Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
  3. Chương 206
Trước /265 Sau

Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 206

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lại nói tiếp, phụ cận không ai không biết Trình gia thương nữ nhi.

Liễu thị là kế mẫu, phải thừa nhận áp lực nhàn ngôn toái ngữ, không có tùy ý gả kế nữ đi ra ngoài, ngược lại còn nghiêm túc chọn lựa hôn phu cho kế nữ.

Nghe nói hôn phu của Trình đại nương tử không được nạp thiếp tìm thông phòng, vì điều kiện này đã dọa chạy rất nhiều lang quân tốt chưa lập gia đình.

Thật sự có nhà trai có thể tiếp thu điều kiện này sao?

Không chỉ có Tề Duyên Tùng ngóng trông, nhóm láng giềng cũng duỗi dài cổ chờ.

Lại qua ba mươi phút, trên mặt Tề Duyên Tùng treo biểu tình trào phúng đang muốn nói cái gì, một trận tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, Đổng Kính Thu ngồi cao cao trên lưng ngựa, mặc một thân xiêm y đỏ thẫm xuất hiện, phía sau hắn là một hàng dài người, gánh đồ, nâng kiệu, ôm nhạn.

Đổng phu nhân xốc mành kiệu lên, nhìn thấy cửa Trình gia có rất nhiều người, cực kỳ cao hứng:

"Kính Thu, đây đều là láng giềng tới cửa chúc mừng đi? Nhà Trình giải nguyên làm chuyện này rất tốt, con và Tuệ tỷ đính hôn là đại hỉ sự, nên vô cùng náo nhiệt."

Phải không?

Đổng Kính Thu sao cứ cảm thấy không giống.

Hắn nhìn thấy Trình Khanh.

Đệ đệ thê tử tương lai mặt mang mỉm cười, nhưng còn có một nam nhân trẻ tuổi bộ dáng chật vật, dùng ánh mắt cừu thị lại bắt bẻ nhìn hắn.

Thấy thế nào, cũng không giống như là hoan nghênh.

Còn có người mặc đồ đỏ mang hoa kia chính là bà mối đi?

Gánh lễ cột lụa đỏ.

Chim nhạn trói chặt.

Chẳng lẽ…

Có người muốn cướp thân?!

Ánh mắt Đổng Kính Thu một chút sắc bén lên, ghìm ngựa ngừng lại.

Tề Duyên Tùng cười lạnh, tiểu bạch kiểm nhìn khá tuấn tú, đẹp chứ không xài được, còn chưa có xuống ngựa đã sợ.

"Tề Duyên Tùng Vĩnh Dương ở đây, người tới là ai, hãy xưng tên ra, ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám cưới Tuệ nương!"

Tề Duyên Tùng Vĩnh Dương là ai? Còn gọi khuê danh của Trình tiểu thư, thật là càn rỡ!

Đổng Kính Thu nhíu mày: "Chưa từng nghe qua Tề Duyên Tùng Vĩnh Dương, ta là Đổng Kính Thu Tuyên Đô, hôm nay đến Nam Nghi cầu thú đại tiểu thư Trình gia, chó ngoan không cản đường, tiểu bối vô danh còn không mau mau lui ra!"

Tiểu bạch kiểm mắng ai là chó?

Tề Duyên Tùng muốn xông lên, lại cảm thấy cái tên này…… Từ từ, Đổng Kính Thu Tuyên Đô?

—— Đổng Kính Thu nào?!

"Đổng, Đổng Kính Thu?"

Đầu lưỡi Tề Duyên Tùng đều cứng đờ.

Đổng Kính Thu vừa thấy liền minh bạch, đây là biết danh hào của hắn.

Đổng Kính Thu lần đầu tiên cảm thấy chút danh tiếng mỏng manh của mình dùng được như thế, kiêu ngạo như thế.

Báo danh hào xấu hổ nhất chính là hô lên người khác chưa từng nghe qua!

