Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
  3. Chương 201
Trước /265 Sau

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 201

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kỳ thật hắn là thật sự không cản được sao.

Ở khi Đổng phu nhân lấy kim thoa ra, mà không phải lấy lụa màu ra, Đổng Kính Thu có thể ngăn cản.

Vì sao không ngăn cản, việc này chỉ sợ cũng muốn cho Đổng Kính Thu khảo vấn nội tâm của chính mình!

Đổng Kính Thu không nhúc nhích, Trình Tuệ kinh ngạc.

—— cho nên Đổng tài tử, kỳ thật là đồng ý việc hôn nhân này?

Trình Tuệ cũng hoảng hốt.

Vậy nàng còn một đường nói với Đổng Kính Thu nhiều như vậy.

Đổng Kính Thu sẽ nghĩ như thế nào về nàng!

Trình Tuệ vừa rồi còn tự nhiên hào phóng, trên đầu đeo kim thoa của Đổng gia, mặt đều đỏ ửng.

Đổng phu nhân càng nhìn Trình Tuệ thậm chí càng vừa lòng.

Nếu không phải sợ thất lễ, nàng hôm nay đương trường liền phải hỏi hôn kỳ!

Nhịn xuống kích động muốn cưới con dâu, Đổng phu nhân tỏ vẻ sẽ chọn ngày tới cửa, khóe mắt Liễu thị hơi ướt, một ngụm đáp ứng xuống dưới.

Khi Đổng gia lại lần nữa tới cửa, chính là bàn bạc ‘ tiểu lễ ’, Trình gia yêu cầu bao nhiêu sính lễ, Đổng gia có thể ra bao nhiêu sính lễ, Trình gia sẽ tặng bao nhiêu của hồi môn, đều cần bàn bạc.

Việc hôn nhân này sẽ từ trên miệng rơi xuống thực tế.

Đổng Kính Thu hốt hoảng xuống núi, Trình Tuệ đồng dạng cũng thất thần.

Hai người đều cho rằng đối phương chỉ tới đi ngang qua sân khấu, đều chờ đối phương mở miệng từ chối, ngươi chờ, ta chờ, chờ tới cắm thoa!

Trình Khanh không chỉ có yên lặng nhìn Đổng Kính Thu giáp mặt tán tỉnh đại tỷ nàng, còn có cảm giác bị mạnh mẽ nhét cẩu lương…… Không ngừng chỉ là nhét cẩu lương đi, đây rõ ràng là lừa chó độc thân lên trên núi rồi g.i.ế.c chết!

Cho nên, đại tỷ nàng thật muốn gả cho Đổng Kính Thu?

Trình Khanh cảm thấy toàn bộ quá trình đều không rõ ràng, nhưng mà ở trên đường trở về, Lý thị đã cùng Liễu thị thương lượng vấn đề của hồi môn của đại nương tử.

"Đổng gia là đại tộc, Đổng Kính Thu lại là trưởng tôn dòng chính, hắn muốn thành thân tuy là hấp tấp một chút cũng sẽ thực long trọng, Đổng gia sẽ không tiếc rẻ sính lễ, phương diện của hồi môn, chúng ta không tranh phong cùng Đổng gia, lại cũng không thể thua quá nhiều."

Các trưởng bối trên đường muốn nói việc hôn nhân, tất nhiên là đã đuổi Trình Tuệ chạy tới một chiếc xe khác, phương diện Lý thị và Liễu thị bàn bạc.

Trình Tuệ không thiếu được bị hai muội muội trêu ghẹo một phen, lại không biết ở bên này, hai người Liễu thị đã nói tới của hồi môn của nàng.

