Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cả hai cùng nhau đánh một trận banh.
Đánh xong, Lê Sóc và Thường Văn Ấu ngồi trên băng ghế dài cạnh sân banh nghỉ ngơi, hai người thân toàn mồ hôi, tóc đều ướt, khuôn mặt hồng nhuận, ngực còn thở mạnh phập phồng.
Lê Sóc vặn mở một chai nước uống thể thao, đưa cho Thường Văn Ấu.
"Cám ơn." Thường Văn Ấu tiếp lấy, ngửa cổ uống một ngụm lớn, sau lại bị sặc, cúi đầu ho khan.
Lê Sóc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu, cười nói: "Cẩn thận một chút, mới vận động xong mà uống gấp như vậy không tốt cho cơ thể đâu."
Thường Văn Ấu bị sặc đến mức mặt đỏ bừng, cậu cười một thoáng: "Lê tổng thật lợi hại nha, còn nói chính mình đã lâu không đánh, anh khiêm tốn quá rồi."
"Quả thật đã lâu không đánh mà." Lê Sóc xoay xoay vợt, "Cám ơn em hôm nay hẹn anh đánh banh, tâm trạng anh đã tốt hơn nhiều rồi."
"Sao vậy, anh có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lê Sóc cười mà không nói. Anh uống một ngụm nước, đột nhiên nhớ tới cái gì, anh từ trong túi lấy di động ra nhìn nhìn, mới phát hiện di động đã hết pin từ lúc nào, khó trách cả buổi chiều lại im lặng như vậy...
"Sao vậy, hết pin sao?"
"Ừ, em có dây sạc pin không?"
"Trong balô em có sạc dự phòng, anh tìm xem." Thường Văn Ấu chỉ chỉ balô bên chân Lê Sóc.
Lê Sóc lục lục tìm, lại không tìm được.
"Chắc là ở trong túi nhỏ, đúng, ngăn túi nhỏ kia..." Thường Văn Ấu nghiêng thân người sang, "Nhìn thấy chưa, cái màu bạc kìa."
Lê Sóc lấy sạc dự phòng ra: "Cám ơn..." Anh vừa quay đầu, thì phát hiện hai người dựa vào nhau quá gần, Thường Văn Ấu vừa nhấc đầu, bốn mắt giao nhau, hai người đều giật mình.
Thường Văn Ấu mím môi cười, trong mắt mang theo chút say đắm, thân thể cậu càng nghiêng sát lại gần hơn, Lê Sóc phát hiện nên khẽ nghiêng đầu tránh qua, để môi hai người không dán vào nhau.
Thường Văn Ấu khựng lại một chút, sau đó vẫn hôn một cái lên mặt Lê Sóc.
Lê Sóc không muốn khiến cậu xấu hổ, liền khẽ cười cười.
Thường Văn Ấu cũng cười nói: "Coi như trả tiền thuê sạc pin nha."
Lê Sóc quay đầu nhìn thẳng Thường Văn Ấu, ôn nhu mà lại nghiêm túc nói: "Văn Ấu, em là người cực kỳ ưu tú, ở bên cạnh em cũng rất vui vẻ, nhưng anh đã có người mình thích rồi."
Thường Văn Ấu ngượng ngùng nở nụ cười, trong mắt cậu không phải không có mất mác, nhưng vẫn cố gắng cởi mở nói, "Ai, đại khái cũng có thể đoán được, chỉ là... Đã lâu rồi không gặp được người khiến em động lòng như vậy."
Lê Sóc xoa xoa tóc cậu: "Xin lỗi."
"Nhưng, anh đã có người mình thích, sao còn độc thân?" Thường Văn Ấu nhìn Lê Sóc, "Người tốt như anh, sao lại có người không thích anh đây? Chẳng lẽ là thẳng nam?"
Ánh mắt Lê Sóc trở nên có chút ảm đạm: "Ừm... Có đôi khi mặc dù là hai bên cùng có tình cảm, cũng chưa hẳn có thể ở bên nhau."
"Hai bên cùng có tình cảm, vì sao lại không thể ở bên nhau?" Thường Văn Ấu xòe tay, "Trên thế giới này, muốn gặp được một người thật lòng yêu mình thật không dễ dàng, nếu đã gặp được, chẳng phải cần vượt qua muôn ngàn khó khăn để đến với nhau sao."
