Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lâm Thâm hẹn Lục Tâm Du đi xem phim, một buổi trưa đi tắm ba lần.
Từ Minh không nhịn được mà ồn ào bên ngoài, "Trời của tôi ơi, không phải hẹn hò thôi sao, cần đến mức này không?!"
Lâm Thâm đi ra, "Cậu thì biết gì!" Nói xong thì vào phòng ngủ mặc quần áo, Từ Minh đi theo phía sau, đột nhiên trưng ra vẻ mặt mờ ám, hỏi: "Anh, tắm sạch sẽ như vậy, không phải là muốn làm gì đấy chứ?"
Lâm Thâm quét mắt nhìn anh ấy, "Đôi khi tôi thật muốn cạy đầu cậu ra xem bên trong có gì không."
Từ Minh: "Mẹ nó, công kích trí óc người ta vậy à?"
Lâm Thâm nhướng mày, cười, "Tôi công kích cậu đấy, có ý kiến?"
Từ Minh bị chặn họng, "...!Thôi, quên đi, anh là lão đại, không thể trêu vào không thể trêu vào." Nói xong lại bổ sung một câu, "Nhưng đêm nay anh về không?"
"Hỏi vô nghĩa, không về thì đi đâu?"
Lục Tâm Du bận rộn ở quán mì của mẹ đến chín giờ tối, bộ phim hẹn với Lâm Thâm chiếu vào chín giờ bốn mươi.
Lâm Thâm đến phố ăn vặt Yên Vũ đón cô, vừa vặn tám giờ bốn mươi, Lục Tâm Du đang giúp mẹ dọn quán, chuyển bàn ghế vào trong nhà.
Lúc Lâm Thâm đến, Lục Tâm Du đang xếp một cái bàn lại, chuẩn bị đưa vào trong.
Lâm Thâm tiến lên, đưa tay cầm lấy, "Để tôi." Vừa nói vừa nhẹ nhàng tiếp nhận, cằm hơi hất lên, "Để bên đó sao?"
Lục Tâm Du ngơ ngẩn gật đầu, "Đúng thế."
Lâm Thâm không nói hai lời, khiêng cái bàn đi vào bên trong.
Lục Tâm Du sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, sau đó khom người đi dọn một cái bàn khác.
Lâm Thâm đi ra, thấy Lục Tâm Du lại chuẩn bị làm việc thì bước qua, kéo cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, "Chị ngồi đi, mấy chuyện cần thể lực như dọn bàn ghế thế này sao lại để con gái làm được?" Anh vừa nói vừa xếp bàn lại, khiêng trên vai, nhanh chóng đi vào bên trong.
Đi được vài bước, lại như không yên tâm, anh quay đầu, nghiêm túc dặn dò Lục Tâm Du, "Ngồi yên, đừng nhúc nhích đấy!"
Lục Tâm Du ngơ ngác ngồi đó, thất thần nhìn bóng dáng Lâm Thâm.
Lục Lâm Vân đi ra, đến trước mặt con gái, nhỏ giọng hỏi: "Cậu trai trẻ kia là ai thế?"
"Không phải lúc trước con đi tìm đám Triệu Khôn sao, cậu ấy giúp con nên tay bị thương, xem như là người bệnh của con."
Lục Lâm Vân nhìn vào bên trong, đôi mắt âm thầm phát ra ánh sáng, nói với Lục Tâm Du: "Tâm Du, cậu ấy có ý với con phải không? Nếu không sao lại vô duyên vô cớ chạy đến làm việc giúp con?"
Lục Tâm Du giật mình, vội lắc đầu, "Mẹ đừng đoán mò, người ta mới năm ba, nhỏ hơn con đấy."
"Ồ, nhỏ hơn con à?" Lục Lâm Vân tiếc nuối, "Bề ngoài trông cũng thật đẹp."
Lục Tâm Du cười nói, "Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi."
"Vậy cậu ấy tới đây làm gì?" Mẹ Lục đột nhiên hỏi.
"Bọn con hẹn nhau đi xem phim." Lục Tâm Du trả lời.
Lục Lâm Vân sửng sốt, ánh mắt nhìn con gái mang theo vài phần thăm dò, "Được được, người ta mời con đi xem phim?"
"Là con hẹn cậu ấy."
Lục Lâm Vân mở to hai mắt, như phát hiện được bí mật gì vô cùng to lớn.
Lục Tâm Du không nhịn được cười, đứng lên vỗ vai mẹ, nói: "Xem phim mà thôi, mẹ đừng tưởng tượng lung tung."
Lâm Thâm nhanh chóng dọn hết bàn ghế vào trong nhà, Lục Tâm Du tiến lên, cười cảm ơn, "Cảm ơn cậu nha, bạn học Lâm."
Lâm Thâm Ba nghe thấy ba chữ Bạn học Lâm thì không vui lắm, nói: "Chị cứ gọi Lâm Thâm là được." Sau đó hỏi: "Còn cần giúp gì nữa không?"