Từ khi Lý thị muốn làm mai Đổng gia, trong lúc đợi Đổng Kính Thu gật đầu đồng ý tương xem, Liễu thị đã cùng Trình Khanh tính toán của hồi môn. Trình Tuệ từ chỗ mẫu thân ruột Tề thị thừa kế năm ngàn lượng, tự nhiên muốn Trình Tuệ xuất giá mang đi toàn bộ, Trình Khanh đã đến nha môn chuyển tên hơn 300 mẫu đất tới danh nghĩa Trình Tuệ.

Ngoại trừ của hồi môn này, Trình Khanh còn phá lệ lấy ra năm ngàn lượng bạc áp rương, cũng chuyển hai phần lợi nhuận mỗi năm của xưởng sản xuất nước hoa cho Trình Tuệ.

Ngoài ra nàng còn nhờ Hà lão viên ngoại hỗ trợ ở trong thời gian ngắn nhất mua gia cụ, mua tơ lụa, thêm lên lại hết mấy ngàn lượng, Trình Khanh lục tục kiếm lời một vạn lượng bạc, gả một tỷ tỷ liền ép khô túi tiền, chờ đến khi Nhị Nương tử, Tam Nương tử xuất giá, cũng không biết nàng có thể một lần nữa tích cóp đủ bạc hay không.

Lý thị nghe Liễu thị tính toán, đều kinh ngạc:

"Khanh ca nhi đứa nhỏ này, trong vô thanh vô tức, thật biết kinh doanh."

Lý thị không nghĩ tới Trình Khanh một hơi có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, tình huống nhà Trình Khanh khi vừa mới trở lại Nam Nghi, Lý thị cũng xem ở trong mắt.

Có phải giả nghèo hay không, Lý thị cùng nhà Trình Khanh lui tới lâu cũng có thể phán đoán.

—— là nghèo thật.

Cho nên số bạc này, là lục tục tích cóp ra trong ba năm vừa qua.

Nếu Liễu thị có thủ đoạn kinh doanh như vậy, toàn gia cũng không đến mức phải thuê nhà của thương gia Uông bố.

Trong lòng Lý thị biết đây đều là công lao của Trình Khanh.

Chẳng trách nàng yêu thương Khanh ca nhi, đứa nhỏ này trong nhà ngoài ngõ đều ôm đồm, thực sự là quá vất vả.

Lý thị than một hồi: "Phương diện tiền bạc thật ra cũng không cần lo lắng, hiện tại người có đồng ruộng và tòa nhà muốn đưa cho Khanh ca nhi vô cùng nhiều, chỉ xem Khanh ca nhi có nguyện ý thu hay không. Dù hắn cự tuyệt tất cả, khi đi kinh thành thi hội trong tộc cũng sẽ chi trả lộ phí tiêu dùng."

Trong tộc không ra bạc, ngũ phòng cũng sẽ ra bạc.

Lý thị từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra hai tờ văn khế đưa cho Liễu thị.

Liễu thị luôn mãi chậm không chịu nhận, bức cho Lý thị đều phát hỏa:

"Đây là cho Tuệ tỷ, bảo ngươi nhận thay nàng, mau cầm đi."

Liễu thị khó xử.

Sao nàng dám thu?

Một trương là khế ước đất ở Tuyên Đô phủ, ước chừng 300 mẫu.

Một trương khác lại là cửa hàng tơ lụa ở bến tàu Nam Nghi, bất luận một gian cửa hàng nào ở bến tàu Nam Nghi đều thực đáng giá, người bình thường muốn mua cũng không có phương pháp, cộng thêm hàng hóa bên trong cửa hàng, cửa hàng này sợ là phải giá trị trên vạn lượng bạc, so với 300 mẫu đất ngoại ô Tuyên Đô kia càng đáng giá hơn, Liễu thị cầm hai tờ văn khế, lòng bàn tay đều nóng lên!

Liễu thị thấy rõ ràng liền phải nhét văn khế trở lại, Lý thị nhàn nhạt nói:

"Đây nguyên là một bộ phận của hồi môn của Dung nương, nếu ngươi ngại không may mắn, thì hãy trả lại."

