Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
  3. Chương 187
Trước /265 Sau

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 187

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thôi Ngạn còn nói qua, nếu Chu Hằng xếp hạng cao trong thi hương, không chỉ có gả muội tử ruột thịt cho hắn, còn nghĩ biện pháp mang Chu Hằng cùng đi đến Quốc Tử Giám.

Thôi Ngạn lúc này đang ở quê quán, đang đề ra yêu cầu với Thôi lão gia.

Thôi lão gia lớn lên trắng trẻo mập mạp, bụng tròn tròn, nhìn qua thập phần hòa khí, Thôi Ngạn trước khi giảm béo liền tựa như một cái khuôn mẫu ấn ra cùng cha hắn —— hiện tại đứng ở bên người Thôi lão gia liền không giống nữa, nhưng Thôi lão gia vẫn yêu thương hắn nhất.

Bởi vì Thôi Ngạn là con vợ cả.

Trọng thứ nhẹ đích là loạn gia, người hơi có hơi chút kiến thức đều sẽ không làm như vậy, Thôi lão gia có thể làm sinh ý lớn như vậy tự nhiên cũng không hồ đồ, mỹ thiếp nạp một đống, nhưng kính trọng nhất là chính thê, cũng coi trọng con vợ cả nhất.

Nhưng khi đó yêu thương Thôi Ngạn, là bởi vì Thôi Ngạn chiếm vị trí con vợ cả, nếu thay đổi thành người khác đầu thai đến trong bụng Thôi thái thái, Thôi lão gia cũng yêu thương như vậy.

Chân chính đối đã Thôi Ngạn không giống nhau, vẫn là sau khi Thôi Ngạn biểu hiện ra thiên phú đọc sách.

Trên mặt Thôi lão gia có ánh sáng, lại vì Thôi Ngạn về sau sẽ giúp Thôi gia thay đổi địa vị, hiện tại tự nhiên càng yêu thương hắn.

Thôi Ngạn nói muốn đi Quốc Tử Giám, Thôi lão gia một ngụm đồng ý.

Quốc Tử Giám tốt, so với thư viện Nam Nghi càng có thể kết giao với đồng môn có địa vị hơn.

Thôi Ngạn nói muốn mang Chu Hằng cùng đi, điều này Thôi lão gia không có một ngụm đáp ứng: "Danh ngạch ‘ cống giam ’ mỗi tỉnh đều có giới hạn, đưa con đi Quốc Tử Giám còn được, đưa thêm Chu Hằng…… có hơi chút khó."

Khó khăn là khó khăn, Thôi Ngạn vẫn nói cha hắn ngẫm biện pháp, Thôi gia giúp đỡ Chu Hằng, một trăm bước ít nhất đã rời đi 90 bước, chẳng lẽ còn kém một chút cuối cùng?

"Kia chính là muội phu ruột thịt của con!"

Thôi Ngạn tạo áp lực như vậy cho cha hắn, Thôi lão gia lập tức trái lại dỗ hắn, "được được được, vi phụ ngẫm lại biện pháp, con trước chuyên tâm dự thi. Đừng nói con hay Chu Hằng, nếu lo được tuyển cử, mà không trúng cử nhân, Thôi gia dù có tiền cũng không tiêu được."

Trấn an Thôi Ngạn xong, Thôi lão gia một mặt nhờ người hỏi thăm sự tình"Cống giam", một mặt bàn bạc việc gả nữ nhi cùng Thôi thái thái.

Nghe ý tứ của Thôi Ngạn, Chu Hằng lần này hẳn là có thể trúng cử.

Nếu có thể trúng cử, Thôi lão gia tính toán gả Thôi Ngũ Nương con vợ cả cho Chu Hằng.

Nếu không trúng, liền gả con vợ lẽ Thôi Tam Nương hoặc là Tứ Nương.

Gả đích hay gả thứ, tiêu chuẩn của hồi môn đều không giống nhau, Thôi lão gia tự nhiên muốn thương lượng cùng Thôi thái thái quản lý nội trợ.

Thôi thái thái cũng bằng lòng nếu Chu Hằng thi đậu, gả Thôi Ngũ Nương qua…… Thôi gia có tiền, nhưng nhà quan lại không dễ kết thân cùng thương hộ, nữ nhi thương gia giàu có không lo gả, nhưng tưởng gả cao cũng thực không dễ dàng, người đọc sách giống như Chu Hằng, tuổi trẻ có tiền đồ, ở trong mắt Thôi thái thái cũng là con rể thực tốt.

Con rể tốt đương nhiên muốn để lại cho nữ nhi ruột, chẳng lẽ để lại cho con tiểu thiếp sinh?

Bên này Thôi lão gia và Thôi thái thái bàn bạc, vô ý đã bị Vương di nương tới thỉnh an Thôi thái thái nghe được.

Vương di nương chính là mẫu thân ruột thịt của Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương, mấy năm đầu cực kỳ được sủng ái, còn sinh hạ thứ trưởng tử Thôi Đại Lang cho Thôi lão gia.

Nghe thấy Thôi lão gia ở bên trong nói Chu Hằng trúng cử liền cưới Ngũ Nương, không trúng thì chọn một người trong Tam Nương và Tứ Nương gả qua, Vương di nương tức giận đến run tay —— con trai của nàng là con vợ lẽ, cho nên không bằng Thôi Ngạn, nàng nhịn. Hiện giờ nữ nhi gả hôn phu, cũng phải nhặt đồ chính phòng chọn thừa là đạo lý gì?

