Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gặp mặtEdit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Cuối tuần, người lớn hai bên chính thức gặp mặt.
Bố mẹ Lâm Thâm cũng giống Lâm Thâm, đều là người khiêm tốn, không tự cao tự đại, vừa thấy mặt, mẹ Lâm đã nhiệt tình giữ chặt tay Lục Lâm Vân, cười nói: "Trước khi quen Tâm Du, đứa con trai ngốc nhà chúng tôi, cả ngày chỉ biết chơi bời.
Chẳng phải Tâm Du từng đại diện cho bệnh viện quay một đoạn video công ích sao, lúc đó A Thâm chỉ vào Tâm Du trên TV, nói với tôi là muốn mang Tâm Du về làm con dâu cho tôi.
Khi ấy tôi còn chê cười nó, nói, con thế này, người ta có thể nhìn trúng con sao? Không ngờ thằng nhóc này thật sự thành công."
Lâm Thâm ngồi bên cạnh Lục Tâm Du, cười đắc ý, "Mắt nhìn của anh rất tốt, đúng không vợ?"
Lục Tâm Du mím môi cười, bàn tay dưới bàn lặng lẽ véo anh một cái, Lâm Thâm thuận thế cầm tay cô, bao trùm lấy.
Động tác lén lút của hai người rơi vào mắt những người lớn ngồi đối diện, tất cả đều nở nụ cười.
Mẹ Lâm kéo tay Lục Lâm Vân, nói: "Bà thông gia, bà cứ yên tâm, cũng không phải tôi nói giúp con trai tôi, cái khác thì tôi không dám nói, nhưng con trai tôi tuyệt đối không phải loại con trai thích hái hoa ngắt cỏ, sau này chắc chắn sẽ đối xử tốt với Tâm Du."
Lục Lâm Vân gật đầu, nói: "Tôi biết, thật ra chỉ cần hai đứa nó hòa hợp, người lớn chúng ta cũng an tâm rồi."
"Không phải sao, ha ha."
Người lớn hai nhà chính thức gặp mặt lần đầu tiên, bữa cơm kết thúc bằng không khí hòa hợp.
Điều này cũng đại biểu cho hôn lễ của Lâm Thâm và Lục Tâm Du đã được bố mẹ hai bên chính thức định ra.
Nhưng vì tháng bảy Lâm Thâm nhận chức, có lẽ sẽ rất bận, cho nên ngày tổ chức hôn lễ vẫn chưa được thống nhất.
Tuy nhiên, Lục Tâm Du cảm thấy, hôn lễ thì làm lúc nào cũng được, dù sao bây giờ hai người họ cũng không khác gì vợ chồng đã kết hôn.
Lâm Thâm thì lại không nghĩ như vậy.
Buổi tối khi về nhà, Lục Tâm Du nằm trên sô pha chơi game của Lâm Thâm, Lâm Thâm đi tới, để cô gối lên đùi mình, tay phải dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt, bỗng nhiên nói: "Vợ, ngày mai em đi làm không?"
"Có." Lục Tâm Du hết sức chuyên chú chơi game, từ lần trước xem Lâm Thâm chơi, cô đột nhiên bắt đầu thích chơi điện tử, vì thế vừa rảnh là lấy nick game của Lâm Thâm chơi.
Nhưng kỹ năng của cô quá kém, chỉ chơi một tuần đã khiến Lâm Thâm rớt mười cấp.
Thế cho nên có một ngày, Từ Minh kích động gọi điện thoại tới hỏi Lâm Thâm, "Anh! Có phải anh bị trộm tài khoản không?! Sao một tuần em không lên, anh đã rớt mười cấp rồi!"
Lâm Thâm rất bất đắc dĩ, giọng điệu lại vô cùng cưng chiều, "Không, vợ tôi chơi, cô ấy hơi ngốc."
Không lâu sau, Lâm Thâm chơi lên được vài cấp.
Mấy người Từ Minh đang chuẩn bị mời Lâm Thâm vào đội đánh boss, vừa mời thì phát hiện Lâm Thâm không đủ cấp để chơi màn này.
Click vào thông tin mới thấy, đúng là người anh em này lại tụt tám cấp.
Lục Tâm Du ngượng ngùng hỏi: "Có phải là cấp của tôi quá thấp không?"
Từ Minh: "...!Chị...!Chị dâu?"
Lục Tâm Du: "Mấy cậu chờ đã! Tôi kêu Lâm Thâm giúp tôi thăng cấp!"
"..."
Về câu chuyện Lục Tâm Du chơi game hố Lâm Thâm nhiều lần, tạm thời không đề cập tới.
Lâm Thâm nghe thấy Lục Tâm Du nói mai phải đi làm thì hỏi tiếp: "Ngày kia thì sao?"
