Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lệ Ngạn Thư nhìn máy tính, sắc mặt cũng rất nghiêm túc, lúc cấp dưới đi vào giao tài liệu, thấy vẻ mặt của y, trong tích tắc còn cho rằng giá cổ phiếu của công ty xảy ra vấn đề.
Hắn lấy điện thoại ra kiểm tra, không có chuyện gì, vậy hẳn là Tạ Khởi xảy ra vấn đề.
Cấp dưới đi theo Lệ Ngạn Thư lâu như vậy, hoàn toàn biết rõ tầm quan trọng của Tạ Khởi trong lòng Lệ Ngạn Thư.
Lệ Ngạn Thư ngẩng đầu hỏi hắn: “Chuyện mấy tờ báo bịa đặt vớ vẩn kia luật sư đã giải quyết chưa?”
Cấp dưới gật gật đầu.
Lệ Ngạn Thư đột nhiên hỏi hắn: Thư ký Vương, anh có người yêu chưa?”
Thư ký Vương giơ nhẫn trên tay: “Sếp, tôi đã kết hôn mấy năm rồi.”
Lệ Ngạn Thư lộ vẻ mặt khiếp sợ, thư ký Vương cười khổ nói: “Cùng với trúc mã của tôi, là một Beta.”
Thư ký Vương là Alpha, Lệ Ngạn Thư cho rằng hắn sẽ kết hôn với một Omega, không ngờ vậy mà lại là Beta.
Lệ Ngạn Thư: “Beta không thể đánh dấu, anh không cảm thấy bất an sao?”
Thư ký Vương: “Cũng có đôi khi, nhưng tôi tin tưởng em ấy.”
“Vì sao lại tin tưởng?” Lệ Ngạn Thư không rõ: “Là bởi vì các anh đã kết hôn?”
Lệ Ngạn Thư cho rằng, hôn nhân thực sự có thể ràng buộc hai bên lại với nhau.
Thư ký Vương: “Đương nhiên là bởi vì yêu và tin tưởng cho nên mới kết hôn.”
Lệ Ngạn Thư trịnh trọng gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Thư ký Vương vui mừng cười: “Sếp…”
Lệ Ngạn Thư: “Nếu thật sự kết hôn, yêu và tin tưởng hẳn cũng sẽ có.”
Thư ký Vương: “…?”
Lệ Ngạn Thư: “Thư ký Vương, cảm ơn anh, tôi hiểu rồi.”
Thư ký Vương: “Không phải…Sếp.”
Đến buổi tối, Tạ Khởi đón con gái trở về từ nhà trẻ.
Gần đây hắn đang chuẩn bị mở một cuộc triển lãm, tập hợp lại tất cả các bức ảnh từ trước đến nay thành một bộ sưu tập.
Tạ Khởi học đại học nghệ thuật, vốn dĩ đối với thương trường không hề hứng thú.
Sau khi chuẩn bị xong triển lãm, hắn còn tính toán mở một lớp đào tạo nghệ thuật, loại hình dạy cho trẻ nhỏ.
Tạ Khởi không thể ở mãi trong nhà được, tuy rằng Lệ Ngạn Thư rất hy vọng hắn một bước cũng không cần bước ra khỏi biệt thự này.
Ôm con gái về đến nhà, Lệ Ngạn Thư vậy mà đã về từ sớm.
Trên bàn lại bày mấy tập tài liệu.
Tạ Khởi để người giúp việc ôm con gái về phòng thay quần áo, bước tới chỗ Lệ Ngạn Thư.
Hắn đỡ sofa, cúi đầu thơm má phải của y: “Anh, sao hôm nay trở về sớm vậy.”
Lệ Ngạn Thư: “Anh có chuyện muốn bàn bạc với em một chút.”
Tạ Khởi nghe thấy y nghiêm túc như vậy, cũng thuận theo ngồi xuống sofa: “Chuyện gì vậy, thuốc mới đổi vẫn khiến anh khó chịu sao?”
Lệ Ngạn Thư: “Lúc trước anh nói muốn trả tất cả cho em, em lại không cần.”
“Cho nên anh suy nghĩ, có lẽ có thể dùng một phương án khác để bù đắp cho em.”
“Con gái qua mấy năm nữa sẽ phải học tiểu học, đến lúc đó bạn con bé biết nó không có mẹ, sẽ chê cười con bé.”
Tạ Khởi phản bác nói: “Con bé có mẹ.”
Lệ Ngạn Thư: “Con bé không có, trên pháp luật mà nói, con bé không có mẹ.”
Tạ Khởi ngẩn người.
Lệ Ngạn Thư: “Cho nên anh suy nghĩ một chút, em cũng cần một người vợ trên danh nghĩa.”
“Người vợ đó sẽ làm mẹ con gái, có thể tham dự mỗi buổi họp phụ huynh của con bé, cũng có thể ký tên trên bài thi của con bé.”
Lệ Ngạn Thư đẩy giấy tờ tới chỗ Tạ Khởi: “Những người có thể anh đã giúp em chọn rồi, giờ em lấy một người trong đây là được.”
Sắc mặt Tạ Khởi âm trầm: “Vợ trên danh nghĩa cái gì, anh muốn sắp xếp người khác làm vợ của em, làm mẹ của con gái?”
Lệ Ngạn Thư bình tĩnh nói: “Hoặc là em cũng có thể cân nhắc một phương án khác?”
Tạ Khởi đột nhiên đứng dậy: “Không cần cân nhắc, em không đồng ý!”
Lệ Ngạn Thư gật gật đầu: “Anh cũng thế, vậy giờ chỉ còn phương án thứ hai thôi.”
“Em cảm thấy anh thế nào?”