Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
  3. Chương 189
Trước /265 Sau

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 189

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kỷ Hạo thất hồn lạc phách, Đổng Kính Thu thập phần khó hiểu. Dù chưa yết bảng, lấy trình độ của Kỷ Hạo, hy vọng trúng cử vô cùng lớn, đang êm đẹp lại xảy ra chuyện gì?

Kỷ Hạo gắt gao nắm lấy bức hoạ cuộn tròn, "Ngươi không hiểu!"

Đổng Kính Thu vỗ tay đoạt bức hoạ cuộn tròn, "Sau khi thi hương xong ngươi liền hồn vía lên mây, hỏi ngươi ngươi cũng không nói, cả ngày ôm bức hoạ cuộn tròn này không bỏ, ta muốn nhìn xem bức họa này có bao nhiêu quý giá."

Đổng Kính Thu tưởng là đại tác phẩm danh gia gì, cởi bỏ ra nhìn lại là một bức vẽ mỹ nhân.

Đổng Kính Thu đỏ mặt, trả lại bức họa cho Kỷ Hạo.

Hắn đã nhận ra bức họa này là bút tích của Kỷ Hạo, Kỷ Hạo vẽ một tiểu nương tử trẻ tuổi, trân quý không bỏ, đây là bệnh tương tư nha…… Đổng tài tử thi họa song tuyệt vô cùng xấu hổ.

Đổng Kính Thu bóc trần tư tình của bạn tốt thập phần xấu hổ.

Thấy Kỷ Hạo thất hồn lạc phách, Đổng Kính Thu cũng không có biện pháp, một lần nữa tìm một tửu quán nhỏ, bồi Kỷ Hạo ngươi một ly ta một ly uống lên.

Vài chén rượu xuống bụng, ở dưới sự truy vấn của Đổng Kính Thu, hắn nói ra chuyện giữa hắn và đại nương tử.

Trình tiểu thư trong miệng hắn tự nhiên nơi chốn đều tốt.

"Chuyện một nam thừa tự hai nhà, ta đích xác đã từng nghe trong nhà đề qua, nhưng sau lại không nhắc lại, ta liền cho rằng thúc thúc đã từ bỏ ý tưởng làm ta một nam thừa tự hai nhà, không nghĩ tới……"

"Không nghĩ tới Kỷ Đại thái thái đi Trình gia cầu hôn, lại nói việc một nam thừa tự hai nhà, hôn sự giữa ngươi cùng vị Trình tiểu thư kia liền không được."

Đổng Kính Thu tiếp lời, Kỷ Hạo gật đầu, thừa dịp cảm giác say, Kỷ Hạo cũng phóng túng cảm xúc của chính mình, khóe mắt hắn ướt át, nhìn qua thập phần chật vật.

Đổng Kính Thu thi họa song tuyệt khó khăn.

Hương khói truyền thừa là chuyện lớn.

Kỷ Hạo có muốn một nam thừa tự hai nhà hay không, căn bản không phải bản thân Kỷ Hạo có thể quyết định, nếu Kỷ Đại thái thái đã nói như vậy, chuyện một nam thừa tự hai nhà là đã định.

Chuyện này Kỷ Hạo không sai.

Vậy là ai sai, là Trình gia sao?

Đổng Kính Thu cũng không thể che lương tâm nói Trình gia làm sai, là bằng hữu hắn hiểu nhân phẩm của Kỷ Hạo, làm tú tài, hắn lại biết truyền thừa hương khói là lễ pháp quan trọng…… Nhưng nếu bảo Đổng Kính Thu gả muội tử cho người một nam thừa tự hai nhà, Đổng Kính Thu cũng sẽ không đồng ý.

Hương khói truyền thừa quan trọng, kia cũng là chuyện của Kỷ gia, lý giải thì lý giải, nhưng bảo muội tử của hắn đi điền hố là tuyệt không được!

Trình gia cự tuyệt không kỳ quái, nếu Trình gia đồng ý mới không bình thường.

"Kỷ Hạo, ngươi không nên ôm tâm may mắn, nếu việc một nam thừa tự hai nhà đã sớm được đưa ra, nếu một dòng của nhà thúc thúc gia ngươi một ngày chưa có cháu trai, liền đại biểu bọn họ không có hoàn toàn từ bỏ ý tưởng một nam thừa tự hai nhà, cho nên chuyện này, là ngươi sai rồi."

Nếu tâm đã duyệt vị Trình tiểu thư kia, nên sớm nói rõ cùng Trình tiểu thư.

Nếu Trình tiểu thư có thể tiếp thu Kỷ Hạo một nam thừa tự hai nhà, Kỷ gia đến cửa cầu thân, đây là cách làm ổn thỏa nhất, vừa không tổn hại mặt mũi Kỷ gia, cũng không thương tổn tình cảm của vị Trình tiểu thư kia.

Đổng Kính Thu cảm thấy Kỷ Hạo đáng thương, cũng rất là đồng tình Trình tiểu thư chưa từng gặp mặt.

"Đúng, ngươi nói rất đúng, là ta sai."

Kỷ Hạo bưng chén rượu lên ngửa đầu uống, rót cho chính mình say mèm.

Chuyện tình cảm lại không chịu người khống chế, hắn trong lòng mang may mắn, là hắn thiên chân, hắn cũng chưa bao giờ từng có cảm giác động tâm, hắn quá tham!

Đổng Kính Thu cũng thở dài.

Trừ phi Kỷ đại phòng bên kia, nhóm đường bá đường thúc của Kỷ Hạo lập tức sinh hạ con trai, nếu không Kỷ Hạo cùng vị Trình tiểu thư kia là tuyệt không có khả năng.

Thích, thích liền nhất định phải được đến sao?

