Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Đem Ai Là Thật
  3. Chương 20
Trước /114 Sau

Ai Đem Ai Là Thật

Chương 20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Triệu Cẩm Tân bưng bữa sáng vào phòng ngủ, Lê Sóc đã không ở trên giường, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách.

Hắn đặt bữa sáng xuống, đẩy cửa phòng tắm, xuyên qua hơi nước nhìn thấy Lê Sóc đang đưa lưng về phía hắn. Nào bả vai, nào eo, nào mông, nào chân, không chỗ nào không toát ra mị lực, trên làn da sũng nước tỏa ra ánh sáng nhu hòa, trên lưng điểm những dấu hôn nho nhỏ làm người ta tâm thần bất định. Người đàn ông này từ ngọn tóc đến gót chân đều tỏa ra nồng đậm dụ hoặc.

Triệu Cẩm Tân cắn cắn môi, ánh mắt trở nên thâm trầm mà trần trụi.

Lê Sóc dường như đã nhận ra cái gì, mạnh quay đầu, dục vọng trong mắt Triệu Cẩm Tân không kịp thu lại, bị anh vừa vặn bắt gặp.

Hai người đều ngẩn ra, Triệu Cẩm Tân ho nhẹ một tiếng, che giấu xấu hổ.

Lê Sóc nở nụ cười: "Nhìn lén sao?"

"Tôi mới không nhìn lén." Triệu Cẩm Tân không chút nháy mắt theo dõi anh, "Tôi nhìn quang minh chính đại nha."

Lê Sóc tắt vòi sen, cầm lấy khăn tắm, chậm rãi xoay người lại.

Triệu Cẩm Tân huýt sáo, mặt đầy chờ mong.

Lê Sóc vừa đúng lúc xoay người qua đã lấy khăn tắm quấn lại phía dưới thân, nhìn thấy Triệu Cẩm Tân thất vọng xụ mặt xuống, anh nhịn không được bật cười.

"Lê thúc thúc lại ăn hiếp người ta." Triệu Cẩm Tân tựa như chú thỏ con ủ rũ cụp tai.

"Cậu cũng không phải chưa thấy qua." Lê Sóc nhìn về phía hắn mà lắc lắc nước trên tay, sau đó xoa xoa lung tung trên người. Triệu Cẩm Tân lấy ra áo choàng tắm ra từ tủ quần áo, vẩy vẩy mở ra. Lê Sóc xoay lưng đi qua, đưa ra hai tay cho Triệu Cẩm Tân giúp anh mặc áo choàng.

Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy anh, một bên giúp anh buộc dây lưng, một bên ái muội nói: "Thơm quá, sao tôi lại không phát hiện sữa tắm của tôi thơm như vậy."

Lê Sóc cười nói: "Có thể là cậu không thường dùng."

Triệu Cẩm Tân ôm anh lay trái lay phải, làm nũng nói: "Lần sau tôi muốn cùng anh tắm chung."

"Được, cậu cho tôi ăn cơm trước đi." Tối hôm qua thể lực tiêu hao quá lớn, Lê Sóc có cảm giác bụng trống rỗng.

"Tôi đút anh."

"Đi phòng khách ăn."

"Đi phòng khách tôi đút anh." Triệu Cẩm Tân làm bộ dáng nóng lòng muốn thử.

Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Được được được!"

Lê Sóc không muốn tư thế đi của mình có vẻ kỳ quái, liền cố gắng cử động sống lưng, đá thẳng chân đi, nhưng mặc dù chỉ một động tác bình thường như thế cũng gợi lên đau đớn phía thân dưới. Khóe môi anh khẽ động, đi được vài bước cũng gian nan vô cùng.

Triệu Cẩm Tân định ôm anh, Lê Sóc đè lại bờ vai của cậu, trên mặt hiện ra một loại biểu tình "Cậu dám!".

Triệu Cẩm Tân hướng anh hôn gió: "Được được, anh tự đi đi, tôi chuẩn bị chén đũa."

Lê Sóc thừa dịp Triệu Cẩm Tân quay người lại, nhanh chóng lắc lắc eo, vẻ mặt nhăn nhó, thắt lưng của anh đau như muốn gãy.

Đi đến phòng ăn, Triệu Cẩm Tân đã chuẩn bị tốt bữa sáng, cháo hoa thêm mấy thứ đơn giản lót dạ, tất cả đều vị nhạt, vô cùng thanh đạm. Lê Sóc trong lòng vừa ngượng ngùng vừa cảm động.

"Đến đây nếm thử, cháo vừa mới hâm xong, anh xem đủ nóng chưa."

