Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ai Đem Ai Là Thật
  3. Chương 38
Trước /114 Sau

Ai Đem Ai Là Thật

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Triệu Cẩm Tân tựa như nắng hạn gặp mưa, dùng loại khí thế như muốn nuốt chửng Lê Sóc mà chà đạp môi anh.

Lê Sóc dùng sức đẩy Triệu Cẩm Tân ra, cũng đạp một cước trên chân hắn.

Triệu Cẩm Tân la lớn một tiếng nhưng lại không có lùi lại, hắn một phen bóp chặt cằm Lê Sóc, phòng ngừa Lê Sóc giở trò cũ cắn miệng hắn, một tay còn lại bắt hai cổ tay Lê Sóc đè lên phía trên, tiếp tục gia tăng lực hôn, thậm chí vói đầu lưỡi vào điên cuồng khuấy đảo. Hắn hôn đến khi Lê Sóc không thở nổi mới luyến tiếc mà buông ra.

Lê Sóc trừng hắn: "Cậu làm như vậy có thể thay đổi cái gì?"

Triệu Cẩm Tân thở phì phò, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ là nhớ anh, muốn hôn anh."

Lê Sóc trong lòng chấn động, vẻ mặt có chút phức tạp.

Triệu Cẩm Tân vùi mặt vào hõm cổ Lê Sóc, cọ cọ: "Anh cùng hắn làm chưa?"

Lê Sóc giãy dụa định rút tay về nhưng lực cánh tay Triệu Cẩm Tân quá lớn, càng giữ càng chặt, đến mức khiến cánh tay anh đau nhức, anh cắn răng nói: "Cậu buông tôi ra trước."

"Anh trả lời tôi trước."

"Liên quan gì đến cậu."

"Trả lời tôi." Triệu Cẩm Tân nhè nhẹ cắn cổ Lê Sóc.

"Triệu Cẩm Tân!" Lê Sóc cả giận nói, "Tôi không muốn động thủ với cậu, cậu đừng ép tôi."

Triệu Cẩm Tân cười nhạo, giọng nói lạnh lẽo: "Lê thúc thúc thật đáng yêu, tôi mới không nỡ động thủ với anh, không thì hôm nay chắc chắn là anh sẽ lỡ chuyến bay ngay. Trả lời câu hỏi của tôi, anh cùng hắn làm chưa? Anh trả lời tôi, tôi sẽ buông tay anh."

Lê Sóc hít sâu một hơi, không muốn ngây thơ phân cao thấp với hắn: "Không có."

Triệu Cẩm Tân dừng một chút, quả nhiên buông tay ra Lê Sóc.

Lê Sóc đẩy hắn ra, trợn mắt nhìn.

"Tiến độ của hai người có chút chậm nha, tôi còn tưởng rằng tình cũ bao năm gặp lại, hẳn là lập tức củi khô bốc lửa ngay chứ." Triệu Cẩm Tân mỉm cười nói, "Chắc là anh đang sợ đi."

Lê Sóc nhướn mi mắt: "Tôi sợ cái gì."

"Sợ cùng người gió thổi qua là muốn đổ như Hàn Phi Diệp làm tình, không sảng khoái như bị tôi thao."

Lê Sóc hít sâu lồng ngực, mặt không chút thay đổi nói: "Cẩm Tân, khoái chí khi hơn thua miệng lưỡi với người khác là hành vi hạ đẳng. Nếu cậu cho rằng châm chọc tôi vài câu thì có thể thay đổi cái gì, vậy cậu đã đánh giá chính mình quá cao, cũng quá xem nhẹ tôi."

"Đúng, Lê thúc thúc là chính chắn thận trọng hào phóng khéo léo, còn tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện. Nhưng mà anh nên biết tôi không có châm chọc anh, tôi chỉ đang nói sự thật." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, mặt cười xấu xa, "Nếu anh quên anh ở dưới thân tôi là cái bộ dạng gì, tôi có thể giúp anh nhớ lại một chút."

Lê Sóc cảm nhận được Triệu Cẩm Tân đang cố ý chọc giận anh. Lúc hai người vui vẻ bên nhau, Triệu Cẩm Tân chẳng những không phải là dáng vẻ suốt ngày châm chọc này, mà ngược lại là vô cùng "dịu dàng". Bây giờ hắn giống như hoàn toàn lộ ra dã tính nguy hiểm trên giường kia. tràn ngập khiêu khích.

