Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay tôi bị công ty phản bội, liền không giữ được bình tĩnh mà t.át cho quản lý của mình 1 cái cực đau.
Bây giờ tôi đang mặc quần áo kín mít để không ai nhận ra, đi mua vài chai rượu về uống mừng sự thoải mái mà lâu lắm rồi mới có.
Thoải mái, rất thoải mái.
Đến mức mắt tôi ướt nhòe.
Cmn khóc lóc cái gì, tôi đang khóc vì vui sướng đây. Sắp tới chắc chắn bọn họ sẽ lợi dụng chuyện này để phong sát tôi đây mà, quá tuyệt vời luôn, vậy là từ nay tôi sẽ có lại được sự tự do trước khi làm diễn viên rồi.
"Tiền bối"
Cánh tay tôi đang vung vẩy túi đồ bị nắm lấy bởi một bàn tay rất mềm mại. Tôi quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa thì tưởng nhầm là ánh sáng của truck - kun đưa tôi đi chuyển sinh rồi.
May quá, là con người biết phát sáng. Chính là kiểu người đẹp trong mơ, chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến cho trái tim người khác bị đưa vào viện để điều trị rồi.
Không sao không sao, nữ chính của các bạn vẫn ổn, cô ấy chỉ suýt thì bị hòa tan vào cái background của người con trai kia thôi. Tôi nói thật, 26 mùa mận chín trôi qua, quả thực chỉ có vẻ đẹp của cậu ta làm tôi phải shock và nghi ngờ vào sự tồn tại vi diệu ấy.
Mà khoan đã, chúng ta đi xa quá rồi. Con mèo tam thể trên tay cậu ta có đôi mắt sẵn sàng sụp xuống bất cứ lúc nào, không nhầm lẫn gì hết, thằng f.uckmeow nhà tôi - Mận Tử, kẻ đã gây ra rất nhiều vụ bê bối với 6 con mèo cái cùng khu chỉ trong vòng 4 tháng.
"Mận Tử, bây giờ mày còn quyến rũ cả nam nhân sao?"
Tôi bất lực nhìn nó, rồi lại nhìn vào người đang bế nó.
"Còn cậu nữa Kiều Nguyệt Ly, lần trước chẳng phải tôi đã cảnh báo cậu đừng có để con ác quỷ này giả nghèo giả đói lừa bịp cậu sao?"
Kiều Nguyệt Ly đỏ bừng mặt như trái táo, cậu ta cúi đầu nhưng vẫn ngước đôi mắt thạch anh ngại ngùng nhìn tôi: "Em... thực ra đến gặp chị ạ..."
"Sao lại tìm tôi? Chúng ta thân thiết đến mức gặp nhau tại nhà riêng thế này à?"
Câu hỏi của tôi làm cậu ta càng bối rối, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi:
"T... Tiền bối! Chị đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa! Xảy ra chuyện như vậy, đến cả em là con trai cũng không chịu đựng được! Em đến đây chính... chính là m, muốn an ủi chị!!"
Âu mai gót người tốt!!!
Chít tịt tiểu bạch thỏ này, nếu cậu không phải là "Thiên sứ hòa bình" thì tôi thực sự sẽ động lòng vì lời nói của cậu mất.
Để mà nói đến cái chuyện xảy ra khiến người ta phải an ủi tôi thì, phải quay lại 3 tháng trước...
Lúc đó tôi vừa đóng máy bộ phim mới, trong vai bạn thân của nữ chính. Người diễn vai nữ chính là đàn em mới nổi của công ty tôi - Triệu Hâm Đình.
Và sau đó thì người yêu bí mật 6 năm của tôi, ảnh đế Giang Trục Lưu đến đoàn phim để chúc mừng bộ phim đóng máy thành công, vì anh ta tài trợ nhiều nhất cho chúng tôi.
Anh ta mời cả đoàn phim một bữa cà phê, tối lại có một bữa tiệc. Có duy nhất một ly nước đào mà tôi thích, tôi tưởng anh ta sẽ đưa nó cho tôi, nhưng...
Người nhận nó tận tay là Triệu Hâm Đình.
Giang Trục Lưu mỉm cười dịu dàng, nắm tay Triệu Hâm Đình rồi đặt vào đó ly nước ép đào duy nhất.