Vương di nương chịu đựng tức giận, nói chính mình làm đai buộc trán cho thái thái đã quên, phải đi về lấy.

Sau khi trở lại sân của chính mình mới không nhịn được khóc.

Thôi gia di nương và các tiểu thư Thôi gia cũng không ở cùng một chỗ, tới buổi tối, Thôi Tam Nương và Thôi Tứ Nương tới thăm nương mới biết được chuyện này, ba người lại nói tiếp, không thiếu được ôm đầu khóc một hồi.

Vương di nương trách chính mình không nên làm thiếp, khiến nhi nữ phải thấp hơn người một đầu, Thôi Tứ Nương thế mẹ đẻ lau nước mắt, oán hận nói:

"Có quan hệ gì với di nương đâu, là chính phòng khinh người quá đáng!"

Mẹ cả đối xử với các nàng đều chỉ có trên mặt mũi, ngày thường các nàng cung kính hiếu thuận như thế nào cũng không có tác dụng, có hôn sự tốt vẫn sẽ để lại cho Ngũ Nương con vợ cả.

Nữ nhân chỉ biết oán nữ nhân, chuyện này làm Thôi gia Đại Lang sau khi nghe nói lại là hoàn toàn cảm thụ không giống nhau.

Căn nguyên không ở Thôi thái thái, ở Thôi lão gia.

Là Thôi lão gia quá bất công.

Từ ban đầu đã thường nói, con của tiểu thiếp như bọn họ tương lai đều là cánh tay giúp đỡ Thôi Ngạn, chờ Thôi Ngạn bày ra ra thiên phú đọc sách, thậm chí còn không được.

Nếu Thôi Ngạn có thể khoa khảo nhập sĩ, bọn họ càng không xứng làm huynh đệ Thôi Ngạn, tất cả đều là chưởng quầy làm việc cho Thôi Ngạn!

Thôi Đại Lang cười lạnh, "Chờ Chu Hằng trúng cử, phụ thân gả Tam Nương, Tứ Nương cho hắn cũng thế, hay là……"

Vương di nương bị hai câu của con trai nói cho kinh hãi run sợ, nàng trực giác con trai phải làm chút chuyện không tốt, nàng vốn định mở miệng ngăn cản, lại ngạnh sinh sinh nuốt trở vào.

Lão gia thật sự bất công!

Làm thiếp nhường chính thê hẳn là, con nàng sinh cũng họ Thôi, dựa vào cái gì cũng muốn mọi chuyện đều phải nhường nhịn?

Chính thất có lập trường của chính thất, tiểu thiếp cũng có ý tưởng của tiểu thiếp, bất luận nam nhân nào vọng tưởng thê thiếp tốt đẹp đều là thiên chân, mâu thuẫn giữa thê và thiếp vĩnh viễn vô pháp điều tiết, không tranh cho chính mình, cũng sẽ đi tranh cho con.

Tai hoạ ngầm của Thôi gia đã sớm mai phục, tranh phu quân cho nữ nhi chỉ là một chuyện.

Thôi Ngạn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Thôi lão gia đáp ứng muốn đưa hắn và Chu Hằng đi Quốc Tử Giám, Thôi Ngạn liền thanh thản ổn định học tập.

……

Ba năm qua, Trình Khanh tránh thoát nguy cơ nghiệm thân, chịu đựng huyện thí, phủ thí và viện thí, không lý do nào lại ngã ở thi hương.

Trình Khanh buông rổ đồ khảo thí, cởi túi đeo ở trên cổ xuống, treo ở trên tường, thứ này là trăm triệu không thể bị dơ bẩn.

Trường thi sẽ cung cấp cho mỗi gian một chậu than, một ngọn ngọn nến, dư lại liền do thí sinh tự mang theo.

Suy xét đến thời tiết quỷ này, Trình Khanh bảo trong nhà chuẩn bị gạo và đồ sấy, hai nắm gạo thêm chút nước, chỉ cần một cái nồi là có thể giải quyết đồ ăn cho một bữa cơm.

Ngoài ra còn dùng hạt đào, hạt thông, hạt dẻ, hạt mè, gạo xay thành bột, buổi sáng dùng nước ấm pha thành bữa ăn sáng.

Nguyên liệu nấu ăn khác nàng không dám mang, sợ biến chất ăn hư bụng.

Đây là có điều kiện, không điều kiện chỉ có thể gặm màn thầu, mỗi bữa dùng nước ấm ngâm một chút chịu đựng ba ngày này.

Đêm nay, Trình Khanh ngủ ở trên tấm ván gỗ trong gian thi, trong mộng là giường lớn mềm mại của nàng ở kiếp trước.

Ngày hôm sau không có nghẹt mũi đau đầu như tưởng tượng, Trình Khanh cho rằng đây là dấu hiệu tốt, nếu bị cảm sẽ ảnh hưởng đến phát huy.

Trình Khanh buổi sáng ăn bột ngũ cốc, giữa trưa và tối là cơm chưng thịt khô, mùi hương làm cho thí sinh gian bên cạnh bụng kêu thầm thì, thật hận không thể trèo tường lại đây đánh Trình Khanh một trận —— đây là thi hương, ngươi con mẹ nó cho là đi chơi thu sao?

Trình Khanh mới mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, giờ Mẹo một khắc rời giường, giờ Hợi vừa đến liền đi vào giấc ngủ, kiên trì 5 giờ rời giường 9 giờ đi vào giấc ngủ, làm nàng tinh thần no đủ, khi khảo xong trận đầu thi hương thế nhưng không cảm thấy quá khó chịu.

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

Copyright © 2022 - MTruyện.net