Lê Sóc bật cười một tiếng, nói: "Không ngờ em là người theo chủ nghĩa lý tưởng." Ngoài miệng anh là đang cười, nhưng những lời Thường Văn Ấu nói, lại khiến tim anh rỉ máu. Anh và Triệu Cẩm Tân, hai bên cùng có tình cảm, lại không thể ở bên nhau... Đúng vậy, vì sao chứ, vì sao lại như vậy đây?
Bởi vì Triệu Cẩm Tân đã phá hủy sự tín nhiệm của anh, cũng phá hủy lòng tin của anh đối với tình cảm của hai người.
"Em không phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, mà ngược lại, em đặc biệt coi trọng khoa học." Thường Văn Ấu cười nói, "Tựa như khi hydro và oxi phản ứng với nhau nhất định sẽ tạo ra nước, ở trên thế giới này, có một số việc chính là đã được định sẵn. Con người cũng là do rất nhiều thành phần hóa học phức tạp cấu thành, khi phát sinh tình cảm cũng là một loạt phản ứng hoá học, vì sao anh đối với em không có cảm giác mà lại thích người khác? Nhất định là bởi vì người đó có một loại nguyên tố nào đó mà em không có, cho nên hai người mới có thể xảy ra phản ứng với nhau."
Lê Sóc nở nụ cười: "Lý luận này rất thú vị, nhưng vẫn rất lý tưởng chủ nghĩa. Anh với cậu ấy, bất quá tựa như lửa cháy ngùn ngụt, khi chất dẫn cháy hết rồi, lửa cũng tắt đi, giờ chỉ còn sót lại một mớ phế liệu hỗn độn bị thiêu cháy mà thôi."
"Vậy thì phải cố gắng làm cho chất dẫn cháy đừng hết nha. Tình cảm của con người không phải cũng thế sao, lúc đầu thì tràn đầy hừng hực thiêu đốt kích tình, sau này ngọn lửa sẽ càng ngày càng nhỏ, thực ra chung quanh chúng ta nơi nơi đều có không khí, chỉ cần có lòng, ngọn lửa tình cảm sẽ cháy đến cuối đời. Nhưng nếu cả hai không cố gắng để duy trì ngọn lửa đó, thì lại nói là tại vì không đủ không khí sao."
Lê Sóc khẽ cười ra tiếng, anh nhìn Thường Văn Ấu: "Sao em lại thuyết phục được anh rồi."
Thường Văn Ấu vỗ vỗ trán, làm một bộ dáng ảo não: "Đã làm giáo viên được sáu năm rồi, bệnh nghề nghiệp a."
Hai người nhìn nhau cười ha ha.
Lê Sóc chân thành nói: "Văn Ấu, cám ơn em, những lời em nói đã giúp anh rất nhiều, anh sẽ cẩn thận suy ngẫm."
Có một số việc anh cũng không phải là không nhìn ra, chỉ là từ sâu trong nội tâm anh có ý định trốn tránh, nhưng anh biết mình sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Đối mặt với chính mình, đối mặt với Triệu Cẩm Tân.
Hai người nghỉ ngơi xong, lại đánh một hồi, đến khi trời tối, sân banh sắp đóng cửa, nhân viên mới đến gọi họ.
Hai người thay quần áo xong, sóng vai đi ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi phòng thay đồ, Lê Sóc liền giật mình.
Trong hành lang trống trải, anh nhìn thấy Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân hai tay đút túi, lưng dựa tường, một đôi chân dài tùy tiện bắt chéo. Hắn khoác áo lông màu đen, trên mặt còn đeo khẩu trang trắng, mồ hôi hỗn độn còn vươn trên trán, tuy rằng cả khuôn mặt chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, nhưng Lê Sóc chỉ cần liếc mắt nhìn liền nhận ra ngay.
Đó là đôi mắt xinh đẹp nhất anh đã từng gặp, lúc này, đôi mắt kia ướt sũng, lẳng lặng ngóng nhìn anh.
Thường Văn Ấu cũng dừng lại, nhìn nhìn Lê Sóc, lại nhìn nhìn Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân đi tới, Lê Sóc theo bản năng đẩy Thường Văn Ấu ra phía sau —— đây là anh dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ mà phán đoán.
