Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngươi. . . . . . Ngươi kẻ ngu ngốc này. Ngươi nhanh mang bản tấu này đi đốt, Hữu tướng quốc chúng ta sẽ từ từ tính.”Trưởng công chúa Phượng Khởi nói xong, cầm lấy tấu chương kia để gần lại ngọn lửa của cây nến. Lại bị Phượng Chuẩn với tay ngăn lại, Hắn phẫn hận mà nhìn tấu chương kia, lạnh lùng nói: “Ý trẫm đã quyết, hoàng tỷ không cần ngăn lại, trẫm sẽ quên hắn, trẫm nhất định sẽ quên hắn, đại kế của trẫm, tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào ngăn cản. Hữu tướng quốc dâng tấu chương này quả thực tốt, tấu rất hay, nó đã hoàn toàn làm trẫm tỉnh ngộ. thì thào, người ta nói anh hùng khí đoản, nữ nhân tình trường, trẫm không cần cái tình trường này, càng không cho phép chính mình khí đoản, hoàng tỷ có nghe rõ không?” Phượng Chuẩn lúc này, nhìn giống như một cô lang lúc nào cũng có thể tìm người mà cắn.
Xong rồi xong rồi, trưởng công chúa! ! ! Lùi về sau vài bước, xong rồi, tất cả xong rồi, người đệ đệ mới khôi phục bộ dáng con người chỉ mới mấy ngày của nàng, cứ như vậy mà lại biến thành cầm thú. Nghĩ đến đây, trưởng công chúa không khỏi có chút oán hận Anh Nguyên, ngươi nói đứa trẻ này tại sao lại nản lòng như vậy đây, nhất định phải dùng thủ đoạn tàn ác này bức hai người chia tay. Không chịu buông tay với giang sơn Hàn triều thì đã thế nào, chỉ cần còn mạng, cùng chung sống tốt với hoàng đệ, chẳng phải sớm hay muộn cũng có một ngày hắn thành nộ lệ ngưới tay ngươi sao? Tại sao không dùng thủ đoạn lấy nhu thắng cương. Aiii. Còn có đệ đệ của mình nữa, nga, vợ người muốn đi tìm cái chết, ngươi lại để mặc hắn đi tìm, mà không dùng lời nhu ngữ nhuyễn mà khẩn cầu hắn một lần, con người đâu có thể vô tình như cây cỏ thế đâu, một đứa nhỏ thiện lương như vậy, chỉ cần dùng tâm, không quá ba năm, khẳng định sẽ có thể chồng hát vợ theo, đàn cầm cùng chim hót chẳng phải sao, ai, đều là một đôi oan gia trời sinh mà. Càng nghĩ càng giận, Phượng Khởi oán hận nói: “Hảo, Phượng Chuẩn, nhớ kỹ nhẫn tâm ngày hôm nay của ngươi, có bản lĩnh thì đừng có hối hận.”Nói xong căm giận bỏ đi.
Tiểu phúc tử nhìn sắc mặt càng ngày càng âm trầm của chủ tử,sợ tới mức một câu cũng không nói nổi, yên lặng dập tắt ngọn nến, chỉ lưu lại một ngọn duy nhất làm điểm sang cho cả căn phòng.
Ngày thứ hai, toàn quân mang theo tất cả dân chúng thành Hưng Châu vào thành. Hưu tướng quốc vốn muốn lấy nha môn tri phủ để làm hành cung tạm thời, ai ngờ đi vào vừa nhìn một cái, sắc mặt lão tướng quốc lúc ấy là trắng xanh hồng luân phiên, cuối cùng trở thành màu đáy nồi, hắn vô cùng hoài nghi cái phủ nha môn này có phải đã bị Anh Nguyên quyết tử kia phá rồi hay không, nếu không tại sao lại có thể nghèo đến như vậy. bên trong ngoại trừ vài cái cây và dụng cụ sống qua ngày ra, thứ tiếp khách gì cũng không có, đừng nói tới tiêu chuẩn làm hành cung rồi, đến ngay cả tiêu chuẩn phòng chứa củi hoàng cung cũng còn chưa xứng.
May mắn là phú hộ ở Hưng Châu không ít, cũng có người dâng lên viện tử của mình, vì thế liền bận rộn đưa Phượng Chuẩn tới nơi đó dưỡng thương, nhưng Phượng Chuẩn lại muốn nhìn thấy nơi ở cũ, trong lòng đăm chiêu, nói gì cũng không muốn chuyển, hữu tướng quốc không còn cách nào, đành phải quét dọn qua loa phủ nha một chút, lại thêm vào một số đồ đạc, liền cũng ở lại đó, còn những tiếng oán than dậy đất, không cần nhắc tới nữa.
