Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặt mày Trương Nhất Manh đen sầm lại, nói với Trương Ninh Hi: “Anh đừng có làm hư Ninh Giản…” ”
Trương Ninh Hi càng cười to hơn: “Tình cờ thôi, chỉ là con có hứng bật TV lên xem, ai mà biết Ninh Giản coi xong thì học theo chứ …”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Ninh Giản à, con đừng học mấy thứ bậy bạ trên TV, mẹ không cần con mua vịt đâu.”
Trương Ninh Giản tỏ ra ủ rũ: “Vậy mẹ thích cái gì?”
Trương Nhất Manh nói: “Mẹ chẳng cần gì cả.”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh nhìn vẻ mặt ủ rũ của con, nhanh chóng thêm vào: “Chỉ cần con ngoan là được rồi.”
Trương Ninh Giản lập tức hớn hở trở lại: “Trước giờ có lúc nào mà con không ngoan đâu.”
“… Ừ.” Trương Nhất Manh miễn cưỡng gật đầu…
Trương Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn, nừa cười nửa không nói: “Hai người đừng có bắt chước Quỳnh Dao giúp tôi…”
Trương Nhất Manh lạnh lùng liếc anh ta.
Trương Ninh Giản vốn không quan tâm đến Trương Ninh Hi, vẫn ôm chặt Trương Nhất Manh, nói xong lập tức đi ra khỏi cửa phòng.
Trương Ninh Hi có hơi chút bị đả kích, dù anh ta không có sở thích biến thái nhưng bị làm ngơ như vậy cũng cảm thấy hơi tổn thương…
Trương Ninh Giản bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ninh Hi: “Anh ba.”
Trương Ninh Hi vui vẻ đáp lại: “Gì?”
Trương Ninh Giản nói: “Nhặt giầy lên giúp mẹ đi.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Ninh Hi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh thần kinh…
Trương Ninh Giản ôm Trương Nhất Manh về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, Trương Nhất Manh cau mình nhìn Trương Ninh Giản đang nghiên cứu chân mình, trong lòng cảm thấy an ủi được đôi phần.
Vất vả một hồi lâu để Trương Ninh Giản tin là cô không chuyện gì xong, Trương Nhất Manh gọi điện cho Tề Phỉ, hẹn cô ấyngày mai đi dạo phố cùng cô.
“Đi dạo phố? Được a, bất quá ngươi có thể xuống tới?” Tề Phỉ bên ăn cái gì bên gõ bàn phím thanh âm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Trương Ninh Trí nói không sao.”
“Haha, có khi lại có vệ sĩ đứng trong góc đi theo anh đó.” Tề Phỉ trêu ghẹo cô: “Khi gặp nguy hiểm chắc bọn họ sẽ xông ra bảo vệ anh quá.”
Trương Nhất Manh >.