Lê Sóc đại khái có thể đoán được nguyên nhân, chắc là trong những khóm hoa Triệu Cẩm Tân lưu luyến, trong chiến tích mấy năm nay của Triệu Cẩm Tân, anh là người duy nhất đưa ra quyết định chấm dứt trước, hắn trẻ tuổi lòng tự trọng quá cao nên thẹn quá hóa giận.

Đáng tiếc, anh chỉ chịu trách nhiệm đối với tình cảm của người khác, không chịu trách nhiệm đối với mặt mũi, Triệu Cẩm Tân hôm nay lộ ra bộ mặt không hợp với tuổi như vậy cũng thật hiếm thấy, tuy nhiên anh được thấy lại chẳng vui vẻ gì.

Lê Sóc bình tĩnh nói: "Hôm nay cậu ấu trĩ cố tình gây sự như vậy chúng ta không cần nói chuyện nữa." Anh mở cửa, ra lệnh nói, "Đi ra ngoài."

Ánh mắt Triệu Cẩm Tân có chút âm trầm, lại dần dần hóa thành một tia ai oán: "Tôi thật sự rất nhớ anh, anh đối với tôi cũng quá vô tình đi, người tình cũ xuất hiện lập tức đá tôi đi."

Tính tình Lê Sóc là ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe Triệu Cẩm Tân nói lời nhẹ nhàng, lòng anh cũng dịu theo, anh cúi đầu không dám nhìn ánh mắt Triệu Cẩm Tân: "Xin lỗi, nhưng tôi có lựa chọn của mình."

"Anh thật sự cảm thấy anh chọn hắn là đúng?"

"Tôi chọn không phải là anh ấy, mà là chọn một trạng thái cuộc sống khác." Lê Sóc mệt mỏi nhắm hai mắt lại, "Ra ngoài đi."

Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc hai giây, mắt lộ ra tia lạnh, hắn nhếch môi cười cười: "Anh nhất định sẽ hối hận."

Lê Sóc im lặng làm tư thế tiễn khách.

Triệu Cẩm Tân đạp cửa phòng nghỉ đi nhanh ra ngoài.

Lê Sóc đóng cửa lại, mệt mỏi thở dài một hơi.

Triệu Cẩm Tân tràn ngập tính công kích như vậy, khiến anh thực không quen. Nhưng kỳ thực nguy hiểm gấp mấy lần chính là Triệu Cẩm Tân cùng lúc vừa làm nũng vừa trêu người. Vì khó phòng vệ nhất là công tâm, khó đoạt lại nhất là thất thủ.

Đến giờ ra cửa, Lê Sóc lên máy bay sớm một bước so với Triệu Cẩm Tân, mà khéo là, chỗ ngồi của anh giống y hệt vị trí trên chuyến bay anh về Mỹ lần trước.

Anh vừa ngồi xuống, Triệu Cẩm Tân liền xách vali xuất hiện ở cửa khẩu cabin.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian nhất thời dừng lại, dường như trong nháy mắt trở lại hơn nửa năm trước. Lần đầu họ gặp nhau, bây giờ nhớ lại, trong hoang đường lại mang một chút dịu dàng, làm người ta luyến tiếc không thôi.

Bọn họ từ không quen biết nhau đến triền miên bên nhau như cá với nước, rồi lại mỗi người mỗi ngả, từ thân mật vô cùng đến xa lạ vô cùng, hóa ra chỉ mất hơn hai trăm ngày thôi, như thế thật khiến người ta cảm thán thế sự vô thường.

Lê Sóc hơi hơi khó chịu gập eo.

Trong nhất thời Triệu Cẩm Tân cũng cảm thấy ngực khó chịu, vali hành lý nhẹ hẫng trong tay cũng trở nên nặng nề. Từ trong ánh mắt lãnh đạm không chút gợn sóng của Lê Sóc, Triệu Cẩm Tân nhìn thấy hồi ức ngày xưa. Khi đó vì hứa giúp anh họ giải quyết tình địch, hắn đặt chỗ cùng một chuyến máy bay về Mỹ với Lê Sóc. Lúc đó hắn một lòng muốn xem đến cùng là người như thế nào mà có thể khiến anh họ hắn kiêng kị như vậy. Không nghĩ tới ngay từ cái nhìn đầu tiên đã gợi lên toàn bộ hứng thú trong hắn.