"Không có không có." Mẹ Lục vội vàng tiến đến, nói: "Hai đứa đi chơi đi, để cô tự đóng cửa được rồi."
"Mẹ, mẹ tự về nhà được không?"
"Được chứ, mẹ ngồi xe buýt mấy trạm là đến."
Lục Tâm Du gật đầu, "Vậy được, về đến nhà mẹ nhớ gọi cho con."
Tối muộn đi xem phim kinh dị, vốn còn cho là không có bao nhiêu người, ai ngờ người ngồi kín cả phòng.
Lâm Thâm đi mua đồ ăn vặt và nước, Lục Tâm Du ngồi ở sảnh lớn chờ anh.
Hôm nay không phải lễ Tình Nhân gì đó, nhưng kỳ lạ là hình như xung quanh đều là cặp đôi, một đám ôm ôm ấp ấp, ân ân ái ái.
Lục Tâm Du tấm tắc, tối muộn đi xem phim kinh dị cũng có thể bị nhồi cẩu lương!
Lâm Thâm nhanh chóng mua đồ về, thấy Lục Tâm Du đang nhìn xung quanh, hỏi cô, "Nhìn gì thế?"
"Mấy cặp đôi." Lục Tâm Du trả lời theo bản năng.
Trả lời xong, cô mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu liền thấy Lâm Thâm đứng trước mặt cô, đáy mắt có vài phần ý cười, đang nhìn thẳng vào cô.
Lục Tâm Du lập tức xấu hổ, giải thích theo bản năng, "À...!Ý tôi là, đêm nay hơi nhiều cặp đôi..."
Lâm Thâm ngồi xuống bên cạnh cô, trên môi có nụ cười, nhìn vào mắt cô, "Chúng ta cũng rất giống mà."
Lục Tâm Du ngẩn ra, "Giống cái gì?"
"Một cặp."
Lục Tâm Du: "..."
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du sửng sốt, không muốn làm cô sợ nên cười cho qua, nói: "Tôi đùa thôi."
Lúc bộ phim này mới chiếu, Lâm Thâm đã bị Từ Minh túm đi xem, không tính là khủng bố, nhưng cũng tạm được.
Cả quá trình anh gần như không xem phim, chỉ nghiêng đầu nhìn Lục Tâm Du.
Ánh mắt người bên cạnh quá nóng, nóng đến mức Lục Tâm Du không cách nào chuyên tâm xem phim.
Phim chiếu được một nửa, rốt cuộc Lục Tâm Du cũng không nhịn được nữa, nghiêng đầu đè thấp giọng hỏi Lâm Thâm, "Cậu không xem phim, cứ nhìn tôi làm gì?"
Lâm Thâm nhếch môi, trong mắt có sự vui vẻ, ánh mắt xoáy sâu vào cô.
Bỗng nhiên, anh thấp giọng nói: "Bác sĩ Lục, sao chị đẹp thế?"
Lục Tâm Du ngẩn ra, đáy mắt có sự kinh ngạc, "Cậu nói gì?"
Lâm Thâm cười nói, "Khen chị đấy."
Lục Tâm Du đột nhiên hơi ngại ngùng, lần đầu tiên có nam sinh khen cô trắng trợn như vậy.
Cô cười một cái, không biết nói gì.
Quay đầu lại, đôi mắt tiếp tục nhìn màn hình.
Bộ phim này không tính là khủng bố, ít nhất là xem đến hiện tại, chưa có cảnh nào khiến nhịp tim cô đập nhanh hơn.
Lục Tâm Du vừa bị Lâm Thâm chen ngang, tâm tư càng không ở trên bộ phim.
Trong đầu hỗn độn, cũng không biết suy nghĩ gì.
Đang còn xuất thần, bên tai đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, "Bác sĩ Lục, nữ quỷ sắp bò ra rồi."
"Hả?" Lục Tâm Du sửng sốt, nhìn màn hình theo bản năng, nhưng mà, lúc này trong đầu cô còn đang nghĩ mấy chuyện lung tung, căn bản chưa hề chuẩn bị gì hết, nữ quỷ đột nhiên bò ra, cô sợ tới mức trái tim đột nhiên thắt lại, gần như là quay đầu đi theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Thâm dựa rất gần cô, trong chớp mắt khi Lục Tâm Du quay đầu, đầu cô đập vào mũi Lâm Thâm.
Lâm Thâm không ngờ cô sẽ đột nhiên quay đầu, không kịp đề phòng trước, bị đụng phải, muốn trốn cũng không kịp.
Mũi bị đầu đập mạnh, đau đến mức anh kêu lên một tiếng, bịt mũi theo bản năng.
Lục Tâm Du cũng bị dọa sợ, hoảng hốt trợn to mắt.
Giây tiếp theo, cô vội vàng kéo tay anh, "Lâm Thâm, cậu không sao chứ?"
