Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hứa Niệm Nhất nhận được điện thoại từ cha khi vừa khai giảng, là tại thời điểm nhập học.
Quan hệ giữa cô và cha cô rất quỷ dị. Xa cách, nhưng lại thân cận.
Trong lòng của cô, thật ra tương đối hướng về cha. Cha mẹ ly hôn, không thể nghi ngờ, cha là người có trách nhiệm. Thế nhưng so với mẹ mà nói, cô cảm thấy cha lại vô tội hơn một chút. Lại thêm xưa nay ông không để cho cô bất kì áp lực gì, mặc dù chưa từng cho quá nhiều yêu thương nhưng cũng chưa từng để cô có bất kỳ khó xử bất đắc dĩ nào, để cô có cảm giác bên ông sẽ có thể cảm nhận được tình thân.
Cho nên, khi nhận được điện thoại của cha, cô có chút kích động. Chỉ một giây sau, theo lời nói ấp a ấp úng của ông, lòng của cô lại bị nhấc lên.
"Cha, sao vậy ạ? Có lời gì khó nói với con sao?"
"Niệm Nhất a.....Ai.....Cha....Cha kỳ thật....Cha thật ra là muốn hỏi con, có tiền hay không có thể cho cha......"
Hứa Niệm Nhất sững sờ một chút, vẫn không trả lời, điện thoại bên kia liền khẩn trương giải thích, "Niệm Nhất, con nếu không có cũng không sao, thật......"
Hứa Niệm Nhất không có tiền?
Đối với người cùng tuổi mà nói, cô là có.
Những năm này, cha khi vui sẽ cho cô không ít tiền tiêu vặt. Mà mẹ cô lại thường lo lắng, phương diện tiền này, chưa từng cho cô ít. Mà cô hết lần này tới lần khác không có cơ hội dùng tiền. Bình thường cùng Đường Nịnh đi chung, cơ bản đều là anh tính tiền, cho tới bây giờ cũng vậy. Cô đã là bà chủ nhỏ, đã có tới mấy vạn tích trữ.
Thế nhưng, cha của cô mở miệng, khẳng định là không chỉ mấy vạn.
"Cha, cha muốn bao nhiêu?"
"Niệm Nhất...... Con có bao nhiêu? Cha thật không có biện pháp, nhưng cha cam đoan lúc sau tết sẽ trả cho con."
Niệm Nhất đương nhiên biết ông đã cùng đường, nếu không, nào có thể mở miệng với cô.
Mà tiền cô có ngoại trừ cái ngân khố tiết kiệm kia thì chính là học phí.
"Cha, con chỗ này còn hai vạn tệ, con đưa trước cho cha. Nếu có thể cha đưa cho con trước khi vào học kì là được rồi. Kia là học phí của con."
"Không có vấn đề, khẳng định không có vấn đề."
Âm thanh của ông khiến Hứa Niệm Nhất cảm giác được mấy phần không bỏ, cúp điện thoại, ngày hôm sau liền chuyển tiền.
Số tiền kia không có, Hứa Niệm Nhất sinh hoạt cũng có vấn đề. Cô không thể không cân nhắc ra ngoài làm việc. Hứa Niệm Nhất không sợ chịu khổ, những năm này, chịu khổ giống như thành bộ môn bắt buộc. Chỉ là cô không thể kể khổ cùng Lục Chiếu.
Cô không nghĩ sẽ nói cho Lục Chiếu biết những chuyện này. Luôn cảm giác người bên mình đó có chút chuyện vụn vặt cũng không chịu nổi. Thế nhưng cô cũng không nghĩ lừa gạt anh. Cuối cùng quyết định, nếu như anh không hỏi, cô sẽ không nói.
Đây là điều duy nhất cô có thể làm.
Lục Chiếu đích thật là não có chút lớn. Hứa Niệm Nhất lúc nói chuyện muốn đi làm thêm, phản ứng đầu tiên của anh rất tốt, cũng không có hỏi nhiều, để Hứa Niệm Nhất buông lỏng căng thẳng nhưng rồi anh lại sống tiết kiệm hơn.
Tương đối với dạng người này, cô cảm giác mình thật rất tồi tệ.
Thế nhưng lại còn có thể ra sao nữa?
Người tồi tệ, bị người khác nhìn thấy tồi tệ, cô vẫn nên lựa chọn vế trước.
Tất cả mọi chuyện toàn bộ nuốt lại vào bụng, tựa như xưa nay chưa từng xảy ra.