Lê Sóc nếm một miếng trứng tráng cà chua, hương vị rất thơm ngon, món ăn càng đơn giản càng khảo nghiệm được tay nghề, anh tán dương: "Ăn ngon lắm, hóa ra cậu còn biết nấu bữa sáng kiểu Trung à".

"Tôi còn biết làm nhiều món nữa." Triệu Cẩm Tân đầy mặt thần bí nói, "Tôi còn nhiều dáng vẻ tốt hơn nữa, tất cả về sau đều chỉ cho mình anh hưởng thụ."

Lê Sóc cười mắng: "Không đứng đắn."

"Đúng rồi, hồi sáng mẹ anh có gọi điện thoại cho anh."

"Ừ, lát nữa tôi sẽ gọi lại."

"Tôi bắt máy rồi."

Lê Sóc thiếu chút nữa sặc, anh kinh ngạc nói: "Cậu bắt máy làm gì?"

"Anh cả đêm không trở về, dì chắc là lo lắng lắm, tôi lại không biết anh khi nào mới tỉnh, sợ dì sốt ruột mà." Triệu Cẩm Tân như không có việc gì nói, "Tôi nói anh đi uống rượu với tôi, uống nhiều nên ngủ lại tại khách sạn".

Lê Sóc nhẹ nhàng thở ra, sợ Triệu Cẩm Tân không giữ mồm giữ miệng, lại sợ mẹ anh nghe ra cái gì.

Triệu Cẩm Tân thâm thâm nhìn Lê Sóc, khẽ cười nói: "Sao vậy, anh sợ họ biết sao?"

Lê Sóc dừng một chút, hỏi ngược lại: "Cậu không sợ sao?"

"Không nha, có cái gì đáng sợ."

"Tôi cũng không sợ." Lê Sóc nhún vai, "Tôi chỉ cảm thấy hiện tại chưa phải lúc."

Triệu Cẩm Tân lặng lẽ cười cười: "Cũng đúng." Hắn chuyển hướng đề tài, "Dưa cải này là đầu bếp nhà tôi làm, ăn với cháo đặc biệt ngon, anh nếm thử đi".

"Ừ, không tệ."

Hai người ăn cơm xong, cùng nhau nghe nhạc, nói chuyện phiếm.

Lê Sóc kể cho Triệu Cẩm Tân nghe những việc anh trải qua khi đến Châu Phi giúp dân tị nạn, kể về những khổ cực anh tận mắt chứng kiến, còn có chút nghẹn ngào. Triệu Cẩm Tân nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng xoa nắn lòng bàn tay Lê Sóc, xoa xoa tóc Lê Sóc, tưởng tượng hình ảnh Lê Sóc khi hai mươi mấy tuổi có chút phản nghịch sẽ là như thế nào. Càng nghĩ càng thấy tiếc sao không thể quen biết anh sớm hơn, hắn muốn nhìn thấy một Lê Sóc như thế nhiều chút nữa.

Triệu Cẩm Tân cũng kể về khoảng thời gian mình đã từng trải qua, lúc học cấp hai yêu thích vận động, hai lần thiếu chút nữa là nguy, sau này chứng kiến người bạn học Điêu Linh bị bệnh nan y, sinh mệnh vô vọng, cậu mới bớt lại ngông cuồng ham chơi khiến cha mẹ bận tâm.

Hai người bất tri bất giác liền hàn huyên hết cả buổi chiều khiến cả hai càng hiểu đối phương hơn. Lê Sóc cảm thấy anh càng ngày càng thích cậu thanh niên này. Bọn họ trưởng thành có bối cảnh tương tự nhau, chênh lệch về giá trị quan không lớn, có thể gặp được một người hợp ý với mình về mọi phương diện như vậy thật không dễ dàng. Quan trọng là, cả hai khi ở cạnh bên nhau đều không ngừng hấp dẫn đối phương, điều này khiến anh say mê không dứt.

Đến buổi tối, Lê Sóc cảm thấy nên trở về nhà, nhưng Triệu Cẩm Tân ôm eo anh, quyết không để anh đi.

Lê Sóc lại cười nói: "Cậu còn không cho tôi về sao!"

"Anh đừng đi mà." Triệu Cẩm Tân cương quyết không buông tay, "Anh ở lại với tôi."

"Tôi đã ở với cậu hai ngày một đêm rồi thiếu gia à!"

"Ở lại với tôi." Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt vô tội, "Nếu không thấy anh, tôi sẽ nhớ anh."