Động tác che chở kia quả thực giống như một kiếm đâm thẳng vào ngực Triệu Cẩm Tân, khiến thân thể hắn cứng đờ, hắn kéo khẩu trang xuống, khó thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Anh cảm thấy tôi sẽ làm gì cậu ta đây? Giết cậu ta sao?"
Lê Sóc nhíu mi lại: "Cậu đến đây lúc nào?"
"Lúc hai người đánh trái banh đầu tiên." Triệu Cẩm Tân ho khan vài tiếng, ánh mắt không hề giận dữ, hắn nhìn Lê Sóc, "Giết người là phạm pháp, yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu ta đâu."
Lê Sóc nói: "Văn Ấu, em đi trước đi."
Thường Văn Ấu gật gật đầu, than nhẹ một tiếng, cúi đầu đi.
Lê Sóc nói: "Cậu còn chưa khoẻ, tôi đưa cậu trở về."
"Về chỗ nào?"
"Về nhà cậu."
Triệu Cẩm Tân đùa cợt cười: "Anh đã không thèm quản tôi rồi, cần gì giả vờ quan tâm tôi."
"Cho dù là người xa lạ, tôi cũng sẽ không để người khác ngã ở ven đường."
"Cho nên ở trong lòng anh, địa vị của tôi bất quá cũng chính là người xa lạ thôi, phải không?" Giọng Triệu Cẩm Tân đã phát run, "Anh vì trốn tôi, chạy đi ở khách sạn, còn cùng... bạn trai mới sao? Đi ra ngoài chơi..."
"Cậu ấy chỉ là bạn tôi..."
"Tôi nhìn thấy hắn hôn anh!!" Triệu Cẩm Tân hét lớn một tiếng, cảm xúc tựa như đột nhiên bạo phát bất thường, nắm đấm hung hăng đấm mạnh lên tường.
Người ta hay nói bệnh nhân yếu ớt vô lực, Lê Sóc ngược lại là không nhìn ra Triệu Cẩm Tân giảm đi chút lực nào.
"Tôi nhìn thấy các người mặc quần áo giống nhau như đúc, nhìn thấy các người chơi banh, nhìn thấy các người nói nói cười cười, nhìn thấy hắn hôn anh, anh còn xoa đầu hắn..." Triệu Cẩm Tân vừa nói, vừa đi về phía Lê Sóc.
Lê Sóc nắm chặt đầu quyền, lạnh lùng nói: "Cho nên sao?"
"Tôi nghĩ..." Triệu Cẩm Tân nhíu mi lại, đôi mắt sâu không thấy đáy, "Các người thoạt nhìn rất vui vẻ, ít nhất... ít nhất so với ở cạnh tôi thì anh vui vẻ hơn nhiều."
Lê Sóc trầm giọng nói: "Tôi đưa cậu về nhà." Anh kéo cánh tay Triệu Cẩm Tân, định kéo hắn đi ra.
Triệu Cẩm Tân một phen ôm chặt Lê Sóc, nhẹ giọng nói: "Anh ở chung với tôi, rất thống khổ sao, rất phiền phức sao, đến ngay cả nhà mình anh cũng không muốn ở."
"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích cái gì với cậu, nếu cậu không muốn tôi đưa cậu về nhà, vậy cậu tự mình trở về đi."
"Được, về nhà." Triệu Cẩm Tân nheo mắt lại, ôn nhu nói, "Anh đưa tôi về nhà."
Lê Sóc ẩn ẩn cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng anh không thể nói rõ là cái gì nguy hiểm, anh đẩy Triệu Cẩm Tân ra, đi nhanh ra ngoài.
Nhân viên sân banh đi phía sau bọn họ, đóng cửa tắt đèn, lúc này chỉ có ở bãi đỗ xe là còn sáng đèn. Sân banh này bởi vì chiếm diện tích lớn, cho nên xây dựng ở vùng ngoại ô, chung quanh đều rất hoang vắng, mất đi ánh sáng chính, khung cảnh lập tức trở nên có chút âm u.
Lê Sóc không kiềm nỗi đột nhiên có chút lo lắng, nhưng anh cũng không biết mình bị làm sao.
