Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Đem Ai Là Thật
  3. Chương 27
Trước /114 Sau

Ai Đem Ai Là Thật

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Theo sau tiếng nổ là chấn động kịch liệt, trong nháy mắt, tim Lê Sóc kinh hoảng, da đầu đều nổi hết lên, xe SUV 4 tấn lay động giống như một món đồ chơi, di động của anh rơi khỏi tay, anh theo bản năng bắt lấy chỗ điều khiển lưng ghế dựa, mới miễn cưỡng ổn định thân thể.

Chuyện gì xảy ra?!

Lê Sóc hoảng sợ cực kỳ, xoay người nhìn theo hướng tiếng nổ, phía sau mấy trăm mét, ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn, tiếng còi ô tô inh ỏi vang lên, người đi đường đều đầy mặt hoảng sợ chạy xa khỏi ánh lửa, anh nghe được rất nhiều người thét chói tai kêu "BOMB"!

"Tiên sinh!" Chú Quang đột nhiên hoảng sợ hô to.

Lê Sóc mạnh quay đầu, thấy ba anh đang lấy tay ôm chặt tim, người nghiêng lệch trên ghế, sắc mặt trắng bệch, mắt trợn to, toàn thân đều đang phát run.

Lê Sóc trố mắt muốn nứt: "Ba —— "

Ở phía bên kia, trong văn phòng tập đoàn Ân Nam, Triệu Cẩm Tân từ ngoài cửa sổ và trong di động đều đồng thời nghe được hai tiếng nổ lớn, hắn ngây ngẩn cả người.

Luật sư đứng bật dậy, chạy đến bên cửa sổ, hét lớn: "TRỜI ƠI! ĐÁNH BOMB! Đại lộ số 7 Ave bị đánh bomb!!!"

Triệu Cẩm Tân một bước từ trên sô pha nhảy ra, hướng tới ngoài cửa phóng đi. Hắn vừa chạy về hướng thang máy vừa hô to trong điện thoại: "LÊ SÓC! LÊ SÓC!!!"

Đầu kia điện thoại âm thanh ầm ĩ không chịu nổi, tràn ngập tiếng còi ô tô, tiếng còi báo động, tiếng quát tháo, chỉ duy nhất không có âm thanh hắn bức thiết muốn nghe.

Sắc mặt Triệu Cẩm Tân xanh mét, trái tim đều lạnh thấu, hắn vọt tới cửa thang máy, gặp thang máy đang kẹt phải nửa ngày mới lên đến, hắn dứt khoát một cước đá văng cửa thoát hiểm, từ tầng 17 chạy thẳng xuống dưới lầu.

"Lê Sóc! Lê Sóc! Anh có nghe thấy không! Lê Sóc!" Tiếng gầm của Triệu Cẩm Tân va chạm vách tường trong hành lang trống trải, "Thao! Mẹ nó anh nói chuyện đi!!!" Hắn khó thở hổn hển ném điện thoại di động ra ngoài, di động hung hăng nện trên tường, vỡ thành bốn năm mảnh.

"Thuốc! Thuốc đâu!" Lê Sóc nắm tay áo chú Quang hét.

Chú Quang run rẩy từ trong xe cầm ra lọ thuốc, Lê Sóc cầm lọ thuốc, nhanh chóng đổ ra hai viên, nhét vào miệng ba anh, sau đó vặn chai nước khoáng, định đưa ba anh uống, nhưng nước đổ ra phân nửa ướt hết cả ba người.

Lê Sóc xuống xe, mở cửa ghế phó lái, kéo ba anh ra, đặt ngang xuống đất. Đồng tử ông trắng dã, cả người cứng lại, đã không còn ý thức, tình huống rất nguy hiểm.

Lê Sóc kịch liệt thở hổn hển, đầu óc vang lên ong ong, hốc mắt nóng rực, hai chân mềm nhũn cơ hồ không chống đỡ nổi thân thể. Anh dùng lực cắn môi, dùng đau đớn bắt buộc chính mình bình tĩnh, sau đó quỳ xuống, kích tim cho ba anh.

Vừa ấn vài lần, lưng Lê Sóc liền bị đụng mạnh, bị đụng khiến anh thiếu chút ngã trên người ba anh, anh nhìn lại, một người đàn ông áp sát về phía anh, một tay đẩy ra người khác.