Đến tháng mười, cô liền bắt đầu làm thu ngân tại MacDonald, mỗi giờ được 7 tệ. Mặc dù không nhiều, nhưng tuyệt đối đủ để cô sống đến Giáng Sinh.
Vấn đề thật sự, là sau Giáng Sinh cô vẫn không nhận được điện thoại của cha.
Trong lòng bắt đầu lo lắng.
Cô lo lắng về phần học phí sắp phải nộp, cũng lo lắng cho ba.
Thế nhưng lúc này cô không có cách nào gọi điện thoại cho ông.
Tại thời điểm cô khó khăn, ông chắc hẳn cũng như vậy.
Đến tháng một, Hứa Niệm Nhất vừa nhận được bao thư thứ ba từ trường học gửi đến để nhắc nhở cô nộp học phí, cuối cùng không còn cách nào bình tĩnh. Chỉ có thể kiên trì đến trường tìm người phụ trách bộ phận học sinh quốc tế.
Cô thành thật nói cho bọn họ, hiện tại cô không có tiền, có thể để cô trả trước một phần, rồi mỗi tháng sẽ giao thêm từng phần hay không.
Trường học nhìn thành tích của cô, cảm thấy cô cũng không phải là loại học sinh kém, liền đồng ý.
Hứa Niệm Nhất buông lỏng thở ra một hơi, cũng không thể không một lần nữa đứng trước vấn đề khác, chính là chút ít tiền lương mỏng này khẳng định không có cách nào thanh toán học phí. Nhất định phải tìm ra cách khác.
Chỉ là, đi đâu đây?
Hứa Niệm Nhất cảm thấy trong lòng rất bất lực, cuối cùng cầm điện thoại lên, gọi cho Đường Nịnh một cuộc điện thoại.
"Niệm Nhất, sao lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Sắp đến Tết, định hỏi cậu nghỉ đông có dự định gì."
"Ha ha, còn có thể có dự định gì. Sống phóng túng thôi. Cậu thì sao?"
"Sau Tết là vừa ngay lúc tôi thi giữa kỳ, phải học tập."
"Niệm Nhất, cậu cũng đừng ngu quá đấy......"
"Cậu ngu rồi tôi cũng sẽ không ngu."
"Vâng vâng vâng, trong mắt cậu tôi cho tới bây giờ đều là đồ đần. Cũng như trong mắt tôi, cậu mãi mãi cũng là đồ đần, đều giống nhau."
Cô cười khẽ, lộ ra mấy phần bất đắc dĩ, "Cứ như vậy đi."
"Này...... Đừng có gấp tắt điện thoại nha." Trong điện thoại anh lộ ra mấy phần vô lại, "Niệm Nhất, đưa địa chỉ nhà cậu cho tôi, tôi tặng cậu quà năm mới."
"Tôi mới không cho đâu."
"Cậu không cho tôi địa chỉ, tôi sẽ nói cho mẹ cậu, cậu ở chung với đàn ông."
"Đường Nịnh!"
"Ha ha, Hứa Niệm Nhất, còn không tự giác?"
Hứa Niệm Nhất hoàn toàn không biết làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo.
Đường Nịnh cuối cùng đắc ý nói lời hẹn gặp lại, liền giống như đứa trẻ được ăn đường, lộ ra đắc ý, ngây thơ khiến cô nhịn không được mà cười. Cuộc gọi tắt, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, trong nội tâm cô trở nên thoải mái không ít.
Không tới một tuần lễ, Hứa Niệm Nhất tìm được công việc mới, cũng nhận được quà từ Đường Nịnh.
Một đôi giày tuyệt đẹp, rất đắt.
Trong hộp giày có một tấm thẻ, "Hi vọng cậu mỗi một bước đi đều thật mỹ lệ."
Cô cười, mang ở trên chân, đứng trước gương nhìn thật lâu.
Trước ngày đầu tiên đi làm, cô nói với Lục Chiếu, "Em đã đổi công việc. Làm gia sư cho một đứa bé. Nhưng là ban đêm, cho nên có thể tối sẽ về muộn."
"Ồ? Đứa trẻ sống ở đâu? Cần anh đến đón không?"
"Không cần, đứa bé kia ở Surrey, em ngồi SKY TRAIN về là được rồi. Yên tâm đi."
"Ừ, vậy em nhớ mang điện thoại. Nếu sợ thì gọi điện thoại cho anh. Anh đến đón em." Lục Chiếu cúi đầu, tiếp tục vẽ, khóe môi mang theo nụ cười dịu dàng. Lòng Hứa Niệm Nhất cảm thấy rất ấm áp.