Liễu thị nghe vậy, thu cũng không phải, trả lại càng không được.

Cảm xúc của Lý thị có hơi chút hạ xuống, rất nhanh lại lần nữa tỉnh lại.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều, tỷ muội các nàng gọi ta một tiếng thúc tổ mẫu, ta khẳng định sẽ xử lý sự việc công bằng, chờ hai đứa nhỏ xuất giá, ta cũng đều sẽ thêm đồ. Tuệ tỷ ở trên hôn sự có chút gian nan, nàng tuổi còn nhỏ đã không có mẫu thân ruột thịt, ngươi thương nàng như con đẻ, gia tộc đều xem ở trong mắt, ngươi là mẫu thân tốt, Tri Viễn không cưới sai người!"

Lý thị không phải không ngại Liễu thị quá khiếp nhược, làm phu nhân đương gia không đủ quyết đoán, không chống đỡ dậy nổi môn hộ.

Nhưng Liễu thị dù có muôn vàn không tốt, chỉ với ưu điểm ‘ thiện lương ’ này đã đủ để bao trùm mọi khuyết điểm.

Lý thị khen trắng ra như vậy, đặc biệt là câu nói "Tri Viễn không cưới sai người" kia, làm hốc mắt Liễu thị đỏ lên.

Nhoáng lên, trượng phu cũng đã qua đời bốn năm.

Hôm nay xem như đã gõ định hôn sự của đại nữ nhi, còn được đến trưởng bối trong tộc tán thành, trở về nhà, Liễu thị liền cầm văn khế Lý thị đưa cho Trình Khanh xem.

"Đã là tâm ý của thúc tổ mẫu, mẫu thân liền thế đại tỷ nhận lấy đi."

Trong tộc là trong tộc, ngũ phòng là ngũ phòng.

Lý thị thêm hay không thêm hồi môn, Trình Khanh cũng trước nay không quên cái c.h.ế.t của Trình Dung.

Trình Khanh thật sự rất bận, không chỉ có muốn xử lý việc xuất giá của tỷ tỷ, mà tựa như Lý thị nói, từ sau khi nàng khảo trúng Giải Nguyên, đội ngũ xếp hàng muốn đưa ruộng đưa vườn cho nàng quá nhiều, mỗi ngày đều phải từ chối, mỗi ngày đều có người tới cửa.

Các nàng hiện tại đang ở biệt viện Uông gia, Uông bố thương tự mình tới cửa ba lần, nhất định phải tặng phòng ở cho Trình Khanh, một nhà Trình Khanh vừa mới xuống núi, Uông bố thương thừa dịp Tết Trùng Dương lại tới nữa, Trình Khanh nhìn thấy Uông bố thương liền trốn.

Vẫn là Ngũ lão gia nhìn không được, nói với nàng:

"Uông gia khăng khăng muốn đưa, cháu cứ nhận lấy. Nhà của hắn khá tốt, gia đình cháu đã ở 3-4 năm, lại dọn đi cũng phiền toái, không nhận của Uông gia thì cũng phải mua chỗ khác, mua mới không bằng chọn nơi đã quen thuộc."

Trình Khanh ngượng ngùng, "Uông bố thương gia không phải phá sản sao?"

Uông gia người ta cũng không dễ dàng.

Ngũ lão gia lại nói, "Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Uông gia là làm sai việc đắc tội quý nhân, không đẩy sản nghiệp ra bên ngoài, dù có dư lại cũng không giữ được. Bọn họ cũng không dám làm khó dễ cháu, chỉ là những ngày giả nghèo không dễ sống, mỗi người đều tưởng dẫm Uông gia mấy cái, không thiếu được muốn mượn ánh sáng của tân khoa Giải Nguyên cháu."

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đấu La] Võ Hồn Của Ta Là Một Cái Gương!

Copyright © 2022 - MTruyện.net