Lâm Thâm nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: "Hình như gãy mũi rồi, bác sĩ Lục, chị phải phụ trách đấy."
Chưa xem hết phim, Lục Tâm Du đã vội vàng kéo Lâm Thâm ra ngoài.
Bị đập vào mũi, không đến mức như Lâm Thâm nói, vẫn còn ổn, nhưng bị chảy máu mũi là thật.
Lục Tâm Du áy náy muốn chết, đưa tay muốn giúp Lâm Thâm lau máu mũi.
Nhưng anh quá cao, cô với tay không tới, vì thế cô để anh ngồi trên ghế, kêu anh ngẩng đầu.
Cô đứng trước mặt anh, cúi đầu, cầm khăn giấy giúp anh lau máu mũi.
"Sao mũi cậu yếu ớt thế?"
Lâm Thâm tức tối, "Tôi lấy đầu đập chị thử xem nhé?"
Lục Tâm Du bị chọc cười, thấy máu mũi không tiếp tục chảy nữa thì thu khăn giấy lại, "Được rồi, là tôi có lỗi với cậu."
Cô ném khăn giấy vào thùng rác.
Lâm Thâm sờ mũi, đứng dậy khỏi ghế, nhìn Lục Tâm Du chằm chằm, hỏi rất nghiêm túc: "Bác sĩ Lục, mũi tôi sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
"Chắc là không đâu."
"Sao tôi cảm thấy đau vậy nhỉ?"
"..."
"Nếu thật sự có di chứng gì đó, có thể tìm chị phụ trách không?"
Lục Tâm Du ngẩn ra, "Cũng...!có thể, tôi sẽ phụ trách chi phí chữa bệnh cho cậu..."
Vừa mới dứt lời, Lâm Thâm đột nhiên cúi người, đến rất gần mặt cô, hô hấp nóng bỏng phả vào má cô, cơ thể Lục Tâm Du không tự giác mà trở nên cứng ngắc, lông mi run rẩy, đôi mắt nhìn anh không hề chớp.
Lâm Thâm nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Tâm Du, đáy mắt toàn là ý cười, thấp giọng nói: "Ý tôi là, cái chuyện cả đời ấy."
Giọng anh trầm thấp, như rượu thuần túy làm say lòng người, trái tim Lục Tâm Du đập nhanh, nhìn vào mắt Lâm Thâm, đôi mắt anh đen nhánh, như từ trường hút lấy cô.
Không biết sao, cô đột nhiên thấy mặt mình nóng lên, dời mắt đi theo bản năng, nói chuyện cũng không quá rành mạch, "Cậu, cậu có vấn đề gì, có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Lâm Thâm cười nhẹ, sau một lúc lâu mới đồng ý, "Được."
Anh đứng thẳng dậy, rốt cuộc hơi thở của đàn ông cũng phai nhạt đi chút, Lục Tâm Du hắng giọng, nói: "Tôi đi vệ sinh."
"Ừ." Lâm Thâm nhìn cô, gương mặt vui vẻ.
Lục Tâm Du đi nhanh đến WC, rất có dáng vẻ chạy trối chết.
Cô đứng trước bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương, lúc này mới phát hiện mặt đỏ kỳ cục.
Cô đưa tay vỗ mặt, cảm thấy mình điên rồi.
Không phải phụ nữ ba mươi mới như sói như hổ sao? Sao cô lại đến sớm thế? Thiếu đàn ông thật sao? Lại bị một cậu nhóc trêu đùa đến mức tim đập nhanh...
Lục Tâm Du lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu hứng nước rửa mặt, một lát sau, khí nóng trên mặt mới dần tản đi.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Thâm gửi tin nhắn cho cô, nói đang chờ bên ngoài.
Cô lập tức xuống lầu.
Ngoài cửa rạp chiếu phim, đêm khuya, đèn đường trên đường tạo thành vầng sáng nhạt.
Lâm Thâm tựa vào tường, đôi tay để trong túi quần, dáng vẻ biếng nhác, trong miệng ngậm điếu thuốc, làn khói xanh trắng tỏa ra trước mặt.
Lục Tâm Du đi qua, mùi thuốc xông vào mũi, cô hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: "Bạn học Lâm, thân là một người làm về y học, tôi cần phải nhắc nhở cậu, hút thuốc có hại cho sức khỏe."
Lâm Thâm nhìn lên, cách màn khói xanh trắng, khóe môi hơi nhếch lên, "Chị quản tôi à?"
"..."
Khuôn mặt anh đong đầy nụ cười, lấy điếu thuốc xuống, dập tắt, nhìn Lục Tâm Du một lát, bỗng nhiên nói: "Chỉ có vợ tôi mới có thể quản tôi."
Lục Tâm Du lại giật mình.
Lâm Thâm bật cười, đột nhiên đến gần, mang theo mùi bạc hà của thuốc, giọng trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên bên tai cô: "Bác sĩ Lục muốn làm vợ tôi sao?"