Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mẹ, mẹ ~" Trương Nhất Manh đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang gọi cô.
Ừm, chắc là Trương Ninh Giản rồi... Sao hôm nay lại dậy sớm thế này...
Trương Nhất Manh phất phất tay: "Để cho mẹ ngủ, ngoan, tự mình đi chơi đi..."
"Xì..." Có người đang cười, "Mẹ... đừng ngủ nữa..."
Trương Nhất Manh trở mình, lấy cái gối trùm lên đầu mình.
"Sao ông lại ở đây?"
Có người bực bội la lên.
A, đây mới là giọng của Trương Ninh Giản!!!
Trương Nhất Manh hoàn toàn tỉnh ngủ, mở mắt ra đã thấy Trương Ninh Giản và... Trương Ninh Hi.
Trách sao cô thấy có điều kỳ lạ, thì ra người vừa rồi là Trương Ninh Hi = =
Trương Ninh Hi cười hì hì an ủi Trương Ninh Giản: "Đừng vậy mà, mẹ là tài nguyên của chung mà, mọi người cùng hưởng mới phải chứ."
Trương Nhất Manh: "..."
Hưởng hưởng cái đầu anh ấy!
Trương Ninh Giản cũng cảm thấy bất mãn với câu nói này, anh buồn bực nói: "Mẹ là mẹ của tôi, không phải của ông."
Trương Ninh Hi giả vờ đau lòng: "Huhu, Ninh Giản à Ninh Giản, sao chú lại trở nên như vậy chứ... Cũng may anh cả sắp về rồi, có thể an ủi cho tâm hồn tổn thương của anh..."
Anh quay sang hỏi Trương Nhất Manh: "Hôm qua anh cả có gọi điện cho con, bảo là mang hai người đi chơi?"
Trương Nhất Manh gật gật đầu: "Ừm... Nhưng hình như hôm nay anh ta trở về mà? Sao không..."
"Anh cả khác chúng ta, bây giờ Ninh Giản bị như vậy, chẳng khác gì anh ấy mất một cánh tay, chuyện gì cũng phải xử lí, không rảnh để đi chơi với chúng ta." Trương Ninh Hi nói.
Trương Nhất Manh có chút kinh ngạc nói: "Việc làm ăn của nhà họ Trương... Ninh Giản cũng phụ trách sao?"
"Đâu chỉ chịu trách nhiệm thôi..." Trương Ninh Hi lầm bầm một câu, sau đó cười nói: "Mẹ, mẹ biết nhiều như vậy làm gì? Càng biết nhiều, càng không có lợi với mẹ..."
Trương Nhất Manh kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì Trương Ninh Hi đã quay đi, đùa giỡn với Trương Ninh Giản như chẳng có việc gì: "Ninh Giản à, anh hai dẫn chú đến công viên giải trí chơi chịu không? Ở đó có tàu lượn siêu tốc lớn lắm đó, chú có biết cái gì là tàu lượn siêu tốc không? Là "vèo, vèo, vèo..." bay qua bay lại như vậy đó..."
Trương Ninh Giản hoàn toàn không hưng phấn tí nào, dùng ánh mắt "dĩ nhiên là tôi hiểu" nhìn anh ta: "Anh hai...!"
Đây là lần đầu tiên Trương Ninh Giản thừa nhận Trương Ninh Hi là anh của mình sau khi anh trở về, Trương Ninh Hi rưng rưng: "Chú ba!"
Trương Ninh Giản nghiêm túc gật đầu: "Anh hài hước thật đấy!"
Trương Nhất Manh: "... Sặc!"
Trương Ninh Hi: "..."
Lúc Trương Ninh Hi mang Trương Ninh Giản đi ăn sáng, Trương Nhất Manh trở về phòng thay quần áo rồi rửa mặt, khi xuống dưới lầu thì vừa lúc đụng phải gương mặt mệt mỏi của Trương Ninh Trí.
"Trương... Trương Ninh Trí." Trương Nhất Manh vốn muốn gọi "Anh Trương", nhưng nhớ tới lời dặn của anh, nhanh chóng đổi xưng hô.
Trương Ninh Trí thấy cô, khẽ gật đầu: "Cô Trương."
