Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lệ Ngạn Thư nghỉ ngơi không đến một tuần, lại đến công ty.
Y muốn trả công ty cho Tạ Khởi, đối phương lại nói không cần.
Công ty cũng không thể không có ai quản lý, cho nên sau khi nhẫn nại một thời gian, y rốt cuộc nhịn không được hỏi Tạ Khởi: “Tôi có thể đến công ty không?”
Tạ Khởi đang tưới hoa, hiện tại hắn rất thường xuyên ở trong vườn.
Lệ Ngạn Thư cảm thấy dù cho Tạ Khởi có chăm sóc cái cây kia thế nào, nó cũng không thể sinh một đứa nhỏ cho hắn.
Tạ Khởi không muốn để y mang thai lần nữa, nhưng lại luôn tưởng nhớ tới đứa bé kia.
Có đôi khi Lệ Ngạn Thư cảm thấy, rõ ràng đều có quan hệ huyết thống như nhau, Tạ Khởi lại không công bằng.
Hắn yêu hai đứa nhỏ, lại không yêu y.
Khi Tạ Khởi nghe được lời này, có chút kinh ngạc nhìn Lệ Ngạn Thư: “Anh không cần chuyện gì cũng phải hỏi em có đồng ý hay không.”
Lệ Ngạn Thư nhận được câu trả lời, lại không cảm thấy vui vẻ.
Yêu là trói buộc, không yêu mới có thể tự do tùy ý.
Lệ Ngạn Thư không vui, cho nên liền đi làm.
Công việc rất thích hợp để khiến tâm trí tê liệt, không còn vì Tạ Khởi mà thay đổi lên xuống.
Cấp dưới thấy y đã trở lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Sếp à, chúng ta vẫn nên rời khỏi tập đoàn chứ?”
Lệ Ngạn Thư: “Tạm thời không cần.”
Chờ ý kiến của Tạ Khởi, Tạ Khởi muốn y đi, y lập tức đi, còn nếu hắn muốn y ở lại hỗ trợ xử lý công việc, cũng không phải không thể.
Có lẽ đối với Lệ Ngạn Thư mà nói công ty là quan trọng, nhưng cũng không phải quan trọng đến nỗi không từ bỏ được.
Y có năng lực tự cường, ở lại tập đoàn tất nhiên có thể tạo ra nhiều giá trị kinh tế hơn.
Vì y trở về nên một số tiệc rượu quan trọng cũng cần tham dự.
Lệ Ngạn Thư lén ngừng thuốc, những thứ thuốc đó sẽ chỉ khiến đầu óc y trở nên vẩn đục, y không thích trạng thái không tỉnh táo đó chút nào.
Tác dụng của thuốc đã hết, cả người Lệ Ngạn Thư cũng thanh tỉnh hẳn lên.
Chút mềm yếu do thuốc gây ra cũng biến mất, tuy rằng Lệ Ngạn Thư ý thức được đây là một sai lầm.
Nhưng Tạ Khởi vẫn bị y giữ lại không cho đi, bởi vì y bị bệnh, cho nên khiến hắn cảm thấy có trách nhiệm.
Y uống thuốc quá liều, Tạ Khởi cũng quy về là bị kích thích bởi lời nói của hắn.
Lệ Ngạn Thư đổi thuốc thành vitamin, y cần một cái đầu óc tỉnh táo để suy nghĩ.
Giống như hiện tại, Lệ Ngạn Thư nhìn tạp chí, trên ảnh chụp là y và nữ người mẫu đêm khuya đi ra từ khách sạn.
Khi đó có một tiệc rượu, y và người mẫu kia chẳng qua chỉ là trùng hợp cùng sóng bước khỏi khách sạn, rơi vào tay báo chí lại thành tai tiếng.
Lệ Ngạn Thư vừa định điện cho đại diện của công ty, liền thấy Tạ Khởi bế con gái tan học trở về.
Con bé sau khi đi nhà trẻ, so với trước kia vui vẻ hơn rất nhiều.
Đúng như lời Tạ Khởi nói, cần được xã giao.
Lệ Ngạn Thư ném tạp chí vào thùng rác, đứng dậy đi tới bên con gái.
Buổi tối, sau khi dỗ con bé ngủ ngon, y trở về trong phòng.
Trong tay Tạ Khởi cầm một cuốn tạp chí, vừa hay là về ồn ào của Lệ Ngạn Thư.
Lệ Ngạn Thư: “Paparazzi chụp bừa, tôi và cô gái kia không có bất cứ liên quan gì.”
Tạ Khởi bình tĩnh gật gật đầu: “Ừm.”
Sau khi nói xong, hắn để tạp chí qua một bên, đứng lên: “Em đi tắm, anh ngủ trước đi.”
Nhưng khi hắn bước qua Lệ Ngạn Thư, bị đối phương giữ tay lại.
Lệ Ngạn Thư không vui nhìn Tạ Khởi: “Cứ như vậy à?”
Tạ Khởi: “Sao thế?”
Lệ Ngạn Thư hít sâu một hơi: “Tôi và người khác đồng thời ra khỏi khách sạn, em không tức giận?”
Tạ Khởi: “Không phải anh đã giải thích rồi sao?”
Lệ Ngạn Thư cũng không biết bản thân vì sao lại tức giận như vậy: “Nếu tôi lừa em thì như thế nào?”
Tạ Khởi ngẩn người: “Anh sẽ gạt em?”
Lệ Ngạn Thư buông tay ra: “Hiện tại thì chưa biết, có lẽ sau này sẽ có thể.”
Tạ Khởi: “Vì sao trông anh còn giận hơn cả em vậy.”
Lệ Ngạn Thư: “Có lẽ là vì, nếu hôm nay người trên cuốn tạp chí kia là em, tôi chắc chắn sẽ phong sát nữ người mẫu kia, sau đó nhốt em ở trong nhà, nửa bước cũng không để em bước ra.”
Tạ Khởi trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Có phải anh ngừng thuốc rồi đúng không?”
Lệ Ngạn Thư tránh ánh mắt đối phương.
Tạ Khởi: “Lệ Ngạn Thư!”
Lệ Ngạn Thư lớn tiếng: “Sao vậy? Em thích tôi uống thứ thuốc đó đến thế à? Em thích tôi trở thành một kẻ ngu ngốc đến vậy sao?”
Tạ Khởi bị y chọc giận, sắc mặt trắng bệch: “Anh có bệnh!”
Lệ Ngạn Thư: “Tôi không có bệnh! Sau khi uống thuốc, tôi mới bị bệnh!”
“Đó cũng không phải là tôi!”
“Tôi không thể vì em mà bị xem như có bệnh cả đời được!”