Tựa như Tề cái gì Tùng Vĩnh Dương trước mắt này.

Đổng Kính Thu xoay người xuống ngựa, tư thế lưu loát xinh đẹp, nhóm láng giềng vây xem cuối cùng cũng hồi phục lại tinh thần, có người lớn tiếng hỏi: "Chính là công tử Đổng Kính Thu Tuyên Đô thi họa song tuyệt?"

Đổng Kính Thu chắp tay: "Thi họa song tuyệt không dám nhận, đó là mọi người xem trọng Đổng mỗ!"

Thừa nhận.

Thật sự thừa nhận!

"Đổng tài tử Tuyên Đô tới cửa cầu thân."

"Đại tiểu thư Trình gia thế có được cuộc hôn nhân tốt như vậy?"

"Ai dám mạo danh nha, sau khi nghe ngóng liền biết thật giả, Trình gia lại không ngốc."

"Nhưng đó là Đổng Kính Thu nha ——"

Nếu để cho nhóm láng giềng hẻm Dương Liễu nói một câu thật lòng, trước khi Đổng Kính Thu rời đi Tuyên Đô phủ, còn nổi danh hơn Trình Khanh nhiều! Trình Khanh là học bá, khảo bá, được truy phủng toàn dựa vào khoa khảo, nàng đó là tài học, không phải tài hoa, lớn lên cũng không quá tuấn tú.

Đổng Kính Thu lại không, người ta kia kêu là tài hoa, là tài tử vang dội, tuổi còn trẻ, đã có người ôm bạc hướng Đổng Kính Thu cầu họa. Trình Khanh là Án Đầu, Đổng Kính Thu cũng là Án Đầu, lớn lên tuấn tú, gia thế lại tốt, người như vậy tới cầu thú Trình đại nương tử…… Người Trình gia còn chưa có lên tiếng, nhóm láng giềng hận không thể gật đầu thay: Gả! Mau gả cho hắn!

Nhóm láng giềng động tác nhất trí nhìn Trình Khanh.

Giải Nguyên công đúng là nói thật nha.

Giải Nguyên công có thể nói gì, nàng chỉ là vãn bối 16 tuổi, đã chạy tới đỡ Đổng phu nhân hạ kiệu.

Đổng phu nhân nhìn quanh bốn phía: "Nhà cháu hôm nay chuẩn bị cũng thật tốt, hỉ sự liền phải náo nhiệt một chút!"

Đổng phu nhân lại không phải kẻ điếc, ở trên kiệu nghe được Tề Duyên Tùng kêu gào, lại thấy trận trượng này liền hiểu ra. Đổng phu nhân đã ở trong đầu bay nhanh qua một lần:

Tề Duyên Tùng Vĩnh Dương? Chưa từng nghe qua!

Huyện Vĩnh Dương giống như cũng không có nhà giàu nào Đổng gia không thể trêu vào!

Hạ kiệu vừa thấy, Tề Duyên Tùng một thân chật vật, sắc mặt một trận đỏ một trận tím, khí độ và phong nghi đều kém nhi tử của nàng, trong lòng Đổng phu nhân đại định.

Trình Khanh là muốn khảo nghiệm Đổng Kính Thu và người Đổng gia, nhưng người ta biểu hiện thập phần rộng lượng, Trình Khanh cũng muốn giải thích vài câu:

"Cháu cũng không nghĩ tới, sáng sớm đã có người tới gõ cửa, còn tưởng rằng là bá mẫu và Đổng huynh tới…… Bá mẫu mau mời, chúng ta vào bên trong nói chuyện!"

Người không phải Trình gia kêu tới.

Trình gia cũng thực vô tội.

Đổng phu nhân mỉm cười không nói, cũng không bóc trần.

Một nhà có nữ, trăm nhà cầu.

Có người dây dưa, thuyết minh Trình đại nương tử thực tốt.