Thoạt nhìn anh ta rất mệt mỏi, ánh mắt vốn sắc lạnh cũng trở nên rã rời, Trương Nhất Manh không dám nói thêm, chỉ khoát tay áo nói: "Anh mau đi nghỉ ngơi đi, dáng vẻ cứ như sắp chết rồi ấy."
Trương Ninh Trí kinh ngạc liếc nhìn cô, cuối cùng cũng không nói gì, gật đầu rồi trở về phòng của mình.
Khi cô xuống lầu thì Trương Ninh Giản đã ăn sáng xong, đang ngồi xem Harry Potter, Trương Ninh Hi thì đang từ tốn gặm bánh bao, thấy cô bước tới thì cười cười.
Trương Nhất Manh mấp máy môi, ngồi bên cạnh anh ta, cầm một cái bánh bao lên, đang định bỏ vào miệng thì nghe thấy Trương Ninh Hi nhẹ nhàng nói: "Cô Trương hẳn là thấy may mắn lắm."
Trương Nhất Manh khựng lại.
Lúc này, Trương Ninh Hi không cười đùa, cũng không trêu chọc cô nữa, giọng điệu của anh ta mang một chút gì đó chế giễu, cũng có thể là cười nhạo cô.
Cô không hiểu nhìn Trương Ninh Hi.
Đối phương không hề nhìn cô, vẫn từ tốn ăn bánh bao, gương mặt tuy không giống y hệt Trương Ninh Trí hay Trương Ninh Giản, nhưng vẫn có thể thấy thấp thoáng đường nét của hai người kia, anh dùng giọng nói vừa đủ để hai người nghe: "Có bao nhiêu cô gái muốn bước vào nhà họ Trương, bước vào căn nhà này, nhưng chỉ có cô Trương là có thể dễ dàng bước vào như vậy... Ngủ trên giường của Trương Ninh Giản, dùng bồn tắm của tôi, ngồi ở vị trí của Trương Ninh Trí..."
Giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, nhưng hàm ý trêu chọc không nói ra cũng biết, lúc này đây, gương mặt thật của anh ta mới lộ ra, không cợt nhả, cũng không vui vẻ.
Trương Nhất Manh hít sâu một hơi, cắn một cái vào bánh bao, vừa nhai vừa nói: "Con trai, đừng như vậy chứ, ngoan, đừng tức giận chuyện tối qua mẹ không ngủ với con nữa."
Trương Ninh Hi: "..."
Thật ra những lời mà Trương Ninh Hi vừa nói, làm Trương Nhất Manh cô ức tới nổi muốn chửi thề luôn ấy!
Làm như là cô muốn vào nhà họ Trương lắm vậy!
NND (*một câu chửi thề), ai cần chứ, tự nhiên cô có thêm một đứa con, bị sa thải, ngay cả người nhà cũng không được liên lạc, bạn thân nhất là Tề Phỉ cũng phải gạt, bước vào cái nơi kinh khủng này, ai cũng kỳ lạ, dì Thu và chú Đổng thì không nói, dù dì Thu thoạt nhìn thì thân thiết lắm nhưng căn bản là không xem cô ra gì, còn Trương Ninh Trí thì chẳng khác gì cục nước đá, còn là cục nước đá bận rộn nữa chứ.
Đáng ghét nhất là cái câu cuối cùng của Trương Ninh Hi: "Ngủ trên giường của Trương Ninh Giản, dùng bồn tắm của tôi, ngồi ở vị trí của Trương Ninh Trí..."
Cô cũng thấy lạ đó, chẳng lẽ cô muốn ngủ với Trương Ninh Giản lắm à? Ngày nào cũng dụi đầu vào ngực cô, còn dám bảo ngực cô không mềm, cô cóc cần ngủ với anh ta! Phòng tắm là Trương Ninh Trí kêu cô vào, ai mà biết anh ta suy nghĩ cái gì, tự nhiên bảo cô vào phòng của Trương Ninh Hi tắm chứ!? Về câu cuối, càng làm cho cô không biết nói gì, Trương Ninh Trí đi nghỉ rồi, cô ngồi ở đây cũng sai sao? Chẳng lẽ cô phải ngồi ở tuốt tuốt đầu bàn, một phút trước chạy xuống gắp thức ăn một phút sau lại chạy lên sao!?