Trên đường hỗn loạn, có người muốn tránh xa nguy hiểm, có người chạy tìm người thân, dòng người trái phải xô đẩy, lúc nào cũng có thể có người sẽ dẫm phải bọn họ.

Chú Quang xuống xe, dùng thân thể gầy yếu che trước mặt Lê Sóc: "Mau, tôi giúp cậu chống đỡ." Cũng lấy di động gọi 911.

Lê Sóc cúi xuống, một bên làm hô hấp nhân tạo, một bên dùng lực ấn xoa ngực ba anh, trên trán anh toàn là mồ hôi, trước mắt mơ hồ, sợ hãi xâm chiếm toàn thân anh, đời này anh chưa bao giờ cảm giác thời gian dài như vậy và khắc nghiệt như vậy.

Ba, ba, van cu ngưi... Tnh li... Tnh li...

Lê Sóc càng không ngừng ấn ấn ngực, đến khi hai tay tê mỏi, rốt cuộc, Lê tiên sinh có một tia hô hấp mỏng manh.

Chú Quang gấp đến muốn khóc: " Điện thoại cấp cứu gọi không được!"

Lê Sóc tuyệt vọng nhìn nhìn bốn phía, xe cộ đều chen chúc thành một đoàn, trên đường dòng người hỗn độn, xe không thể di chuyển được, bệnh viện gần nhất cách nơi này cũng phải hai con phố, hơn nữa nơi này cách chỗ đánh bomb gần như vậy, khẳng định nguồn lực dùng cho cấp cứu toàn bộ bị chiếm dụng.

Lê Sóc nén nước mắt, cắn răng cõng ba anh lên, ba anh dáng người cao béo, nặng hơn anh ít nhất hai mươi cân, anh vừa cõng liền cảm giác bắp chân phát run.

"Hắc, đứng lại." Ba thanh niên da đen đột nhiên ngăn cản bọn họ, lấy dao trong người ra, "Đưa ví tiền cho bọn tao."

Lê Sóc hai mắt đỏ au, khàn giọng quát: "Cút!"

Chú Quang cũng kêu la nói: "Mau cút ngay."

Hai tên này rõ ràng là thừa dịp loạn đánh cướp, "Lão già trên lưng mày chắc chắn không chịu được bao lâu, mau, đưa ví tiền cho bọn tao."

"Ta cho các ngươi, các ngươi mau tránh ra!" Chú Quang một bên kêu một bên đi lên xe lấy ví tiền.

Giây tiếp theo, Lê Sóc thấy hoa mắt, sau đó một người giống như bao tải bị đạp bay ra ngoài.

Lê Sóc tập trung nhìn lại, Triệu Cẩm Tân?!

Triệu Cẩm Tân bay người qua nắm bả vai, một quyền nện trên mặt hắn, Lê Sóc như thấy được một pha quay chậm, trơ mắt nhìn người nọ răng từ trong miệng bay ra ngoài.

Tên còn lại vung dao xông đến, Triệu Cẩm Tân lắc mình né qua, một phen chế trụ tay hắn, một chiêu cầm nã thủ xuất ra sau lưng, tên cướp phát ra tiếng tru như heo bị giết, Triệu Cẩm Tân nắm tóc hắn, hung hăng đập đầu hắn lên cửa kính xe, thân thể tên cướp mềm nhũn đổ xuống.

Trong lúc Triệu Cẩm Tân ra tay, biểu tình trên mặt lãnh khốc dọa người, ánh mắt hung ác mà sắc bén, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng bất cần đời ngày thường.

Lê Sóc khiếp sợ nhìn hắn, trong miệng một chữ cũng không phát ra được.

Hai người cách khoảng cách chưa tới hai mét đứng nhìn nhau, cứ như vậy trong nháy mắt, bạo tạc, hỗn loạn, dòng người xô đẩy, dường như đều không tồn tại, trong trời đất chỉ còn lại hai người họ trong mắt nhau.

Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân, trong bối cảnh khói thuốc súng cùng hỗn loạn làm cho hắn càng trở nên sắc bén, oai hùng, cường hãn.

Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, tóc tai hỗn loạn, đôi mắt đỏ bừng, không còn dáng vẻ tiêu sái thong dong ngày thường, chỉ còn vẻ chật vật mà tuyệt vọng.