Nhưng đến bây giờ lại là...

Hắn nắm chặt vali trong tay.

Lê Sóc buông xuống mi mắt, lặng lẽ quay đầu về phía cửa sổ.

Triệu Cẩm Tân ngồi xuống bên cạnh anh, Lê Sóc sớm đoán được nhất định hắn sẽ ngồi vị trí này, cho nên cũng không phản ứng.

Triệu Cẩm Tân đổi tư thế ngồi thoải mái, khẽ cười một tiếng: "Còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không, cảnh tượng như vậy, vị trí cũng như vậy."

Trái tim Lê Sóc khẽ run, nhưng không có đáp lại.

"Khi ấy tôi vừa lên máy bay, nhìn thấy anh đang tìm đồ trên giá hành lý, nghiêng người về phía tôi." Triệu Cẩm Tân chống cằm, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve môi, nheo nửa đôi mắt đào hoa xuân sắc, vô hạn hồi tưởng: "Cái tư thế đó, tôn lên mông đặc biệt cong, eo đặc biệt chặt, chân lại rất dài, lúc ấy tôi đã rất muốn cởi sạch anh."

Hai má Lê Sóc khô nóng, lời Triệu Cẩm Tân diễn tả rất có tính hình ảnh, anh bây giờ đã có cảm giác bị cởi sạch. Nếu so về không biết xấu hổ thì anh chưa từng thấy ai có thể thắng được Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân thấy Lê Sóc không hề phản ứng, cười nhẹ hai tiếng, ghé qua, gác cằm trên vai Lê Sóc, ái muội thổi ra một hơi: "Khi lần đầu tiên nhìn thấy tôi, anh đã nghĩ gì?"

Lê Sóc trấn định tâm tình, quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Cậu rất đẹp trai."

"Vậy thôi?" Triệu Cẩm Tân nhướn mày.

"Còn muốn như thế nào?"

"Ít nhất cũng nên muốn thượng tôi chứ." Triệu Cẩm Tân không quá vui vẻ nói.

Lê Sócbật cười một tiếng, không nghĩ để ý đến hắn. Triệu Cẩm Tân hoàn toàn không cùng một loại hìnhvới những đối tượng trước kia anh hẹn hò, cho nên lần đầu gặp mặt, anh vừa không nghĩ thượng Triệu Cẩm Tân, càng vạn lần không nghĩ tới sẽ để Triệu Cẩm Tân thượng mình.

Nhưng cuộc sống là tràn ngập những điều ngoài ý muốn như thế.

Lúc này, thông báo trong cabin cất lên yêu cầu hành khách chuẩn bị cất cánh, Lê Sóc lấy di động ra gửi tin nhắn cho ba mẹ, Hạng Ninh và Ôn Tiểu Huy, sau đó tắt máy.

Triệu Cẩm Tân nhìn động tác của anh, không nói gì.

Rất nhanh, máy bay cất cánh.

Lê Sóc vừa nghĩ đến mười mấy tiếng đồng hồ kế tiếp sẽ phải cùng Triệu Cẩm Tân mắt to trừng mắt nhỏ liền cảm thấy phiền muộn, anh lấy sách ra nhưng căn bản không xem nổi chữ nào.

Triệu Cẩm Tân nghiêng đầu nhìn anh, đột nhiên không đầu không đuôi nói: "Lê thúc thúc, anh hôn tôi một cái được không?"

Lê Sóc cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Đừng nháo."

"Anh hôn tôi một cái, tôi sẽ ít trừng phạt anh một chút."

Lê Sóc liếc xéo hắn: "Cậu? Trừng phạt tôi?"

Triệu Cẩm Tân cười nhẹ: "Tôi thật ra đã rất giận, chỉ là không nỡ nổi giận đối với anh mà thôi."

Lê Sóc lãnh đạm đưa ánh mắt trở về trang sách.

"Hôn tôi một chút đi." Triệu Cẩm Tân làm nũng nói, "Tôi muốn anh chủ động hôn tôi một chút."