Còn chưa đi đến chỗ đậu xe của mình, cách đó không xa, cửa của một chiếc xe tải đang đậu đột nhiên mở ra, trong nháy mắt, bên trong xe nhảy xuống bảy tám người.
Lê Sóc toàn thân cứng đờ, Triệu Cẩm Tân theo bản năng đứng chắn trước người Lê Sóc, lạnh lùng nhìn đám người kia.
Lê Sóc liếc mắt nhìn liền thấy được Từ Đại Duệ cùng "Lão Điêu", trong lòng anh tim đập lộp bộp nhảy dựng, anh xoay người thì thấy với cự ly này, bọn họ chỉ sợ không chạy kịp tới xe mình.
"Lê tổng." Lão Điêu nham hiểm nhìn anh, "Trùng hợp vậy nha."
Theo bản năng Lê Sóc sờ sờ di động của mình, nhưng di động lại hết pin... Anh tỉnh táo lại, trầm giọng nói: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi cũng đang muốn hỏi một chút là Lê tổng muốn làm gì." Lão Điêu nhướn mi mắt, đột nhiên trở giọng nói: "Vốn dĩ chúng ta thể hòa bình giải quyết, mày lại tìm người đến đối phó tao?"
"Ông lừa tôi 600 vạn, còn muốn cùng tôi hòa bình giải quyết?"
"Sao vậy, mày không đáng giá 600 vạn sao?" Lão Điêu hung tợn nói, "Người mày tìm đến, thật trùng hợp, là người trước kia đã đánh tàn phế thằng em tao, thù mới hận cũ cộng lại, tao nên tìm ai tính sổ đây."
Triệu Cẩm Tân lạnh giọng nói: "Ông muốn 600 vạn phải không, tôi cho ông."
Lão Điêu nhìn nhìn Triệu Cẩm Tân: "Cái tên tiểu bạch kiểm(1) này ở đâu ra? À à, tao nghe Từ Đại Duệ nói, Lê tổng là nhị y tử (2), hai người các ngươi... ha ha ha ha... là cái kia a, ha ha ha ha..."
(1. 小白脸 – tiểu bạch kiểm: dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai, nhưng từ này hay dùng mang nghĩa châm chọc là trai bao)
(2. 二椅子 – nhị y tử: tiếng lóng vùng Đông Bắc, là một từ mang ý xúc phạm, ám chỉ người ái nam ái nữ)
Cả đám người phát ra tiếng cười hạ lưu.
Triệu Cẩm Tân âm trầm trừng hắn, từng từ nói: "Cần tiền, hay là không cần?"
Lão Điêu hơi giật mình, nhanh chóng dựng thẳng tấm lưng, "Cần, mày đưa tao như thế nào?"
"Cẩm Tân..." Lê Sóc giữ chặt cánh tay Triệu Cẩm Tân.
"Đừng sợ." Triệu Cẩm Tân vỗ vỗ tay Lê Sóc, "Ông muốn tôi đưa như thế nào?"
"Hai đứa mày một đứa ở lại, một đứa đi lấy tiền, tao chỉ muốn tiền mặt." Lão Điêu cầm ra một xấp văn kiện, "Đây là hợp đồng vay tiền, cũng đừng nói là tao bắt cóc tống tiền gì, là tụi mày tự nguyện thay Từ Đại Duệ trả tiền."
Triệu Cẩm Tân lạnh lùng cười: "Được, tôi ở lại."
"Không được!" Lê Sóc lạnh lùng nói, "Lão Điêu, ông chỉ cần tiền, không cần thiết phải đi đến bước này."
"Tao đúng là chỉ cần tiền, nhưng ai kêu mày không thành thật đâu." Lão Điêu lắc lắc xấp văn kiện, "Ai ký hợp đồng đây?"
"Đưa tôi." Triệu Cẩm Tân đi về phía lão Điêu.
Lão Điêu kêu lên: "Mày đứng yên ở đó đừng nhúc nhích." Lão Điêu giao văn kiện cho Từ Đại Duệ, "Đưa qua."
Từ Đại Duệ cầm lấy văn kiện, cúi đầu đi qua.
Trong mắt Triệu Cẩm Tân phụt ra tinh quang.