Ngày dọn tới liền đổ một trận mưa to, mây đen đầy trời khiến cho mọi người thở không nổi, trong lòng Phượng Chuẩn bị đè nén, nhìn những giọt mưa ngoài cửa sổ lại càng buồn bã hơn, không kiên nhẫn mà mở cửa sổ hét lớn:”hư hừ, thương thiên người cũng biết khóc ư? Là khóc cho thành Hưng Châu hay là khóc vì người kia? Hừ hừ hừ, bọn họ có điểm nào đáng để người khóc, a, người nói đi, bọn họ có điểm nào đáng để người phải khóc?” Hắn nhấc chân đá ra ngoài cửa sổ, cái quẩn đã ướt một nửa, tiểu Phúc tử sợ hãi vội vàng muốn thay hắn đổi cái khác, Phượng Chuẩn lại một tay đẩy hắn ra, cũng không nói gì, chỉ đi vòng quanh quanh phòng, trong miệng cũng không biết đang thì thầm chửi rủa cái gì.
Tiểu Phúc tử trong lòng lo lắng, nghĩ thầm đại nhân vừa đi, tâm tư chủ tử lại càng hung hăng thêm vài phần, chỉ sợ thiên họa đừng nghĩ sẽ sống tốt. đột nhiên thấy Phượng Chuẩn dừng lại, trầm mặt nói: “Tiểu Phúc tử, trẫm ra ngoài một lần, không được đi theo, có người hỏi, thì nói trong lòng ta phiền nhiễu, đi ra ngoài dạo một lát.”
Tiểu phúc tử bịch một tiếng quỳ xuống, kêu rên nói” chủ tử người tha cho nô tài đi, mưa to như thế này, vạn nhất có sấm sét, bị thương phong gì đó, nô tài có vài cái đầu cũng không đủ để chém a, hơn nữa người còn đang bị thương mà, một khi ra gặp nước……”lời khóc lóc khuyên bảo cảm động lòng người, chỉ tiếc chủ tử của hắn thuộc loại một con bạo long điên cuồng cực độ, không đợi hắn nói xong, dứt khoát một chưởng đánh ngất, sau đó nộ khí xung xung mà đi đến trọng địa lao ngục, nhìn thấy các ngục tốt không giải thích gì, một người hai mắt gấu trúc, đánh ngất là xong việc.
Cứ như vậy mà dùng đức hạnh hách dịch hà hiếp người mà một đường đi tìm, cuối cùng đến trước nhà lao giam giữ Anh Nguyên, chỉ thấy giai nhân vốn ưu mĩ vô song lúc này đang tựa trên đệm cỏ mà buồn ngủ, hai sợi dây xích nặng nề giống như hai con độc xà đen kịt, lần lượt xích ở trên đôi tay đôi chân gầy giơ xương của hắn.
Nước mắt của Phượng Chuẩn trào ra, lửa giận ban đầu nháy mắt tiêu tán mà hết sạch sẽ, rõ ràng cơ thể kia, trước lúc hắn rời đi vẫn là vô cùng cân xứng, cánh tay da thịt mềm mại mượt mà kia, bây giờ vẫn còn lưu lại trong tim hắn, làm sao mới chớp mắt, liền đến da thịt cũng không còn rồi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Anh Nguyên vô lực mà ngẩng đầu, nhìn thấy là hắn, vội vàng giãy dụa muốn ngồi thẳng, Phượng Chuẩn đột ngột bổ vào, ôm lấy hắn khóc lớn: “Nguyên nhi, người không thể tha thứ cho ta lần này ư? Không thể tha thứ cho ta lần này ư? Ta biết ta sai rồi, ta biết sai rồi, bởi vì ngươi, tất cả đều có thể buông tha, sau này ngươi nói gì, ta liền nghe theo có được không? Ngươi làm hoàng hậu của ta, cùng ta nắm giữ thiên hạ, chúng ta cùng tạo lập một thế giới thịnh vượng hòa bình, ta sẽ nghe theo lời của ngươi, ta đều nghe theo lời của ngươi.”
Không thể phủ nhận, trái tim bị quốc cừu gia hận đóng băng của Anh Nguyên lúc này nghe thấy lời của Phượng Chuẩn mà mãnh liệt động đậy. Hắn mặc cho người nam nhân này ôm hắn vào lòng, hắn biết người kia đang rất thương tâm bởi vì hắn. Hoàng đế Phượng triều có thể thật tình bày tỏ như thế, đã là cực hạn của người kia rồi. bởi vì đau đớn một khắc này, hắn đã không tự kìm hãm mà liền động tâm.
“Ngươi. . . . . . có thể buông tay với Hàn triều được không?”…….