Lê Sóc hít sâu một hơi, ba một tiếng đóng cuốn sách lại, quay đầu nhìn hắn, cố gắng trấn định nói: "Cẩm Tân, tôi đã nói rồi, tôi muốn kết thúc, cậu có hiểu không? Mặc kệ cậu có nghe hiểu hay không, tôi cũng đã nói rõ ý của mình rồi, cậu đừng làm những việc dây dưa không rõ như vậy."

Triệu Cẩm Tân lẳng lặng nhìn Lê Sóc, sau đó nở nụ cười, trong nụ cười mang theo một tia tàn nhẫn: "Được thôi. Nhưng tôi thực sự giận rồi."

Lê Sóc cũng không tin Triệu Cẩm Tân ở trên phi cơ còn có thể làm ra chuyện liều mạng gì, anh mở sách ra, ước gì có thể ném Triệu Cẩm Tân ra khỏi suy nghĩ của mình, nhưng anh biết làm không được, xung quanh thân anh, mỗi một tế bào đều cảm nhận rõ hương vị của Triệu Cẩm Tân, hơi thở của Triệu Cẩm Tân. Loại cảm giác này thật đáng sợ, thật giống như... thật giống như chỉ cần là ở nơi có Triệu Cẩm Tân thì toàn lực chú ý của anh đều bị tước đoạt.

Triệu Cẩm Tân dựa trở về lưng ghế, cười nhẹ nói: "Lê thúc thúc, tuy rằng anh chọc giận tôi, nhưng ai kêu tôi thích anh chứ, cho nên tôi lại còn giúp anh một việc nữa."

Lê Sóc giật mình, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành: "Có ý gì?"

"Anh không phải muốn nối lại tình xưa với Hàn Phi Diệp sao, tôi cũng rất hi vọng anh có thể được hạnh phúc, cho nên tôi cũng hi vọng, Hàn Phi Diệp thật sự là người có thể khiến anh hạnh phúc."

Mày kiếm Lê Sóc hơi nhíu, anh quay đầu nhìn Triệu Cẩm Tân: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

Triệu Cẩm Tân nhe răng cười khiến người ta lưng phát lạnh, hắn nháy nhẹ mắt: "Vì để anh được hạnh phúc, tôi quyết định giúp anh thử hắn một chút."

Lê Sóc trừng thẳng ánh mắt: "Cậu nói rõ ràng đi!"

Triệu Cẩm Tân cười tủm tỉm nói: "Hàn Phi Diệp năm đó vì một tờ offer liền ruồng bỏ hứa hẹn, buông tay anh, tôi rất lo lắng hắn vì lợi ích trước mắt sẽ lại tổn thương Lê thúc thúc của tôi, cho nên, tôi đã tận dụng một ít quan hệ, tạo nên một chút chướng ngại nho nhỏ cho việc phê duyệt đưa ra thị trường của công ty bọn họ..."

Cả người Lê Sóc kinh hãi, anh một phen nắm cổ áo Triệu Cẩm Tân, trong mắt đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu đã làm cái gì?"

"Đừng khẩn trương nha, chỉ là thử hắn một chút thôi, nếu hắn vì lợi ích mà buông tay anh lần nữa, loại người như vậy không đáng cho anh đặt tình cảm vào đâu." Giọng điệu của Triệu Cẩm Tân giống như là quan tâm bạn bè cực kỳ chân thành tha thiết, nhưng mỗi một lời hắn nói ra đều khiến người ta tóc gáy dựng ngược.

Lê Sóc kiềm chế mình, hít một hơi, quát khẽ nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu đến cùng là muốn làm gì!"

Triệu Cẩm Tân lấy tay ôm tay Lê Sóc, ôn nhu sờ sờ: "Tôi là vì muốn tốt cho anh nha. Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì tình nhân cũ của anh đâu, tôi chỉ muốn giúp anh thấy rõ một người mà thôi, anh nên cảm tạ tôi đó."

Lê Sóc nhìn nụ cười tàn khốc mà lạnh bạc của Triệu Cẩm Tân, da đầu đều nổ tung! Trong cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, khống chế không được giơ lên nắm đấm.