Đây là chuyện cần chính Đổng Kính Thu tự giải quyết, Đổng phu nhân mừng rỡ để nhi tử biểu hiện nhiều một chút.

Đúng lúc lúc này, Lý thị dắt tay Liễu thị ra tới.

Tề Duyên Tùng bị ‘ Đổng Kính Thu Tuyên Đô ’ chấn cho nửa ngày không lấy lại tinh thần.

Trình Tuệ sao có thể tìm được mối hôn nhân như vậy!

Gái lỡ thì đã từng lui thân, Đổng Kính Thu chính mình không ngại, Đổng gia cũng không ngại?

Vẻ mặt Đổng phu nhân đều là cười, đã được hai người Lý thị, Liễu thị bồi vào cửa, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng để ý.

Vì đối phương là Đổng Kính Thu, Tề Duyên Tùng cũng không thể khinh thường nói nhà trai là vì thấy Trình Khanh trúng Giải Nguyên mới cầu thú Trình Tuệ.

Đổng Kính Thu tuy không phải Giải Nguyên, tài danh lại vượt qua Giải Nguyên Trình Khanh, khoa này cũng trúng cử, Đổng gia còn là quan lại…… Tề Duyên Tùng nghĩ đến chính mình bị mắng vô ích nửa ngày, lại ăn một trận đánh, cũng tức giận đến mất đi lý trí, rốt cuộc là không cam lòng thấy Trình Tuệ có thể gả cho Đổng Kính Thu.

Chính mình không chiếm được, vậy huỷ hoại cũng không cho người khác được đến!

Tề Duyên Tùng cười dữ tợn:

"Đổng Kính Thu Tuyên Đô lại như thế nào, nữ nhân ta vứt bỏ không cần, ngươi lại trông mong coi như bảo bối, khả năng giày cũ chính là thoải mái không cộm chân đi, ha ha ha ha!"

Trình Khanh nhíu mắt, một diễn viên quần chúng, phải có giác ngộ kết thúc suất diễn, không nên nói chuyện còn lắm miệng, nàng vừa rồi vẫn là đánh quá nhẹ. Nàng đưa một ánh mắt cho Tư Nghiên, Tư Nghiên muốn thả chó cắn người.

Đổng Kính Thu ngăn Trình Khanh lại.

Tầm mắt hai người va chạm, Đổng Kính Thu dùng ánh mắt nói cho Trình Khanh, chuyện này để hắn tới giải quyết.

Trình Khanh nghĩ nghĩ, nên cho Đổng Kính Thu cơ hội biểu hiện, nàng nhẫn trước đi, không được lại đổi thành nàng lên!

Đổng Kính Thu xoay người trực tiếp liền mắng Tề Duyên Tùng:

"Cầu mà không được, thẹn quá hóa giận, trước mặt mọi người dùng ô ngôn uế ngữ làm nhục vị hôn thê của ta, ngươi thật là kẻ ngu xuẩn nhất ta gặp được trên đời này!"

"Ngươi mới ngu xuẩn ——"

"Câm miệng! Kẻ ngu dốt không xứng ở trước mặt Đổng mỗ nói chuyện, khi ta mắng ngươi, ngươi chăm chú lắng nghe là được!"

Đổng Kính Thu trực tiếp bảo Tề Duyên Tùng câm miệng.

Khí độ thật là một cái thực huyền diệu, Đổng Kính Thu có tài danh, khi ở Tuyên Đô phủ hưởng thụ chúng tinh củng nguyệt truy phủng, tới Quốc Tử Giám kinh thành, lại cùng quá nhiều con cháu quyền quý đánh qua giao tế, người như Tề Duyên Tùng muốn cùng hắn xáp lại gần, còn muốn xem Đổng Kính Thu có nguyện ý phản ứng hay không!

Quảng cáo
Trước /265 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Khác Thường

Copyright © 2022 - MTruyện.net