Nếu không thể cho đối phương một sinh hoạt tốt, không bằng thống khoái buông tay.

Kỷ Hạo khổ sở như thế, là do hôm nay mới biết được tình hình thực tế, cùng Trình tiểu thư bên kia, việc này đều đã đi qua rất lâu, Đổng Kính Thu cho rằng Kỷ Hạo nên buông tay không cần lại đi đến Trình gia dây dưa.

Sau hôm nay, Kỷ Hạo liền bị bệnh, không lại đi theo bên người Đổng Kính Thu.

Cách hai ngày lại tương ngộ cùng Trình Khanh ở Thái Bạch Lâu, Đổng Kính Thu nghĩ đến sự tình Kỷ Hạo và Trình tiểu thư, liền mời Trình Khanh cùng ngồi xuống.

Đổng án đầu và Trình án đầu ngồi một bàn!

Một người là Án Đầu Thái Bình năm 5, một người là Án Đầu Thái Bình năm bảy.

Hai người này khẳng định là mặt và tâm bất hòa!

Đây là ý tưởng của đại đa số mọi người, nhưng mà Đổng Kính Thu làm việc không câu nệ, hắn thực sự có một loại tiêu sái của tài tử, sau khi rượu quá ba tuần, hắn mời Trình Khanh lên lầu.

"Trình Khanh, ta đã nghe đại danh của ngươi từ lâu!"

Trình Khanh cười cười, "Là từ trong miệng Kỷ công tử sao? Lại nói tiếp, sao hai ngày nay không thấy Kỷ công tử đâu?"

Đổng Kính Thu lắc đầu, "Tử Kỳ bị bệnh, ở nhà tĩnh dưỡng. Hắn đích xác đã nói về ngươi, nhưng ta lần đầu tiên không phải là nghe được tên ngươi từ trong miệng hắn, ngươi nha, người tuy vẫn còn ở Tuyên Đô, đại danh lại đã truyền khắp Quốc Tử Giám, không biết ngươi đã đắc tội vị quý nhân nào, đối phương phóng lời nói sẽ làm ngươi ở Quốc Tử Giám không nổi ba ngày, phải xám xịt lăn trở về huyện Nam Nghi."

Tàn nhẫn như vậy.

Là bệnh kiều kia?

Bệnh kiều không đến mức như vậy đi.

Tiêu Vân Đình đích xác tâm cơ thâm trầm, nhưng sẽ không làm loại sự tình này —— việc này thực không phù hợp với tính cách của Tiêu Vân Đình, bệnh kiều thế tử là loại chỉnh c.h.ế.t người, người khác đến c.h.ế.t đều không rõ nguyên nhân chết, nếu hắn muốn đuổi nàng ra khỏi Quốc Tử Giám tuyệt sẽ không buông lời hung ác trước khi xảy ra chuyện!

Người sẽ làm loại sự tình này, Trình Khanh chỉ nhận thức một cái.

Nàng cười nói lời cảm tạ với Đổng Kính Thu: "Đa tạ Đổng huynh, người ta đắc tội không dễ chọc, nếu về sau ở Quốc Tử Giám gặp nhau, Đổng huynh vẫn nên cách ta xa một chút."

Đổng Kính Thu tò mò Trình Khanh đắc tội với ai, Trình Khanh liền nói thật, Đổng Kính Thu thấp giọng mắng:

"Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung!"

"Đa tạ Đổng huynh bênh vực lẽ phải, nhưng nữ tử ương ngạnh giống như Nhu Gia huyện chúa, toàn bộ Đại Ngụy cũng tìm không ra được mấy người, các nữ tử khác cũng có rất nhiều người khả kính dễ thân, mắng Nhu Gia huyện chúa, hà tất liên lụy đến toàn bộ nữ tử đâu?"

Đổng Kính Thu cũng tự giác nói lỡ lời, hắn không hỏi Trình Khanh vì sao đắc tội Nhu Gia huyện chúa, lại nói cho Trình Khanh tình thế không dung lạc quan.

"Nếu tất cả mọi người biết người ngươi đắc tội chính là Nhu Gia huyện chúa, cũng tức giận, học sinh Quốc Tử Giám há có thể bị một giới nữ lưu dùng thế lực bắt ép? Huyện chúa là hoàng đế sở phong, không hề có cống hiến cho quốc sự, càng không quản được đến trên đầu Quốc Tử Giám, nhưng……"

Trình Khanh thực tự nhiên nói tiếp: "Nhưng huyện chúa còn chưa có ngốc như vậy, không có chính mình ra mặt, con cháu huân quý trong Quốc Tử Giám đông đảo, huyện chúa chỉ cần chỉ huy người khác làm việc, học sinh Quốc Tử Giám không biết ta đắc tội vị quý nhân nào, dù cho ta lọt vào trong sửa trị và chèn ép, bọn họ cũng không dám ra tay tương trợ."

Học sinh tiến vào Quốc Tử Giám có bốn loại, con cháu huân quý và quan lớn đều thuộc về ‘ ấm giam ’, Trình Khanh được ân điểm cũng thuộc ‘ ấm giam ’.

Nàng thuộc về ‘ ấm giam ’, các học sinh ấm giam muốn chỉnh nàng, kia mặc kệ là học sinh cống giam, cử giam hay là lệ giam của Quốc Tử Giám, lại vì sao phải giúp nàng?

Nhu Gia huyện chúa lòng dạ hẹp hòi quả nhiên thực mang thù.

Tính tình như vậy, cũng khó trách có thể làm ra sự tình ở trong cung ức h.i.ế.p Trình Dung.

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Dị Giới Chi Trang Bị Cường Hóa Chuyên Gia

Copyright © 2022 - MTruyện.net