Hứa Niệm Nhất minh bạch rất nhiều điều từ cái đêm hỗn loạn năm 15 tuổi ấy, cô nhận rõ cảm xúc của mình, cũng như khoảng cách giữa cô và Đường Nịnh.
Không phải là cô không yêu, chỉ là...cô nhu nhược, cô từ bỏ...
Có khi từ bỏ một mối quan hệ cũng có thể là bắt đầu lại. Nhưng với Đườg Nịnh, từ bỏ chính là kết thúc.
Mẹ cô đã dùng cô để đạt được hạnh phúc bên gia đình mới của mình. Còn cha thì thỉnh thoảng sẽ lo lắng nhắc nhở cô.
Nếu ngay cả Đường Nịnh mà cô cũng lạc mất, cuộc sống này của cô sẽ dừng lại ở đây.
Mỗi một lần, cô cho là mình có thể hạnh phúc. Nhưng lại phát hiện ra tất cả bất quá chỉ là bọt biển. Gió thật ảm đạm, chờ đợi tương lai. Lần này là lưu vong để tiếp tục đi lang thang, hay chờ đợi để cứu rỗi cô?