Lê Sóc sờ mặt hắn, đùa nói: "Vậy cậu cứ nhớ đi, nhưng cũng đừng khó chịu trong lòng nha."

"Không được, tôi không để anh đi." Triệu Cẩm Tân dùng sức nặng thân thể đè lên Lê Sóc, bắt đầu định cởi áo ngủ anh. Lê Sóc nhanh chóng đẩy đầu hắn ra, anh hiện tại đi đứng còn chưa được bình thường lại đâu, không thể lại để không khí phát hỏa thêm nữa.

"Lê thúc thúc đừng đi mà, tôi không làm gì anh đâu!" Triệu Cẩm Tân đáng thương cầu xin nói.

Lê Sóc cười cưng chiều: "Được được, tôi không đi nữa, lại ở với cậu thêm một đêm." Kỳ thật anh cũng không nỡ đi, hai người hiện giờ chính là thời kì yêu đương cuồng nhiệt, hận không thể từng giây từng phút ở bên nhau.

Lúc này, di động của Lê Sóc vang lên, nhìn qua thấy là điện thoại từ trong nước gọi tới, anh nhanh chóng tiếp điện thoại: "Alo, Hạng ca."

"Lão đệ, có hai tin tức, một tin của cậu, một tin của Lý Trình Tú, cậu muốn nghe cái nào trước?", giọng Hạng Ninh trong điện thoại nghe thật hưng phấn.

Lê Sóc thiếu chút nữa thốt ra "Đương nhiên là Lý Trình Tú ", thế nhưng anh lập tức ý thức được Triệu Cẩm Tân đang ở bên cạnh, nên lại nói: "Nói của tôi đi."

"Người bên kia đã sửa khẩu cung, nói vụ việc kia cậu không có tham dự."

"Quá tốt!" Lê Sóc nhịn không được vỗ một cái vào tay vịn sô pha, "Cũng không biết Thiệu Quần kia cho tên khốn ấy bao nhiêu tiền mà khiến hắn cản trở tư pháp như vậy!"

Triệu Cẩm Tân từ trên người Lê Sóc bò lên, không tự giác xoay qua nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy! Tên thiếu đạo đức đó, sớm muộn gì cũng bị báo ứng." Hạng Ninh phẫn nộ nói, "Làm chậm trễ bao nhiêu việc của cậu. Cậu ở bên Mỹ cũng được bao tháng rồi, hiện tại bây giờ lúc nào cũng có thể về nước."

"Được, sau khi xử lý tốt hợp đồng với An Nam tôi sẽ trở về, chắc khoảng đầu tháng trở về". Dừng một chút, trong lòng Lê Sóc ùa lên nỗi bất an. "Vậy còn..."

"Ừ, về Lý Trình Tú. Chúng tôi điều tra được khoảng thời gian trước Thiệu Quần có đi một chuyến về quê nhà của Lý Trình Tú, cho nên cũng đã phái người thăm dò, phát hiện ra Lý Trình Tú hàng năm sẽ gửi một số tiền cho người trông coi mộ phần của mẹ cậu ấy, tính ra thì thời gian gửi tiền định kỳ sẽ vào khoảng cuối tháng sau. Đến khi gửi tiền, điều tra sẽ biết được khu vực gửi tiền là ở đâu, và sẽ biết Lý Trình Tú đang ở đâu".

Lê Sóc nặng nề thở dài một hơi, trong ngực có chút khó chịu: " Vẫn là Thiệu Quần nhanh hơn một bước so với chúng ta..."

"Không tính là trước một bước, chúng ta cũng đã nắm được thông tin và nơi ở của người nhận tiền, ít nhất cũng sẽ cùng lúc với Thiệu Quần định vị được vị trí của Lý Trình Tú. Lão đệ, cậu không cần lo lắng, Tiểu Lý nhìn thì như con gái, nhưng cậu ta kỳ thực cũng rất kiên cường, khẳng định sẽ không sao đâu. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể đợi, cậu muốn giúp cậu ta thì phải tìm ra cậu ta trước đã."

"Ừ. Hạng ca, tôi không thể về nước, trong khoảng thời gian này thật sự là phiền toái cho anh."

"Ai, là anh em trong nhà, đừng khách sáo, chờ cậu trở về làm tiệc đổi gió cho cậu một phen, trừ xui xẻo!"

Cúp điện thoại, Lê Sóc cảm thấy tâm an tâm một chút, ít nhất hiện tại có manh mối, anh muốn tranh thủ tìm thấy Lý Trình Tú trước Thiệu Quần.

Triệu Cẩm Tân nhìn anh, hỏi: "Như thế nào?"

