Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ đến khi Mộc Trạch và Lạc Thiên Tường hùa nhau rời khỏi Đế Tinh, viện nghiên cứu khoa học và dị năng vẫn như cũ không tìm được dị năng giả thủy hệ cùng mộc hệ tương quan nào, bọn họ tỏ vẻ việc này là cực kỳ bình thường đó, nếu có thể dễ dàng tìm được, vậy còn gọi là cơ hội tiến hóa nữa chắc, chậm một chút cũng không có việc gì, không chừng người ta cũng đang thong thả tiến hóa đấy chứ.
Mộc Trạch không biết mấy người của viện nghiên cứu khoa học đang nghĩ như thế nào, cậu chỉ biết là anh mình cũng đang ở trên quân hạm, rõ ràng là không cho người hảo hảo chấp hành nhiệm vụ mà.
“Đại ca,” Mộc Trạch vừa nhìn thấy Mộc Thanh liền cả người đều không thích hợp, anh mình cường đại như vậy, tuyệt đối không phải là người bình thường có thể đối mặt được đâu, nếu như đối phương không trang bị thêm cái mặt than kia, vậy càng khủng bố hơn á.
“Ân,” Mộc Thanh gật đầu, “Hiện tại đang trên đường đi, cách tinh cầu chúng ta muốn đến còn có hai ngày nữa.”
“Vâng,” Mộc Trạch tỏ vẻ đại ca nói như vậy nhất định là có ý tứ khác, “Em sẽ ngoan ngoãn đợi ở trong phòng.”
“Nga? Không ăn cơm, chỉ uống dinh dưỡng tề à?” biểu tình trên mặt Mộc Thanh vẫn như cũ mười phần lạnh nhạt.
Đại ca à, anh cứ luôn mặt lạnh như vậy mà nói chuyện thật sự ổn chứ, em của anh đều sắp bị đông cứng rồi nè, Mộc Trạch lắc đầu, “Đúng giờ sẽ ra.”
“Vậy rèn luyện thì sao?” Mộc Thanh lại nói, “Anh không phải ác ma.”
Không phải ác ma, nhưng so với ác ma còn đáng sợ hơn có được không, không thấy mấy anh em trong nhà cũng không dám làm càn ở trước mặt ngài sao, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu cũng ứ có cái năng lực kia đâu, đại ca là thần bí khó lường nhất, so với Lạc Thiên Tường còn khó đối phó hơn.
“Đã biết,” Mộc Trạch nghiêm mặt, “Dựa theo thời gian quân nhân làm việc và nghỉ ngơi trên quân hạm.”
“Xác định không phải là dựa theo Nhị hoàng tử à?” Mộc Thanh lại hỏi.
Mộc Trạch rất muốn nói, anh à, anh đối với Nhị hoàng tử tuyệt đối là chân ái đấy sao, sao đột nhiên lại nói đến Lạc Thiên Tường thế.
Một hồi lâu sau, Mộc Thanh mới kết thúc trò chuyện cùng Mộc Trạch, Mộc Trạch tỏ vẻ quần áo đã ướt thành một mảng lớn rồi, thật sự đúng là khó mà nói chuyện được với thú nhân thế giới này đó, thiếu chút nữa là làm cá mất nước á.
“Sợ đại ca em đến vậy à?” Lạc Thiên Tường từ một chỗ khác trên hành lang dài đi tới, thân ái mới vừa tiến vào trạng thái nơm nớp lo sợ, lúc trước hắn còn chưa từng gặp qua vợ yêu nhà mình như vậy đâu.
“Không, chỉ là cảm thấy anh ấy không phải là người bình thường thôi,” Mộc Trạch lắc đầu, “Anh ấy cứ luôn bày cái mặt than ra, quỷ mới biết anh ý đang suy nghĩ cái gì.”
Quan trọng nhất chính là bọn họ có không ít lần bị đày đọa rồi, mà đại ca sau mỗi lần đày đọa bọn họ vẫn cứ trưng ra một cái mặt than, cái này rất mẹ nó khủng bố có được không, Mộc Trạch tỏ vẻ người từng bị Mộc Thanh tàn bạo qua đều không muốn nhìn thấy mặt đối phương nữa, rồi lại sợ đối phương lộ ra biểu tình khác.
“Xác thật là như thế,” Lạc Thiên Tường gật đầu, “Thân ái, không cần lo lắng đến cậu ta, anh chống lưng cho em.”