Khoảnh khắc lúng túng lướt qua đối phương, giống như có cái gì đó xuyên qua tim họ.

Triệu Cẩm Tân chạy tới, kéo lấy Lê Sóc dùng lực hôn anh một ngụm, nụ hôn này có mãnh liệt, có cả dã man, làm cho Lê Sóc đau nhức, nhưng trong cơn đau này, anh lại sinh ra một cảm giác an toàn dị thường, cũng khiến tâm trạng đang hỗn loạn của anh tìm lại một tia bình tĩnh.

Triệu Cẩm Tân dùng lực ném đi áo khoác tây trang, đỡ lấy Lê tiên sinh từ trên lưng anh, trầm giọng nói: "Đi bệnh viện."

Lê Sóc không biết lúc này còn có thể nói cái gì, chỉ có thể cùng Triệu Cẩm Tân chạy về phía con đường dẫn đến bệnh viện, anh cùng chú Quang chạy phía trước liều mạng dạt ra đám người, anh cả người toàn là mồ hôi, trong lòng cũng niệm ra lời cầu nguyện mãnh liệt nhất, thành tín nhất trong đời.

Triệu Cẩm Tân ban đầu còn chạy khá nhanh, chạy một lát, dĩ nhiên thở hổn hển, hốc mắt hắn sung huyết, mồ hôi chảy dọc xuống cằm.

Lê Sóc kêu lên: "Đổi sang cho tôi đi!"

Triệu Cẩm Tân run giọng nói: "Không cần, đi nhanh đi."

Lê Sóc biết ba anh có bao nhiêu cân nặng, vừa rồi anh mới cõng chân cũng phát run, tốc độ Triệu Cẩm Tân chạy nhanh như vậy, anh chỉ sợ chạy hơn trăm mét cũng là vấn đề lớn.

Triệu Cẩm Tân chống đỡ chạy qua hai con phố, nhìn thấy bệnh viện ở cuối con đường phía trước, hai chân đã bắt đầu hư hoảng. Lê Sóc phía sau đỡ ba anh phòng ngừa rớt xuống, chú Quang chạy phía trước đến bệnh viện gọi cấp cứu.

Đến bệnh viện, trong một mảng hỗn loạn, hai nhân viên nâng cáng chạy đến, Triệu Cẩm Tân đỡ Lê tiên sinh tới trên cáng, trước mắt hắn đã thấy trời đất quay cuồng, ngã ngồi xuống đất.

"Cẩm Tân..." Lê Sóc nhìn ba anh, lại nhìn nhìn Triệu Cẩm Tân, mặt đầy nôn nóng.

Triệu Cẩm Tân thở hổn hển: "Đừng lo tôi... Nhanh đi đi."

Lê Sóc cắn chặt răng, quay đầu đi theo sau cáng cứu thương.

Bên trong bệnh viện nơi nơi đều là người bị thương, hỗn loạn mà chen lấn, thật vất vả xuyên qua đám người, đưa Lê tiên sinh vào phòng cấp cứu.

Lê Sóc và chú Quang nhìn cửa phòng cấp cứu đóng lại, trong lòng xoắn hết lên.

Chú Quang ngồi xổm trên mặt đất, thấp giọng khóc nấc lên.

Lê Sóc lau một đầu đầy mồ hôi, cũng ngồi xuống dưới, vỗ vỗ sau lưng chú Quang, nói giọng khàn khàn: " Chú Quang, đừng sợ, ba con không có việc gì đâu."

Chú Quang nức nở nói: "Có cần... Có cần báo cho phu nhân?"

"Tạm thời không cần, vùng phụ cận vừa bị đánh bomb, vừa nguy hiểm vừa loạn."

Vừa nói xong, điện thoại chú Quang liền vang lên, chính là trong nhà gọi tới.

Lê Sóc lấy điện thoại, làm động tác thở mạnh, sau đó đi đến hành lang tương đối im lặng tiếp điện thoại.

" Chú Quang!" Lê phu nhân kêu lên, "Các ngươi đang ở đâu?! Đại lộ số 7 Ave bị đánh bomb!"

"Mẹ, là con."

Lê phu nhân run rẩy nói: " Điện thoại của con đâu? Mẹ gọi không được, điện thoại của ba con cũng gọi không được, các người muốn dọa chết mẹ phải không!!"