Rõ ràng rất muốn phản bác lại Trương Ninh Hi, nhưng một câu cô cũng không muốn nói với anh ta.
Cô không thích phải đi giải thích này nọ, lại càng không muốn giải thích với người nghi ngờ mình.
Cho dù cô có nói gì đi nữa thì Trương Ninh Hi cũng vẫn cho là cô đang nói dối thôi, chẳng phải sao?
Vậy thì cô tương kế tựu kế vậy... Dù sao Trương Ninh Hi cũng gọi cô là mẹ rồi, cô gọi anh ta là con cũng là lẽ bình thường, con trai nghe lời của mẹ lại càng bình thường hơn!
Trương Ninh Hi khựng lại, nửa chữ cũng không thốt nên lời, lẳng lặng ăn bánh bao không nói.
"Đúng rồi, con trai à, mẹ thấy con rất yêu thương Ninh Giản, vậy thì cố gắng giúp Ninh Giản khỏi bệnh đi, như vậy thì tốt cho mọi người." Trương Nhất Manh cười híp mắt, học giọng điệu của Trương Ninh Hi: "Anh ta tốt, chúng ta cũng tốt, hiểu hôn ~~"
Trương Ninh Hi đã trở về trạng thái bình thường, nở một nụ cười dối trá: "Vâng, điều đó là đương nhiên!"
Trương Nhất Manh cũng cười cười với anh ta, không nói nữa, nhanh chóng xử hết bữa sáng.
Ừm... Thật ra thì lời của Trương Ninh Hi làm cô cảm thấy hơi bực bội, dù sao Trương Ninh Hi nghĩ vậy không phải không có căn cứ, chắc hẳn dì Thu và chú Đổng cũng nghĩ cô như vậy.
Có thể, Trương Ninh Trí cũng nghĩ vậy.
Ôi, cô nhức đầu quá đi...
Nhức đầu thì nhức đầu, buổi chiều hôm đó, Trương Ninh Hi bảo muốn đưa cô và Trương Ninh Giản ra ngoài chơi, cô lại cảm thấy vui vẻ trở lại.
Mặc dù điểm đến rất đặc biệt - công viên giải trí.
Trương Nhất Manh ngơ ngác, hình như tuổi của cô với công viên giải trí... Có điều, với Trương Ninh Giản bây giờ, công viên giải trí xem ra là lựa chọn tốt nhất.
Trương Ninh Trí vẫn còn đang nghỉ ngơi, bọn Trương Nhất Manh thừa dịp rời khỏi nhà trước khi anh ta đi xuống.
Trương Nhất Manh còn tưởng bọn họ ra ngoài sẽ khoa trương lắm - thật ra cũng không khác lúc đến đây là mấy, đằng sau một chiếc, đằng trước một chiếc, ba người bọn họ ngồi ở chiếc xe chính giữa, Trương Ninh Hi ngồi ở ghế lái phụ, Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản ngồi đằng sau.
Chạy xuống núi, chiếc xe phía trước và chiếc xe phía sau rẽ vào một con đường khác, chỉ còn lại chiếc xe mà bọn họ ngồi chạy vào những con đường tấp nập, đông đúc trong thành phố.
Trương Ninh Hi bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Trương Ninh Giản: "Ninh Giản, chúng ta sắp đến công viên giải trí rồi, chú muốn chơi gì không?"
Trương Ninh Giản ngoan ngoãn nhìn Trương Nhất Manh: "Mẹ muốn chơi trò gì?"
Trương Nhất Manh suy nghĩ một lát, nói: "Cái gì cũng được... Đừng kích thích quá."
Trương Ninh Hi cười hì hì nói: "Mẹ sợ sao?"
Trương Nhất Manh liếc anh: "..."
Trương Ninh Giản không thèm để ý Trương Ninh Hi, nói với Trương Nhất Manh: "Vậy chúng ta chơi trò kích thích đi..."
Trương Ninh Hi lại xen mồm vào: "Những lời này đúng là dễ làm cho người khác suy nghĩ sâu xa nha."
Trương Nhất Manh: "... Con đừng dạy hư con nít được không?"