Mộc Trạch xem thường, Lạc Thiên Tường cũng đâu có khả năng tùy thời tùy chỗ đều đi theo bên cạnh cậu chứ, “Đại ca là cấp dưới của anh, không phải tôi.”
Ngẫm lại liền thấy răng đau có được không, tuyệt đối không thể dùng tư duy của người bình thường để đi lý giải Mộc Thanh được, Mộc Trạch hừ nhẹ.
Lạc Thiên Tường đi theo phía sau Mộc Trạch, hưng phấn-ing, có thể cùng vợ yêu cùng nhau ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, như vậy là có thể luôn nhìn vợ yêu mãi nha, ha ha, cảm giác này thật sự là quá mỹ diệu.
Học sinh lên quân hạm này cũng không chỉ có mỗi mình Mộc Trạch, bị nghe đồn là đối thủ một mất một còn của Mộc Trạch Đoan Mộc Hoành cũng có lên quân hạm này, chỉ là gã không được chú ý nhiều như vậy mà thôi.
Đang khi Đoan Mộc Hoành ăn xong bữa sáng đi ra nhìn thấy Nhị hoàng tử dính Mộc Trạch như vậy, gã tỏ vẻ tam quan của mình đều vỡ vụn hết trơn rồi, đó vẫn còn là Nhị hoàng tử điện hạ anh minh thần võ của bọn họ hay sao, rõ ràng chính là một tên si hán nha. Mấu chốt là Mộc Trạch cũng không phải là giống cái, Nhị hoàng tử sao lại có thể như vậy được chứ.
Ở trong mắt Đoan Mộc, chỉ có giống cái cùng á thú mới đáng giá được thú nhân đối đãi thân mật như vậy, còn những người khác à, trừ trưởng bối ra, kêu đánh kêu giết đều không thành vấn đề.
“Bị lóe mù mắt?” Nhiếp Hoa Thanh nhìn thấy Đoan Mộc Hoành ngơ ngác mà đứng tại chỗ, tâm tình phi thường tốt, “Có muốn đi tranh một phát với Mộc Trạch không, không chừng Nhị hoàng tử sẽ coi trọng cậu đó.”
Nghe được lời này, Đoan Mộc Hoành lập tức nổi da gà đầy người, gã quyết định về sau sẽ không bao giờ tùy ý tìm Mộc Trạch tỷ thí nữa, đối phương cứ ngoan ngoãn mà gả cho Nhị hoàng tử điện hạ đi, gã sẽ bi ai dùm cho cậu ta.
Nhìn thấy vẻ mặt có bản lĩnh thì mi lên coi của Đoan Mộc Hoành, Nhiếp Hoa Thanh cười cười, duỗi tay vỗ vỗ bả vai đối phương, “Không sao hết nha, thử một lần đi.”
“Thử cái lông,” đó căn bản không phải là việc mà thú nhân bình thường sẽ làm nhá, Đoan Mộc Hoành hất tay Nhiếp Hoa Thanh ra, di động một bước, “Nghe nói có một loại cá là lưỡng tính một thể, đáng tiếc là nhân ngư không phải.”
Nhiếp Hoa Thanh hắc tuyến, gia hỏa này lại đang bày vẻ ta đây rất trí thức, tất cả mọi người đều biết thú nhân nhân ngư không thể mang thai có được không, mẹ nó còn cố ý cường điệu làm cái đếch gì, đừng có nói là Nhị hoàng tử không biết, có đánh chết người trong thiên hạ, người trong thiên hạ cũng vẫn cho rằng Nhị hoàng tử biết rõ, không chỉ thú nhân nhân ngư không thể mang thai, mà những thú nhân khác cũng không thể mang thai được chứ.
Còn có hai ngày mới tới tinh cầu mục tiêu, Mộc Trạch chẳng lẽ thật sự không muốn đi phòng huấn luyện à? Thật ra chỉ là khi đi đến phòng huấn luyện, nhìn thấy mấy người kia có không ít người đều cởi hết quần áo nửa người trên, thậm chí có tên còn mặc có mỗi cái quần cộc, Mộc Trạch liền yên lặng rời khỏi, cậu tỏ vẻ cậu phải về làm hít đất.
“Làm sao vậy……” Lạc Thiên Tường còn chưa nói xong, hắn lập tức nhìn thấy bộ dạng mấy người trong phòng huấn luyện, ho nhẹ một tiếng, quay đầu nói với Mộc Trạch, “Nếu không chúng ta đi ăn chút điểm tâm đi?”