Lê Sóc cười nói: "Đều là tin tức tốt, một là tôi có thể về nước, một là có manh mối về Lý Trình Tú."

Triệu Cẩm Tân gật gật đầu, ngượng ngùng nói: "Chúc mừng."

Lê Sóc thấy Triệu Cẩm Tân thái độ không đúng, lập tức hiểu ra hắn đang nghĩ gì, liền thân thân nhéo mặt hắn, cười nói: "Ghen à?"

Triệu Cẩm Tân cúi đầu, không nói chuyện.

Lê Sóc xoa tóc hắn, ôn hòa mà nghiêm túc nói: "Cẩm Tân, nếu trong lòng tôi không xác định đã chấm dứt với Lý Trình Tú, tôi sẽ không bắt đầu cùng cậu, cho nên cậu có thể yên tâm, Lê Sóc tôi chưa bao giờ phản bội tình cảm của mình. Tôi đối với Lý Trình Tú bây giờ chỉ còn trách nhiệm, tôi không thể nhìn thấy cậu ấy chịu khổ, tôi muốn chỉ muốn giúp cậu ấy, cậu có thể hiểu mà, phải không?"

Triệu Cẩm Tân cười cười: "Tôi không nhỏ mọn như vậy."

Lê Sóc cũng cười, nhịn không được hôn hắn một cái: "Trình Tú là người đặc biệt tốt, có cơ hội sẽ giới thiệu cho hai người quen nhau."

Triệu Cẩm Tân "ừ" một tiếng có lệ.

"Ngày mai cậu giúp tôi hối thúc luật sư của công ty cậu, nhanh chỉnh sửa hợp đồng, đợi ký hợp đồng xong rồi chúng ta cùng nhau về nước, được không?"

"Được."

Tinh thần Lê Sóc thoải mái, tươi cười: "Cuối cùng đã có thể trở về, ba tháng này thật sự là nghẹn chết tôi, cũng chậm trễ thật nhiều công việc rồi."

"Tại sao đột nhiên anh có thể trở về?"

"Người hại tôi đã sửa khẩu cung, đoán chừng là ý của người bày mưu tính kế sau lưng hắn". Lê Sóc nghĩ đến Thiệu Quần, trong lòng dâng lên từng trận chán ghét. Anh chưa bao giờ là người hay mang thù, đối nhân xử thế đều là nếu có thể khoan dung thì sẽ khoan dung, chỉ duy nhất đối với Thiệu Quần, hắn là người khiến anh có ý niệm trả thù đầu tiên trong đời. Nhưng Thiệu Quần là người có gia thế có bối cảnh, thế lực gia đình hắn ở Bắc Kinh rất lớn, khó có thể động đến, điều này thực sự làm cho anh càng thêm căm ghét hắn.

Trong mắt Triệu Cẩm Tân chợt lóe qua một tia âm trầm, hắn tươi cười: "Đây là chuyện tốt, đáng chúc mừng, để tôi khui chai rượu."

"Được được."

Triệu Cẩm Tân mở một chai rượu ngon, hai người nằm nghiêng trên Tatami, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, rượu nhập cảnh đẹp, người cũng rơi vào cảnh nửa tỉnh nửa mê, bất tri bất giác liền cùng nhau ngã lăn ra, triền miên hôn môi, vuốt ve.

Triệu Cẩm Tân rất ôn nhu, hầu hạ Lê Sóc đến khoan khoái, nhưng chính mình lại không làm đến cuối cùng.

Tại lúc mơ mơ màng màng, Lê Sóc cảm nhận được một loại cảm xúc khó tả, đó là cực kỳ hạnh phúc.

Mỗi lần yêu đương, Lê Sóc đều muốn biết người đó có thể cùng mình đi đến cuối đời hay không. Anh luôn cảm thấy với tính cách của anh nên tìm một người bình dị, dịu dàng, ngoan ngoãn thì sẽ có thể lâu dài, nhưng sự thật chứng minh rằng anh lại không thành với Lý Trình Tú. Triệu Cẩm Tân xuất hiện khiến anh bắt đầu hoài nghi từ trước đến nay có phải anh đã tìm sai đối tượng không. Có lẽ, một người thẳng thắn, to gan, hấp dẫn như Triệu Cẩm Tân ngược lại càng thích hợp với anh hơn, bù đắp cho tính tình của anh, mang đến cho anh nhiều kinh hỉ, khiến anh càng mãnh liệt hy vọng vào tương lai của họ.

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cừu Thị Gia Tộc

Copyright © 2022 - MTruyện.net