"Ừ, biết rồi, dài dòng quá." Cô cười ra cửa. Chỉ là nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng ngắc, càng ngày càng mất tự nhiên, cuối cùng biến thành cô đơn.
Cô tìm được một công việc ở quán bar, kỳ thật cũng không phải là tệ lắm. Phần lớn khách sẽ không giống như ở Trung Quốc táy máy tay chân, chỉ là váy của nữ ở đây, không thể vượt quá độ dài cánh tay. Cô biết Lục Chiếu sẽ không đồng ý. Trên thực tế rất nhiều người Trung Quốc đều không chấp nhận được. Cho nên, làm những việc như vậy phần lớn đều là người da trắng.
Chỉ là cô nhất định phải làm.
Tiền boa ở quán bar cho nhân viên phục vụ tương đối nhiều, thế mới có thể giúp cô có tiền nộp học phí.
Cô không thể để cho Lục Chiếu gánh vác, mà trên thực tế, gánh nặng này cũng không phải Lục Chiếu muốn gánh thì có thể đến gánh.
Cô nghĩ, con đường này đã không còn lựa chọn nào khác ngoài nhất định phải đi.
Cô như vậy làm đã được hai tháng, mỗi tháng cũng đều giao học phí cho trường học. Chỉ là cô không nghĩ tới, sau giờ làm việc, thậm chí còn không kịp thay quần áo, đã thấy Lục Chiếu đứng trước mặt cô.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Lục Chiếu như vậy, biểu cảm tức giận đến như thế. Cô thấy anh đang hết sức kềm chế, chính là như vậy, cô càng thấy khó chịu.
"Lục Chiếu, anh nghe em nói......"
"Anh đang nghe và sẽ không đi. Em có cần thay bộ quần áo em đi dạy kia không? Rồi mới nói chuyện?"
Hứa Niệm Nhất khẽ đảo hít một hơi, rồi mới nhẹ nhàng thở dài, yên lặng quay người đi vào thay quần áo. Khi cô đi ra ngoài, Lục Chiếu vẫn ở đó, dáng người thon dài đứng thẳng tắp lộ ra mấy phần cương quyết.
"Đi thôi." Cô nói.
"Nói đi." Anh nói.
Hứa Niệm Nhất thành thật, đem những chuyện xảy ra trong thời gian này nói cho anh biết.
"Tại sao không nói cho anh biết?"
"Em không muốn để anh gánh vác, bất luận là gì cũng vậy."
"Em không muốn cho anh gánh vác, chẳng lẽ anh muốn nhìn thấy em như này sao?"
"Em cũng không có làm chuyện có lỗi với anh. Duy nhất một điểm, chính là ăn mặc gợi cảm. Em cũng không có bị người khác ăn đậu hũ, em thật sự có bảo vệ mình."
"Em mặc thành dạng này chính là làm tôi nhục nhã!" Đây là lần đầu Lục Chiếu đối Hứa Niệm Nhất lớn giọng, rống thật to.
Hứa Niệm Nhất sững sờ một trận, lúc này mới kịp phản ứng, cúi đầu, tiếp tục hướng phía trước đi, rồi mới nhẹ nhàng nói, "Lục Chiếu, đây không phải một con số nhỏ. Anh phải biết......" Cô ngẩng đầu nhìn anh lộ ra mấy phần run rẩy.
Có mấy lời cô không biết nói thế nào, thật sự không biết.
Cô đã từng nghĩ qua, thật sự.
Chỉ là, cô cũng có kiêu ngạo, cô cũng có tự tôn.
Bọn họ vẫn chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái, cô không nên để anh vì cô gánh vác nhiều như vậy, thật không nên, cũng không thể.
"Lục Chiếu, công việc này trước đó em có nghiêm túc hỏi qua thầy, thầy nói, ở chỗ này, cô gái tại quán bar làm công là rất bình thường. Mà kia là một quán bar cao cấp, rất ít loại vô lại......"
"Hứa Niệm Nhất, em còn chưa hiểu sao? Bạn gái của tôi, không thể nào đến cái nơi đó làm việc."
Cô hiểu rõ, cô cũng biết.
Đó chính là Lục Chiếu. Lục Chiếu bụng dạ thẳng thắn.
"Vậy thế này đi, em đang suy nghĩ những biện pháp khác, xem có thể tìm được công việc khác không. Chỉ cần vừa có việc tốt hơn, em liền đổi, được không?"