Mọi người xì xào, chẳng lẽ ảnh đế đây có hứng thú với Triệu Hâm Đình?
Tai tôi ù đi, mọi âm thanh xung quanh gần như chìm vào hư không. Mắt tôi nhòe đi, không nhìn thấy diễn viên nam phụ đặt vào tay tôi một ly Americano nóng.
Từ khoảnh khắc ấy, tôi dường như đã tin chắc rằng: Giang Trục Lưu không còn là cả thế giới của mình tôi nữa...
Sau bữa tiệc tối hôm ấy, Giang Trục Lưu đã gọi tôi đến nhà anh ta để giải thích.
Trái tim tôi rỏ máu, dù vậy, tôi vẫn cố nhếch miệng khiêu khích anh ta: "Giang Trục Lưu, có thật là công ty muốn xào cp hay là anh thật sự thích Triệu Hâm Đình?"
Giang Trục Lưu lạnh lùng nhìn tôi, y hệt ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy tôi vậy. Kiêu ngạo, khinh thường, không hề có tình cảm.
Hắn lạnh nhạt nói: "Phía công ty muốn nâng đỡ cô ấy vì cô ấy rất tài năng, anh cũng chỉ là vì công ty thôi."
Ha, cười chết tôi mất.
Công ty Vạn Tinh có 10 nghệ sĩ, 2 đỉnh lưu là Giang Trục Lưu và Chu Diên, vì sao họ lại nhờ anh mà không phải những người khác? Rõ ràng là phía công ty cũng biết chúng ta yêu nhau còn gì?
Tôi không khóc, chỉ thấy đắng trong miệng.
Tình yêu trong 6 năm không bằng lợi ích của công ty, đủ biết anh ta coi trọng tình yêu của chúng tôi đến mức nào rồi.
Tôi vuốt ngược mái tóc đỏ mận của mình ra sau, mở miệng cười lớn. Ai mà chẳng biết cái điệu cười của tôi khinh người đến mức nào, tôi trực tiếp hất tay về phía cửa:
"Giang Trục Lưu, coi như 6 năm qua chúng ta chơi đùa qua đường. Sau này tuyệt đối không được tìm tới tôi, nếu không tôi sẽ biến anh thành người thực vật. Đừng tưởng tôi không dám, đánh cho nhập viện tôi từng làm rồi, tôi không ngại làm thêm lần nữa đâu."
Đó là cách mà tình yêu tôi cố gắng xây dựng hết mình trong 6 năm kết thúc trong lạnh lùng.
Xin đừng nghĩ tôi chỉ nói suông. Đúng, tôi cực kì buồn, nhưng đối với một tên khốn như Giang Trục Lưu, khóc là quá phí phạm 70% nước trong cơ thể tôi. Trời sinh tôi giỏi điều chỉnh cảm xúc, có lẽ là một loại may mắn.
Sau đó, đúng như những gì "công ty" mong muốn, hình ảnh Giang Trục Lưu lạnh lùng với cả thế giới, dịu dàng với mỗi Triệu Hâm Đình đã lên hotsearch gần như ngay lập tức
[Aiyo aiyo ta là cô gái chèo thuyền đây, ai lên thuyền không ~]
[Có tôi có tôi]
[Tôi tôi tôi!!]
[Me too]
[Nữ ngọt x nam cường, đây là sắp xếp của Chúa phải không?! Nếu không thì tại sao lại hợp đến thế!!]
[Nhân danh fan lâu năm, tôi ra lệnh hai người yêu nhau ngay lập tức!!]
[Ánh mắt ảnh đế Giang thâm tình quá đi, ước có một nam sinh cũng nhìn mình như thế, nếu có tôi xin thề sẽ bế cậu ấy đi đăng kí kết hôn ngay lập tức!]
[CP Lưu Đình mãi đỉnh!!]
Thật may là tôi đã chia tay, đúng như các bình luận trên Weibo, ánh mắt của Giang Trục Lưu dành cho Triệu Hâm Đình hoàn toàn đặc biệt.