Để vợ yêu huấn luyện ở trước mặt đám này thật sự là quá không nên, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ nếu có thì cũng là hắn cho vợ yêu xem dáng người của mình, thân ái nhất định sẽ cảm thấy hắn phi thường sệch xi.
“Được,” giờ phút này, Mộc Trạch cũng mặc kệ Lạc Thiên Tường nói cái gì, phỏng chừng đối phương có nói cùng nói chuyện yêu đương thắm thiết đi, cậu cũng sẽ đáp ứng.
Nhân ngư ở trong biển xanh xác thật là thường xuyên không mặc quần áo nửa người trên, nửa người dưới là đuôi cá, nhưng cho dù là đuôi cá thì vẫn có vẩy cá có được không, Mộc Trạch tỏ vẻ lực đả kích có chút lớn. Trước kia khi ở phòng huấn luyện trong trường học, cả nhà cũng không có bưu hãn như bọn họ đâu nhá.
Trong phòng huấn luyện mọi người yên lặng ngừng động tác trong tay, nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó cười.
“Chị dâu thẹn thùng.”
“Lão đại ghen tị.”
……
Một đám đều đang suy đoán, đều tỏ vẻ bọn họ quả thực là tri kỷ quá sức, vừa lúc chế tạo cơ hội cho lão đại hẹn hò với chị dâu luôn. Còn huấn luyện gì gì đó, có lão đại ở đây, chị dâu cho dù có nằm lì ở trong nhà cũng không có vấn đề gì hết.
“Bọn họ vẫn luôn như vậy đấy,” đi trên hành lang dài, Lạc Thiên Tường giải thích nói, “Về sau em cứ ở trong phòng luyện tập là được, anh sẽ một mình……”
“Không cần,” Mộc Trạch tỏ vẻ trong phòng có cái bồn tắm là đủ rồi, cùng lắm thì cậu trở về ngâm trong nước, cái này cũng có lợi cho việc cậu tu luyện, “Bọn họ như vậy rất tốt.”
“Cho nên bọn họ mới kiếm không nổi vợ!” Nhị hoàng tử hừ lạnh.
Mộc Trạch hắc tuyến, cái này thì có cái lông quan hệ gì đến việc có kiếm được vợ hay không chứ, “Đi nhà ăn.”
Nhị hoàng tử có thể không cần ngạo kiều như vậy không, Mộc Trạch thở dài, đối phương tựa hồ cũng chỉ có ở trước mặt cậu mới như vậy. Thời điểm lên quân hạm, cậu từng nghe được Lạc Thiên Tường lạnh giọng giáo huấn những học sinh lên quân hạm kia, đương nhiên không bao gồm cậu ở trong đó, Lạc Thiên Tường trước đó đã sớm cho cậu lên quân hạm nghỉ ngơi rồi.
Một bên nghiêm chỉnh thực thi quân pháp, một bên lại dung túng mình, Mộc Trạch cũng không biết nên nói Lạc Thiên Tường như thế nào nữa, cậu cũng sẽ không ngu ngốc mà yêu cầu Lạc Thiên Tường đối đãi với cậu giống với những người khác, dù sao thì cậu cũng có chút khác biệt với thú nhân của thế giới này.
Mộc Thanh sau khi nhìn thấy Nhị hoàng tử lại lôi Mộc Trạch đi, mày liền nhíu một chút, từ sau khi em trai đi theo sau Lạc Thiên Tường, người này liền thành đồ lười luôn, đều do bị sủng hết. Đừng nói là thằng út không có cảm giác với Lạc Thiên Tường, anh mới cóc tin đâu. Mộc Trạch vẫn luôn tương đối lãnh tình, đối xử với một người cơ bản sẽ không kiên nhẫn được quá hai ngày, mà hiện tại Mộc Trạch đối với Lạc Thiên Tường đã không phải chỉ là một ngày hai ngày rồi.
Vị em trai này ngay từ đầu có lẽ thật muốn chạy trốn, nhưng ngay khi biết trốn không thoát, liền lựa chọn tiếp thu, Mộc Thanh gật đầu, làm đại ca đương nhiên sẽ tương đối hiểu rõ mấy thằng em của mình, thằng út ngu xuẩn đừng tưởng rằng đại ca cái gì cũng không biết. Nhìn thoáng qua bản kế hoạch trong tay, Mộc Thanh vạch ngang tên Mộc Trạch, không huấn luyện cùng mọi người thì không huấn luyện nữa, tin tưởng Nhị hoàng tử cũng sẽ không làm phế đi Mộc Trạch.