"Anh còn hơn một vạn, em lấy trước đi dùng. Công việc này em nhất định không được làm."
Hứa Niệm Nhất chau mày.
"Hứa Niệm Nhất, anh rất ít yêu cầu em, đây là giới hạn cuối cùng."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt thanh tú kia lộ ra mấy phần lăng lệ, nghiễm nhiên là không có ý định thỏa hiệp.
Cô gật gật đầu, khe khẽ thở dài một hơi.
Đây là lần đầu Hứa Niệm Nhất cùng Lục Chiếu cãi nhau.
Không liên quan đến tình cảm.
Hứa Niệm Nhất ngày hôm sau lập tức nghỉ công việc đó. Rồi mới lại gọi điện thoại cho Đường Nịnh, "Đường Nịnh, ví dụ bạn gái của cậu dáng dấp nhìn rất đẹp. Rồi một tạp chí thật lớn mời cô ấy đi quảng cáo áo tắm, cậu sẽ đồng ý không?"
"Hì hì, đương nhiên. Lúc này mới có thể để người ta biết sự lợi hại của tôi."
Cô cười khẽ, "Thật sự là bạn trai thông tình đạt lí."
"Hứa Niệm Nhất, tôi thấy cậu không phải là ăn no rồi không có chuyện làm, tìm tôi chọc cười đâu đấy chứ?"
"Tiểu Đường, cậu nói đúng."
"Niệm Nhất......"
"Hả?" Đột nhiên giọng nói trở nên dịu dàng hẳn nên khiến cô sững sờ.
"Cậu rất mệt?"
Cô yên tĩnh.
Anh cũng yên tĩnh.
Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở lẳng lặng, thỉnh thoảng còn có một số âm thanh tạp nham của xe trên đường cái.
"Niệm Nhất...... Đừng có quật cường quá như vậy, nếu như có thể hãy dựa dẫm vào người khác một chút, thử một chút, có được không?"
Mũi cô chua chua, rồi mới ngốc ngếch gật đầu với không khí.
"Niệm Nhất......"
"Đường Nịnh, cậu ngốc nhất đấy, chính là luôn luôn dễ bị lừa như vậy." Cô hít một hơi, điềm nhiên như không có việc gì trêu chọc anh.
"Tôi tồn tại chính là vì để cậu vui vẻ mà, điểm ấy thì tôi rất kiêu ngạo. Cho nên cũng đừng quá dựa vào người khác, còn có tôi......"
Cô ngửa mặt nhìn lên bầu trời, không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Cô cả đời này cũng đều muốn dựa vào anh, bởi vì trong mắt anh, cô đã bỏ đi tự tôn, cũng đã sớm không còn kiêu ngạo.
Vẫn luôn là chính mình.
Thế nhưng bây giờ, cô đã không thể làm như vậy nữa.
"Cậu vẫn là giữ lại cho người khác dựa vào đi."
Bọn họ cuối cùng vẫn muốn phân rõ giới hạn.
Hứa Niệm Nhất cúp điện thoại, rồi mới về nhà thăm đến người trong phòng bếp bận rộn kia, tiến lên nhẹ nhàng từ sau lưng vòng lấy anh, "Thật xin lỗi, Lục Chiếu."
Cô cảm giác được người kia cứng ngắc, rồi mới cảm giác được mình bị nắm kéo ôm vào lòng, một cái ôm ấm áp, "Thái độ như vậy thật tốt, công việc đã nghỉ rồi?"
"Ừ, ngày mai bắt đầu việc khác, vẫn là về MacDonald."
"Ừ, đúng thực là bé ngoan, đến đây, ban thưởng một cái thơm môi, ha ha."
"Ồ, thôi giữ đó đi nhé."
"Hứa Niệm Nhất, em dám ghét bỏ anh? Tới đây! Tự giác một chút!"
Cô cười khẽ, nhón chân lên, đem môi đưa lên.
Dựa dẫm vào, cô cũng muốn thử xem.
Tiền thì cô khẳng định phải trả lại, trách nhiệm, cô trước hết để cho anh chia sẻ một chút, dù sao anh cũng là bạn trai cô.
Chấp nhận và cho đi chỉ là một đường ở giữa, đúng hay sai cũng vậy.
Cô không quen thiếu nợ người khác.
Thế nhưng cô thật tâm muốn cùng Lục Chiếu đi càng xa, cho nên cô không muốn để cho anh nghĩ quá nhiều, thật sự.