến việc con gái gọi Lệ Ngạn Thư là mẹ, y ngập ngừng trả lời: “Con nên gọi ta là cha nhỏ.”
Con bé giãy giụa từ trong ngực Tạ Khởi, rướn người tới chỗ Lệ Ngạn Thư, giống như muốn được y bế.
Nhưng Tạ Khởi đã dùng sức giữ lại: “Như vậy rất nguy hiểm.”
Ngữ khí của hắn có chút nghiêm khắc, con bé cũng không dám động đậy nhiều nữa.
Lệ Ngạn Thư nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, có chút đau lòng nói: “Em hà tất phải giận chó đánh mèo với con bé.”
Tạ Khởi lạnh lùng liếc Lệ Ngạn Thư một cái: “Tôi chưa bao giờ vì anh mà giận chó đánh mèo với con bé.” Ẩn ý là, muốn Lệ Ngạn Thư đừng quá coi trọng bản thân.
Sau khi nói xong, hắn khom lưng thả đứa nhỏ xuống, con bé lúc này mới lộ ra gương mặt tươi cười, chạy tới bên y.
Lệ Ngạn Thư không rõ ôm trẻ nhỏ là như thế nào, chỉ có thể học Tạ Khởi ôm ngang người như vừa nãy, bế đứa bé lên.
Ôm con gái, y đưa mắt ra hiệu với hai bảo an.
Hai người hiểu ý, nhường lối cho bọn họ, Lệ Ngạn Thư ôm con gái lướt qua Tạ Khởi, đi tới nhà ăn của nhà trọ.
Con gái bắt lấy lọn tóc xoăn buông xuống trước ngực y, nói nhỏ: “Đúng như cha nói, mẹ rất xinh đẹp, mái tóc thật dài, đôi mắt màu xanh lục.”
Lúc này Lệ Ngạn Thư mới rõ ràng, thì ra đây là lý do mà con bé có thể nhận ra y.
Y cũng hạ thấp thanh âm, tiến tới bên tai đứa nhỏ, giống như hỏi một bí mật, nhẹ giọng thì thầm: “Cha thường xuyên nhắc tới ta sao?”
Con gái dùng đôi mắt sáng lấp lánh chăm chú nhìn vào y: “Cha luôn nói rằng, con và mẹ đều rất xinh đẹp.”
“Mẹ rất yêu con, chờ khi con lớn lên, người nhất định sẽ tới tìm con.”
Nói xong, đứa nhỏ trông rất vui vẻ: “Cha không có nói dối.”
Con bé không muốn rời xa Lệ Ngạn Thư, quyến luyến vùi mặt vào bên cổ y: “Mẹ thật thơm.”
Đó là nơi gần tuyến thể Lệ Ngạn Thư nhất, vì đứa nhỏ y liền toả ra một ít tin tức tố.
Nhưng do cảm xúc không ổn định, tin tức tố cũng có chút chua xót.
Y nghĩ, quả nhiên Tạ Khởi mềm lòng mới nói dối với con gái như vậy.
Những gì y đã làm, dù như thế nào cũng nhìn không ra chuyện yêu đứa bé này.
Giống như những năm đó y đối xử với Tạ Khởi.
Tạ Khởi cũng vì đứa nhỏ này mà xây một mái nhà tràn ngập tình thương.
Chỉ là hắn tuyệt đối không giống như y, sẽ tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của một đứa trẻ.