"Mọi người không sao, con cùng ba vừa rồi đang họp." Giọng nói Lê Sóc ôn hòa mà bình tĩnh, "Mẹ, mọi người đều không sao, mẹ ở yên trong nhà, đừng chạy loạn, bên ngoài không an toàn."

Lê phu nhân như trút được gánh nặng: "Mọi người không sao là tốt, làm mẹ sợ muốn chết."

Treo điện thoại, Lê Sóc mệt mỏi dựa lưng vào tường, dùng lực nhắm hai mắt lại.

Anh không dám nghĩ, không dám nghĩ nếu ba anh... Làm sao được, anh còn có thể làm cái gì? Hiện tại anh cái gì cũng không làm được... Nếu không phải Triệu Cẩm Tân, anh chỉ sợ hiện tại cũng chưa thể đưa ba đưa đến bệnh viện... Anh đã khẩn cầu tất cả các thần linh mà anh nghĩ tới, chưa bao giờ anh gặp phải tình trạng thống khổ cùng tuyệt vọng như vậy.

Điều chỉnh tốt cảm xúc, Lê Sóc trở lại bên cạnh phòng cấp cứu, chú Quang đứng dựa vào tường, mặt đầy sầu bi, nhìn qua rất đáng thương.

Lê Sóc hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai chú Quang: "Chú Quang, chú ở trong này trông một chút, con muốn đi tìm Cẩm Tân một lát." Anh không biết Triệu Cẩm Tân hiện tại thế nào, có lẽ là mệt lắm, chắc không động đậy được.

Chú Quang gật gật đầu: "Cậu mau đi đi, may mà có cậu ấy, may mà có cậu ấy."

Lê Sóc chạy ra bên ngoài bệnh viện, ánh mắt cố gắng tìm tòi thân ảnh quen thuộc.

Rốt cuộc, trong hành lang bệnh viện tràn ngập hỗn loạn, ầm ĩ, rên rỉ, ốm đau, anh thấy hình bóng Triệu Cẩm Tân ngồi bên cạnh trạm điện thoại công cộng, hắn đang gọi điện thoại, cả người nhìn qua mỏi mệt không chịu nổi.

Trái tim Lê Sóc rung động, từng bước đi qua.

Triệu Cẩm Tân cũng thấy được anh, chậm rãi treo điện thoại, đưa tay ra về phía anh.

Lê Sóc đi đến trước mặt hắn, ngồi xổm xuống: "Cậu không sao chứ..."

Triệu Cẩm Tân một tay kéo anh ôm vào trong lòng, dùng lực ôm thật chặt, giống như sợ anh sẽ biến mất, khàn giọng nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết."

Hốc mắt Lê Sóc nóng lên, cũng ôm lại hắn: "Cám ơn, cám ơn cậu, cám ơn!"

Triệu Cẩm Tân vuốt ve lưng anh: "Anh không sao là tốt rồi, bác trai cũng sẽ không sao đâu. Ba tôi đang điều trưởng khoa tim mạch từ bệnh viện bên cạnh đến đây, trực thăng trong năm phút nữa sẽ đến, nếu sức khỏe bác cho phép sẽ lập tức chuyển viện bằng trực thăng."

Lê Sóc nghẹn ngào nói: "... Cám ơn." Giờ này khắc này, trừ cám ơn, anh không biết còn có thể nói cái gì. Người đàn ông này, trong lúc anh yếu đuối nhất, tuyệt vọng nhất, lúc cần giúp đỡ nhất đã xuất hiện bên cạnh anh, kéo anh về từ vực sâu.

Từ trước đến giờ chưa có một ai có thể mang lại rung động cho anh như vậy.

Triệu Cẩm Tân dùng ngón tay gạt đi nước mắt trên khóe mắt Lê Sóc, hắn cưỡng chế rung động trong lòng, mỉm cười: "Không nghĩ tới Lê thúc thúc còn có bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy, anh thật sự là... Bây giờ anh nói muốn tôi hái sao trên trời xuống chắc tôi cũng sẽ đáp ứng ngay."

Lê Sóc miễn cưỡng cười một thoáng, nước mắt trong hốc mắt ứa ra, chỉ là ráng nhịn không rơi xuống.

Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng hôn hôn mắt anh, ôn nhu nói: "Đừng sợ!"

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mắt Mù

Copyright © 2022 - MTruyện.net