Đáng tiếc Mộc Thanh làm sĩ quan phụ tá của Lạc Thiên Tường nhiều năm như vậy thật sự là tốn công rồi, Lạc Thiên Tường căn bản mới không nghĩ đến có phế hay không phế đâu, chỉ nghĩ Mộc Trạch có thể bồi ở bên người hắn hay không mà thôi, còn cái gì mà lên hay không lên chiến trường, có chiến hay không chiến đấu, tất cả đều chỉ là mây bay.
Lạc Thiên Tường mang theo Mộc Trạch đến nhà ăn, vẫy vẫy tay với đầu bếp, chỉ chốc lát sau, đầu bếp kia đã bưng lên một dĩa pudding.
Nhìn pudding xoài trên bàn, Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Thiên Tường, “Các anh hẳn là không mang theo bao nhiêu hoa quả đi?”
“Mang theo, đặt ở trong nút không gian,” Lạc Thiên Tường chỉ chỉ nút không gian trong tay mình, “Cố ý mua một cái, như vậy về sau em sẽ không cần phải lo lắng đồ ăn có hợp khẩu vị hay không rồi, đều toàn nguyên liệu nấu ăn hết.”
Mộc Trạch hắc tuyến, bọn họ đây là đi lên chiến trường, hổng phải đi hưởng thụ đâu nhá.
“Đúng rồi, quên dặn luôn phòng bếp rồi, cơ mà chắc hẳn bọn họ cũng không dám tùy tiện tự làm cho bản thân ăn đâu,” Lạc Thiên Tường nghiêm túc tự hỏi một vấn đề này.
Mộc Trạch khóe miệng giật giật, ai mẹ nó muốn ăn đồ anh mang chứ, “Vậy bọn họ cũng có thể bỏ đồ ăn vào trong nút không gian.”
“Nhưng đây là anh cố ý chuẩn bị vì thân ái mà,” Lạc Thiên Tường tỏ vẻ đây đều là tâm ý của hắn hết đó.
囧, Nhị hoàng tử giờ phút này tại sao lại ngu như thế chứ, Mộc Trạch xoa xoa mày, “Đáng tiếc tôi không chuẩn bị gì cho anh.”
“Bởi vì em là phía dưới,” Lạc Thiên Tường vuốt cằm tự hỏi trong chốc lát, “Anh là trượng phu.”
“Anh thử nói lại rõ ràng một lần nữa xem!” Em gái anh, có bản lĩnh thì đừng có nói lời này, Mộc Trạch tỏ vẻ tiết tháo của Nhị hoàng tử sớm đã vỡ thành cặn bã rồi, không có cách nào cứu chữa nổi nữa.
“Anh nói thân ái có thể uy anh ăn pudding không?” Tuyệt đối không thể nói lại được, Lạc Thiên Tường hừ nhẹ, không thể tùy tiện dẫm loạn đuôi của vợ yêu đâu nha, bằng không vợ yêu sẽ lại tạc mao đó.
Lời này xoay chuyển thật mau, Mộc Trạch trực tiếp đẩy pudding đến trước mặt Lạc Thiên Tường.
“Nga, anh hiểu được,” ngay sau đó Lạc Thiên Tường liền cầm lấy thìa múc pudding, ngay sau đó, đưa pudding đến bên miệng Mộc Trạch, “Thân ái, anh uy em.”
A, ai muốn tú ân ái với anh chớ! Trong đầu Mộc Trạch không khỏi mắng một câu này, gương mặt có chút phát ngu, nhìn trái nhìn phải, “Chú ý uy nghiêm của anh.”
“Uy nghiêm là cho người khác xem,” đối với vợ yêu của mình thì nên ôn nhu chút, Lạc Thiên Tường cười nói, “Bọn họ không dám nhìn.”
Mấy người nhìn thấy một màn này yên lặng mà quay đầu, Nhị hoàng tử cũng chỉ có đối với Mộc Trạch mới như vậy thôi, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng Nhị hoàng tử cũng sẽ đối tốt với bọn họ như vậy, cho dù vũ trụ bị hủy diệt, cái này cũng không thể đâu!
Mộc Trạch quả nhiên nhìn thấy mấy vị trong nhà ăn thưa thớt yên lặng cúi đầu gặm cơm, nếu không thì chính là đứng dậy rời đi, rõ ràng là đã bị bọn họ nhìn thấy hết, quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Thiên Tường một cái.
Lạc Thiên Tường chỉ cảm thấy vợ yêu nhà mình quả nhiên đẹp bội phần, trừng đi, không sao hết, hắn da mặt dày lắm, không sợ trừng.
.