"Tối kia không đi làm." Lục Tâm Du đáp.
"Buổi tối không được, buổi tối Cục Dân Chính đóng cửa."
Lục Tâm Du sửng sốt, "Cục Dân Chính?"
"Ừ, hai người chúng ta đi đăng ký đi."
Lục Tâm Du để điện thoại xuống, cười tủm tỉm nhìn Lâm Thâm, "Anh gấp gáp gì chứ? Em còn có thể chạy sao?"
"Em không nôn nóng à?"
Lục Tâm Du lắc đầu cười, "Không, em còn đang nghĩ đến những ngày độc thân đấy."
Lâm Thâm quả thực muốn khóc, dứt khoát nói thẳng ra, "Anh nôn nóng, vậy được chưa?"
Lục Tâm Du ngồi dậy, cười hỏi anh, "Anh nôn nóng làm gì?"
"Nôn nóng muốn ghi tên em vào sổ hộ khẩu của anh." Lâm Thâm cầm tay cô, cúi đầu hôn một cái.
Nôn nóng, sao có thể không nôn nóng được? Nôn nóng muốn cô trở thành vợ hợp pháp của anh, nôn nóng muốn cho cô tình yêu và hứa hẹn cả đời.
Ngày thứ sáu, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng rảnh, từ sáng sớm, Lâm Thâm đã hấp tấp lấy sổ hộ khẩu của anh và Lục Tâm Du trong ngăn kéo.
Lục Tâm Du thấy anh lấy sổ hộ khẩu của cô ra thì ngây ngẩn, "Không phải hộ khẩu em ở bên chỗ mẹ à?"
Cô còn chuẩn bị lát nữa qua lấy.
Lâm Thâm cười đắc ý, "Đã lấy từ trước rồi!"
Lục Tâm Du: "...!Anh đúng là chuẩn bị đầy đủ nhỉ."
"Cần thiết mà, đây là chuyện lớn."
Bởi vì bạn trai quá tích cực, Lục Tâm Du và Lâm Thâm may mắn trở thành đôi vợ chồng đầu tiên lãnh giấy chứng nhận kết hôn ở Cục Dân Chính.
Lâm Thâm rất cao hứng, bắt đầu từ sáng ra cửa thì luôn cười ngây ngô, chụp ảnh cho giấy chứng nhận thì trông càng ngốc hơn.
Ra khỏi Cục Dân Chính, Lục Tâm Du nhìn ảnh của Lâm Thâm, cười đau cả bụng, "Lâm Thâm, anh trông ngốc quá."
Lâm Thâm chỉ vào ảnh Lục Tâm Du, nói, "Em tốt hơn anh chỗ nào?"
Lục Tâm Du nhìn nửa ngày, cười híp cả mắt, "Đúng nhỉ, hai chúng ta đều ngốc."
Lâm Thâm khoác vai Lục Tâm Du đi ra ngoài, nói: "Ngốc thì ngốc, dù sao thì vẫn đẹp."
"Lâm Thâm, anh thật là tự tin đấy."
"Còn gọi Lâm Thâm? Gọi ông xã."
Lâm Thâm khoác vai Lục Tâm Du, Lục Tâm Du thì vui vẻ ôm eo anh, cười tủm tỉm hỏi: "Ông xã, trưa nay chúng ta ăn gì?"
"Em muốn ăn gì?"
"Muốn ăn cá phi lê sốt tiêu cay [1]."
"Được, hôn anh một cái anh sẽ mang em đi ăn." Lâm Thâm cúi đầu, mắt đầy ý cười nhìn Lục Tâm Du.
Dứt lời, Lục Tâm Du ngửa đầu hôn anh một cái.
Lâm Thâm sờ má Lục Tâm Du, mặt mày không che dấu được hạnh phúc, "Vợ anh thật ngoan."
Tháng bảy Lâm Thâm nhận chức, vì là người mới nên ngày nào cũng rất bận rộn, thi thoảng tối về còn phải viết báo cáo.
Lâm Thâm liên tục tăng ca suốt cả một tuần, Lục Tâm Du nằm trên giường đợi anh một lúc, rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi: "Ông xã, anh còn bận tới khi nào nữa?"
Lâm Thâm vừa viết báo cáo vừa nói, "Sao? Muốn ông xã âu yếm à?"
Lục Tâm Du mím môi, bò dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh Lâm Thâm, ôm lấy cổ anh từ phía sau, "Sao anh lại bận thế?"
Lâm Thâm quay đầu hôn cô một cái, "Chỉ vài ngày nữa thôi, xong là có thể ở bên em nhiều hơn."
Lục Tâm Du bĩu môi, "Ai muốn ở bên anh nhiều hơn."