Đó không phải là ánh mắt thờ ơ mà anh ta thường dành cho tôi, không phải ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh. Mi mắt khép hờ, hàng mi cong nhẹ rủ xuống, rung động khẽ khàng, đồng tử đen tuyền to tròn phản chiếu hình bóng của Triệu Hâm Đình.
6 năm, trong khoảng thời gian quá dài ấy chỉ có năm đầu tiên tôi mới được ban tặng ánh mắt ấy, mà không chắc nó có thực sự đủ 1 năm không.
Tôi phải từ bỏ, đó là điều bà nội đã dạy tôi từ hồi tôi còn rất nhỏ, đó là những thứ gì không thuộc về mình thì phải buông bỏ, chớ để lâu càng tự khiến mình đau lòng.
Đúng, tôi đã buông bỏ tình cảm với Giang Trục Lưu, y như lời bà nội tôi đã dạy.
"..."
... Nhưng bà nội cũng dạy tôi - bằng kinh nghiệm lâu năm của một bà trùm khu chợ - là thằng nào bắt nạt tôi, bất kể bằng lời nói hay là hành động, tôi nhất định phải trả thù nó mạnh tay hơn, cụ thể là "dìm đầu nó xuống ao, cho nó biết cảm giác sống không bằng chết" (đã từng được bà nội thực hành với ông khách quỵt tiền trắng trợn để răn dạy đứa cháu non nớt, kết quả là ông kia suýt ch.ết đuối, còn bà tôi lên đồn)
Vì thế tôi đã đến tìm Trần Kiến Công.
Trần Kiến Công là người mẫu nổi tiếng, 26 tuổi, hầu như tháng nào cũng có ít nhất một lần gương mặt "Thành bắc từ công"* của cậu ta xuất hiện trên báo. Nếu chỉ thế thôi thì tôi chẳng quan tâm làm gì, nhưng vấn - đề - là: Trần Kiến Công là BẠN TRAI CŨ của Triệu Hâm Đình.
* Ban đầu dùng để chỉ chàng trai tuấn tú họ Từ ở nước Tề thời Chiến Quốc, sau này trở thành cách gọi chỉ những chàng trai có dung mạo tuấn tú. (Nguồn: Google)
Vì sao tôi biết á?
À thì tại điện thoại của cô ta hiện tin nhắn đúng lúc tôi đi ngang qua phòng nghỉ lần thứ 3 chứ bộ, ai biết gì đâu. Triệu Hâm Đình đặt tên cho cậu ta là "Cá vàng số 8", nhắn một dòng tin "Chúng ta chia tay thôi Trần Kiến Công" và lập tức kéo hắn vào danh sách đen.
Số 8 à, vậy thì sự tồn tại của số 1 đến số 7 có lẽ tôi không nên tò mò nhở, mà chắc gì chỉ có 8 con cá ta? Bái phục đàn em, mới từng này tuổi đã là trapgirl chuyên nghiệp rồi.
Tuy nhiên, mày trap ai đếch liên quan đến tao, nhưng động đến người của tao là dở rồi cẩu con ơi ~
Tôi đưa ra thỏa thuận với Trần Kiến Công; theo đó, chúng tôi cũng tự xào cp, nhưng mà phải lộ liễu vào, để giang cư mận phải thốt lên [OTP này real quá rồi, tôi nghỉ ship đây]. Như thế mới khiến cho hai con người kia tức chớt vì không thể giành được vị trí no.1 hotsearch của CP được yêu thích nhất được. May mắn là bên phía công ty thấy việc này không gây hại gì, ngược lại cũng đem về cho họ lợi ích nên họ để chúng tôi tự tung tự tác.
Ừ thì ban đầu bản lĩnh đàn ông của cậu ta cũng lớn phết, cũng nhiệt tình đu đưa cùng tôi lắm. Ví dụ như là khi tôi đang diễn cùng Triệu Hâm Đình thì cậu ta sẽ không ngại mà đến đưa đồ ăn, chăm sóc tôi như người hầu đối với bà chủ; hay là khi Triệu Hâm Đình đi ngang qua nhà vệ sinh thì nhất định sẽ thấy tôi và Trần Kiến Công đang ôm nhau thắm thiết;...
Lẽ ra tôi đã có thể thực hiện trót lọt kế hoạch dằn mặt hai người họ rồi, nếu Trần Kiến Công không đột nhiên bị đứt dây thần kinh mà chỉ có con người mới có...