Trương Ninh Giản ham học hỏi xen vào: "Suy nghĩ sâu xa là gì vậy? Nghĩ cái gì vậy?"
Trương Nhất Manh: "... Đừng để ý đến anh ta... Anh hai của con rất hài hước, con cũng biết mà."
Trương Ninh Hi cười cười.
Trương Ninh Giản không hiểu gật gật đầu, kéo cánh tay của Trương Nhất Manh ra, bắt đầu đếm: "Vậy chúng ta chơi đu quay trước, con và mẹ ngồi một cái, anh hai ngồi một mình một cái."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Hi kháng nghị: "Anh không muốn ngồi một mình."
Trương Ninh Giản gật đầu: "Vậy cũng được."
Trương Ninh Hi hài lòng quay đầu lại ngồi đàng hoàng.
Trương Ninh Giản nói tiếp: "Anh cứ đứng ở dưới chờ em và mẹ xuống là được rồi."
Trương Ninh Hi: "..."
Trương Nhất Manh suýt nữa đã chết cười vì anh.
Trương Ninh Hi buồn bực lườm hai người.
Trương Ninh Giản kéo tay Trương Nhất Manh, nói: "Mẹ, con muốn chơi tàu lượn siêu tốc."
"Hả?" Trương Nhất Manh tỏ ra khó xử, cô đã từng đến một công viên giải trí nổi tiếng ở thành phố A để chơi thử, nhưng mà tàu lượn siêu tốc ở chỗ đó rất kinh khủng, một lần là đủ lắm rồi, từ sau lần đó, cô thề chết cũng không chơi nữa...
Trương Ninh Giản mong đợi nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh bỗng nhiên nhớ ra một vấn đề, nói: "Ninh Giản à, con có cảm thấy kỳ lạ lắm không, tại sao con lại nhớ tàu lượn siêu tốc, đu quay? Chẳng lẽ lúc trước con có đi chơi rồi à? Nói cách khác thì... Nếu như con là con của mẹ... Chẳng phải mẹ nên đi cùng con sao? Nhưng con không nhớ ra mẹ từng đi đến công viên giải trí với con, đúng không!?"
Trương Ninh Hi nghe vậy, khẽ quay đầu lại nhìn cô, sau đó hứng thú nhìn Trương Ninh Giản, đợi phản ứng kế tiếp của anh.
Trương Ninh Giản ngẩn người, đôi mắt to ngơ ngác.
Trương Nhất Manh hướng dẫn từng bước: "Như vậy có nói lên... Mẹ... không phải là mẹ ruột của con?"
Cứ tưởng như vậy sẽ làm cho Trương Ninh Giản suy nghĩ cẩn thận lại, hoặc là kích thích khiến cho anh nhớ lại tất cả, ai ngờ, Trương Ninh Giản chỉ nói: "Hình như không có thật..."
Trương Nhất Manh gật đầu liên tục.
Như vậy là được rồi! Sau đó Trương Ninh Giản sẽ phát hiện cô và anh ta thực chất chả có quan hệ gì cả!
Song, Trương Ninh Giản lại nói: "Vậy mới nói, trước kia mẹ chẳng quan tâm gì đến con cả..."
Trương Nhất Manh: "..."
Trương Ninh Giản ấm ức nhìn Trương Nhất Manh, trong mắt là cảm xúc lên án nhưng lại không đành lòng: "Nhưng con không trách mẹ đâu, bởi vì bây giờ mẹ đã đến công viên giải trí với con, cùng chơi tàu lượn siêu tốc với con..."
"!?" Trương Nhất Manh trợn mắt há hốc mồm, khi nào thì cô đồng ý chơi tàu lượn siêu tốc với anh ta chứ? Cô còn đang suy nghĩ mà!?
Nhưng thấy Trương Ninh Giản nhìn cô như vậy, trong cảm giác ấm ức, khó chịu lại có một chút vui vẻ, giống như là một người mẹ đang đi chơi với con thật vậy.
Trương Nhất Manh nuốt nước miếng, ngơ ngẩn nói: "Ừ... Cũng đúng..."
Trương Ninh Giản cười thỏa mãn, đôi mắt cong lên, tựa như một ánh trăng hình lưỡi liềm.
Trương Ninh Hi ngồi đằng trước bỗng nhiên bật cười.
Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lúc nhìn sang anh ta, Trương Ninh Hi vô tội buông tay ra: "Nhìn con làm gì chứ?"
Trương Nhất Manh nói: "Con cười cái gì?"
"Cũng đâu có gì, chỉ là thấy... Người nào đó bên ngoài thì tỏ ra hung dữ, nhưng thực chất chỉ một vài câu đã bị đánh gục ngay lập tức." Trương Ninh Hi cười híp mắt nói.
Trương Nhất Manh: "..."
Chẳng lẽ anh ta đang nói Trương Ninh Giản sao... Nhưng cũng không phải không đúng!
Yên lặng liếc nhìn Trương Ninh Giản, anh không có phản ứng gì cả, nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh bị anh nhìn chòng chọc một lúc lâu, cảm thấy chỉ là Trương Ninh Hi nói nhiều cộng thêm nói nhảm mà thôi...
Cũng đúng, Trương Ninh Hi vốn là vậy, cô không nên nghĩ nhiều, nếu Trương Ninh Giản biết hẳn là tổn thương lắm.
Trương Nhất Manh lườm nguýt Trương Ninh Hi một cái, người này đúng là tàn nhẫn thật! Không thể tích cực một chút, lạc quan một chút được sao!?
Trương Ninh Hi: "..."
Sao lại lườm anh cơ chứ!
Sau khi đến công viên giải trí, Trương Nhất Manh nhìn tàu lượn siêu tốc bên trên, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, cái nào Trương Nhất Manh cô cũng nghe.
Nàng chợt nhớ đến lần trước mình đến công viên giải trí ... = =
"Nhất Manh!" Bỗng nhiên, một giọng nói vui mừng truyền đến từ sau lưng, Trương Nhất Manh sửng sốt, quay đầu lại, là Tề Phỉ!
Đáng chết thật...
Tề Phỉ vui vẻ chạy đến, lúc này mới phát hiện bên cạnh Trương Nhất Manh có hai người không bình thường (...), hơn nữa, còn là những người đàn ông vừa cao ráo, vừa khí chất, vừa đẹp trai!
Wow, không biết trong hai người đó, ai mới là ba của con Trương Nhất Manh đây!
Tề Phỉ hưng phấn quay qua quay lại đánh giá, hừm, mới nhìn đã biết người bên trái không tốt rồi, vẫn là anh chàng thoạt nhìn lạnh lùng nhưng đang kéo tay Trương Nhất Manh rất đáng yêu này tốt hơn!
Ặc... Sao sắc mặt Trương Nhất Manh lại kỳ quặc thế này...?
Sao nét mặt của anh chàng thân mật đứng bên cạnh Trương Nhất Manh lại tò mò thế này, chẳng khác gì một bạn nhỏ ham học hỏi cả, đáng yêu quá đi!
Còn người bên trái thì... cười đê tiện thật!
"Nhất Manh à, cậu thật là, khi nào thì có bạn trai rồi? Không phải, hai người đã có con rồi, phải là chồng mới đúng! Dắt con đi chơi phải không? Con của cậu đâu? Chồng cậu đẹp trai thế này, con của cậu nhất định rất đáng yêu!" Tề Phỉ vui vẻ nhìn Trương Nhất Manh, nhìn xung quanh để tìm kiếm "đứa con đáng yêu của cậu".
"Cô ta là ai vậy?" Ninh Giản kéo ống tay áo của Trương Nhất Manh.
Tề Phỉ hoàn toàn bị chấn động, hành động này thật là dễ thương quá đi! Còn là do người đẹp trai như vậy làm nữa chứ!
Trương Nhất Manh thầm thở phào nhẹ nhõm, bởi vì trong câu hỏi của Trương Ninh Giản không có thêm từ "mẹ" vào...
"À... cô ấy... cô ấy là bạn của tôi..." Trương Nhất Manh chỉ vào Tề Phỉ: "Tề Phỉ."
Trương Ninh Giản thân mật cười cười với Tề Phỉ, Tề Phỉ cũng cười với anh, ôi, thật là đáng yêu!
Song, câu tiếp theo của Trương Ninh Giản làm cô không cười nổi nữa.
"Chào dì."
A di đà phật...