Lâm Thâm mỉm cười, cầm tay Lục Tâm Du, kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô, thấp giọng nói: "Không phải là muốn anh âu yếm chứ?"
Khi nói chuyện, bàn tay anh chui vào vạt áo Lục Tâm Du.
Cơ thể Lục Tâm Du cứng lại, không nhúc nhích, ánh mắt đen láy nhìn Lâm Thâm không chớp.
Bàn tay ấm áp của Lâm Thâm du ngoạn trên da thịt Lục Tâm Du, càng ngày càng lên cao, nụ hôn cũng càng lúc càng sâu, hô hấp dần dồn dập.
Lục Tâm Du ngồi trên đùi anh, có thể cảm giác cơ thể anh nóng lên.
Cô nhẹ nhàng đẩy ngực anh, chỉ máy tính trên bàn, "Anh có muốn làm xong việc trước không?"
"Em cho anh là Liễu Hạ Huệ [2] à?" Giọng Lâm Thâm hơi khàn, trực tiếp bế ngang Lục Tâm Du lên, nhanh chóng đến bên giường.
Lâm Thâm đặt Lục Tâm Du lên giường, gấp gáp hôn lấy cô.
Thời gian trước Lục Tâm Du bận rộn, mấy ngày nay Lâm Thâm lại bận, hai người đã một tuần không chạm vào nhau.
Lục Tâm Du cũng hơi kích động, chủ động đáp lại Lâm Thâm.
Âm thanh mập mờ vang lên hết lần này đến lần khác trong phòng, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng càng ngày càng cao.
Lâm Thâm sốt ruột mở tủ đầu giường, lục lọi cả buổi, ngơ ngác nhìn Lục Tâm Du, "Hỏng rồi, không có bao."
Lục Tâm Du: "..."
"Làm sao đây?"
"...!Anh...!Nếu không thì anh xuống mua?"
Lâm Thâm: "..."
Lục Tâm Du nhìn dưới thân Lâm Thâm theo bản năng, cuối cùng bất đắc dĩ mặc kệ, "Quên đi...!Cứ, cứ vậy đi."
Dù sao thì cô và Lâm Thâm đã kết hôn, nếu thực sự có, cũng là duyên phận.
Nhưng mà mang thai cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Nửa tháng sau, Lục Tâm Du vẫn bình thường.
Nói thật, trong lòng Lục Tâm Du có chút tiếc nuối.
Mấy hôm trước Tôn Điềm Điềm gọi điện thoại tới báo tin vui với cô, nói cô ấy mang thai, còn nhiệt tình kêu cô mang thai chung, đến lúc đó có thể cùng nhau dạo phố mua đồ cho em bé gì đó.
Buổi tối lúc tan tầm, Lâm Thâm tới đón cô.
Lục Tâm Du nói chuyện Tôn Điềm Điềm mang thai với Lâm Thâm, Lâm Thâm cười nói: "Để họ sinh trước đi, con họ lớn, sau này có thể chăm sóc cho con chúng ta."
Lục Tâm Du không nhịn được cười, "Gì chứ."
"Không phải sao, ai bảo con họ là anh là chị."
Đèn đỏ, Lâm Thâm dừng xe, ôm Lục Tâm Du vào lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: "Thật ra lần này không có cũng tốt, thời gian trước anh xã giao uống không ít rượu, không chừng là không tốt cho con.
Nếu chúng ta muốn có con, trước tiên là phải kiêng kị đã."
Lục Tâm Du gật đầu, "Cũng đúng."
"Với lại chúng ta cũng sắp làm hôn lễ, nếu em thực sự có, đến lúc đó mang bụng bầu kết hôn, mệt đến mức nào chứ, anh không nỡ."
Lục Tâm Du nghe vậy thì ngửa đầu nhìn anh, "Khi nào kết hôn?"
"Không biết, mấy hôm trước mẹ anh kêu mẹ vợ lên núi thắp hương, nói là muốn nhờ đại sư chọn ngày lành tháng tốt."
Xe chạy trên đường trong chốc lát, dừng ở bãi đỗ xe của quảng trường Thế Kỷ.
Lục Tâm Du cho rằng Lâm Thâm mang cô tới ăn cơm chiều, xuống xe liền kéo cánh tay anh, hỏi: "Chúng ta đi ăn gì thế?"
"Giờ em đói à?" Lâm Thâm hỏi.
Lục Tâm Du lắc đầu, "Cũng bình thường."
"Anh mang em đến chỗ này trước, tối rồi chúng ta ăn."
Lục Tâm Du chớp mắt, tò mò hỏi anh: "Đi đâu?"
Lâm Thâm mỉm cười, ra vẻ thần bí, "Em đi là biết."