Ánh mắt Triệu Cẩm Tân tối sầm lại, không tránh không né nhìn anh.

Nắm đấm Lê Sóc ở giữa không trung dừng lại đến phát run, cuối cùng cũng không đánh xuống.

Người này! Người này! Mẹ nó!

Triệu Cẩm Tân nhìn chằm chằm vào Lê Sóc, ánh mắt phức tạp.

Hành khách xung quanh đều có chút khẩn trương mà đứng lên, có người ấn chuông gọi tiếp viên.

Nắm đấm cứng rắn của Lê Sóc cuối cùng cũng không đánh xuống, cho dù là cơn giận của anh không thể nguôi, nhưng gương mặt này đã từng có những hồi ức đẹp cùng anh, anh vẫn không thể... Anh kiềm chế thu tay lại.

Lúc này, tiếp viên hàng không chạy đến, lo lắng hỏi bọn họ có chuyện gì.

"Không có gì, chúng tôi chỉ đùa giỡn." Triệu Cẩm Tân cười đến sáng lạn gió xuân.

Sắc mặt Lê Sóc âm trầm, lần đầu tiên trong đời anh nói lời thô cứng với phụ nữ: "Đừng xen vào chuyện của chúng tôi."

Tiếp viên hàng không do dự một chút, vẫn rời đi.

Triệu Cẩm Tân chỉnh chỉnh quần áo bị Lê Sóc làm loạn: "Sao vậy, anh đang sợ quá khứ tái diễn sao?"

"Triệu Cẩm Tân, cậu thật khốn kiếp!" Lê Sóc hạ giọng, hung tợn nói, "Cậu dám đối phó với Phi Diệp, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Tôi đối với cái loại gà bệnh như hắn một chút hứng thú cũng không có, tôi chỉ vì muốn tốt cho anh thôi." Triệu Cẩm Tân cười cười, "Chẳng lẽ anh không chút hiếu kỳ hắn sẽ chọn như thế nào sao? Chờ lúc máy bay hạ cánh, anh hãy gọi điện thoại cho hắn, nếu hắn không bắt máy tức là hắn chọn sự nghiệp của hắn rồi. Này coi như là giao hẹn của chúng ta đi."

Lê Sóc nắm chặt nắm đấm, đôi mắt anh vì phẫn nộ mà trở nên phiếm đỏ. Anh luôn không ngờ, Triệu Cẩm Tân có thể ác liệt đến vậy, điều này làm cho anh nhớ tới người anh căm ghét nhất trong đời, người chảy cùng một dòng máu với Triệu Cẩm Tân. Bọn họ không hổ là người một nhà, bọn họ quả là người một nhà!

Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc phẫn nộ đến không thể bình tĩnh, cảm thấy một tia khoái cảm vặn vẹo, hắn vô cùng ưu nhã bắt chéo chân, thanh thản nói: "Thật ra, nếu vừa rồi anh hôn tôi một cái, tôi sẽ chờ đến khi máy bay hạ cánh mới nói cho anh nghe, ai bảo anh vô tình với tôi như vậy."

Lê Sóc đứng lên, đi về phía phòng vệ sinh.

Anh dùng sức đóng mạnh cửa, nhìn trong mặt đỏ bừng chính mình gương, anh hung hăng đập một quyền lên bồn rửa mặt.

Triệu Cẩm Tân tên khốn nạn này, tên khốn nạn này! Hắn là cố ý, hắn đang trả thù mình!

Vì sao anh lại thích một tên khốn kiếp như vậy, vì sao anh không sớm phát hiện, vì sao anh bị bề ngoài ngụy trang của Triệu Cẩm Tân mê hoặc, quên mất con người này là em họ của Thiệu Quần!

Bây giờ anh phải làm sao đây? Máy bay còn hơn mười hai giờ nữa mới hạ cánh, anh gọi điện thoại không được, anh không liên hệ được với bất cứ ai, anh có thể làm cái gì đây? Trong lúc Phi Diệp cần anh giúp đỡ nhất, anh cái gì cũng đều không làm được!

Đây chính là mục đích của Triệu Cẩm Tân!

TRIỆU, CẨM, TÂN!!

Quảng cáo
Trước /114 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tế Thế

Copyright © 2022 - MTruyện.net