Hôm ấy tình cờ bốn người bọn tôi cùng tham gia chương trình tạp kĩ "Cuộc sống vui vẻ ở nông thôn." Chắc hẳn không nói mọi người cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Vâng, tất cả là tại thằng cờ hó Trần Kiến Công, chắc tôi kí đầu nó quá.
Có một thử thách mà chúng tôi phải vượt qua, đó là leo núi. Trời sinh tôi ngực nở mông cong chứng tỏ nhiều mỡ nhiều thịt, nói chung là NẶNG. Việc leo núi đối với tôi khá khó khăn, cho nên mới leo được 5 bước ngắn tôi đã mệt nhoài rồi. Trần Kiến Công liền bảo tôi leo xuống, nhưng leo lên đã khó thì leo xuống còn khó hơn, tôi quờ chân mãi vẫn không tìm được chỗ đặt chân, đành phải cầu xin cậu ta:
"Tiểu Công, đỡ em được không? Em không tìm thấy chỗ đặt chân đâu cả, em nhảy xuống nhé."
Trần Kiến Công liền làm ra khuôn mặt khó ở, cũng may là quay lưng lại với camera nên không ai thấy được ngoài tôi. Tôi mặc kệ, mắt nhìn chằm chằm muốn nói cậu ta đỡ tôi, cuối cùng cậu ta cũng chịu thua, thở dài gật đầu.
Nhưng không. Đàn ông đúng là động vật ăn thịt hoang dã mà, dù có cứu sống và nuôi dưỡng mấy chục năm giời thì bản tính vẫn hoang dã mà thôi.
Tôi đang cẩn thận kiểm tra bên dưới để nhảy xuống thì cô em Đình Đình đã tới, ép sát cơ thể phẳng như bức tường trát xi măng thượng hạng vào người Giang ảnh đế, bộ dạng vô cùng thân mật. Triệu Hâm Đình thấy tôi loay hoay trên vách núi liền không nhịn được mà bật cười:
"Chị Diệu Diệu đang leo núi kìa, trông chị giống bé Hoa Hoa nhà A Lưu quá!"
Cmn chứ, bố cái thằng nào con nào hay theo dõi showbiz chẳng biết Hoa Hoa là con tắc kè của Giang Trục Lưu, tôi chẳng nhẵn mặt con yêu quái láo lếu đấy từ đời cụ cố 18 đời nhà tôi rồi. Thứ bò sát mất nết chuyên nhân lúc Mận Tử nhà tôi đang ngủ để vươn cái lưỡi dài ngoằng nhớt nhớt chọc vào tai thằng bé làm nó hét ầm lên rồi đập đầu vào tường.
Được lắm Triệu Hâm Đình, cô không nói thì cũng không ai quan tâm trông tôi giống con tắc kè láo toét đấy đâu.
Như đã nói ở bên trên, đàn ông là động vật hoang dã, mà đã là động vật hoang dã thì có con nào là không biết ghen không? Không, tụi nó sẽ lao vào c.ắn xé nhau, uýnh lộn nhau cho đến khi một con đầu hàng chịu chết còn con kia sẽ bước đi kiêu hãnh trên con đường chiến thắng, với con cái được kẹp bên nách.
Ngay khi tôi nhảy xuống, Trần Kiến Công - người đáng lẽ phải đứng ở dưới đỡ tôi - đã thả con thú hoang trong tâm mình ra để chạy đến, kéo Triệu Hâm Đình vào trong lòng và tức giận quát Giang Trục Lưu:
"Giang Trục Lưu, anh đang làm gì người tôi yêu vậy?!!"
Người tôi yêu, không phải "người yêu tôi". Ừm, đến bây giờ thì anh ta vẫn tỉnh táo để giữ kín bí mật với Triệu Hâm Đình nhỉ?
Nhưng tôi thì không được tỉnh táo như vậy.
Khoảnh khắc bờ mông tập thể hình của tôi "dịu dàng" hôn lên mặt đất, tôi đã ngộ ra rằng...
... À, Trần Kiến Công đang cầu xin tôi tự tay tiễn hắn vào viện, cụ thể là khoa dành cho người thực vật.