Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Quả Tri đi lên trước, muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Lúc này, Thời Tây đưa tay ra, bắt lại cánh tay của cậu kéo cậu về phía mình.
Cổ Tĩnh Lam và Quả Tri đều ngây ngẩn cả người, Hắn đang làm cái gì vậy? Thật vất vả mới khiến cho mọi người trong trường ngừng đồn đại chuyện tình cảm này, bây giờ hắn lại đang làm cái gì vậy chứ! Quả Tri không có cách nào trách cứ Thời Tây. Cậu cảm thấy mình giống như là đang được thỏa mãn. Cổ Tĩnh Lam nhìn Quả Tri một chút, lại nhìn Thời Tây một chút. Hành động của hắn không có mập mờ, rất khó khiến cho người ta không hiểu.
“Các người…” Câu kế tiếp cô không nói ra miệng, nhất thời không có cách nào chấp nhận sự thật trước mắt.
Thời Tây kéo Quả Tri rời đi, chân của Quả Tri lảo đảo đuổi theo Thời Tây: “Rất đẹp đúng không?”
“Cái gì?”
“Cô gái khi nãy.”
“Thế nào, cậu thích?” Thời Tây nhẹ cau này.
“Tớ nói là làm tư liệu cho cậu.”
“Không cần.”
“Tại sao lại lãng phí một tư liệu tốt như vậy chứ? Rất khó mới có thể gặp được mà.”
“Vậy thì đã sao?” Thời Tây buông lỏng tay của Quả Tri ra, Quả Tri xoa xoa cổ tay bị bóp đến đau: “Còn hỏi đã sao, cậu biết tớ phải quyết tâm nhiều như thế nào mới để cậu biết cô ta không? Sớm biết cậu phản ứng như vậy, tớ đã không lo lắng nhiều làm gì!”
“Lo lắng chuyện gì?”
“Thật ra thì cô ấy thích cậu, là cậu. Cô ấy là một tư liệu tốt như vậy, cho dù là tiểu thuyết hay là cậu cũng đều rất xứng đôi. Không có người đàn ông nào mà không thích cô ấy, tớ cũng không có nhiều tự tin với bản thân của mình. Vạn nhất, nếu như cậu coi trọng cô ấy, tớ phải làm sao đây?! Dù sao cô ấy cũng có ngực, cô ấy có thể sinh con. Có phải lòng dạ của tớ quá nhỏ nhen rồi không? Quả nhiên là lòng dạ tớ hẹp hòi!” Quả Tri đá vào tường.
“Một mình cậu rốt cục tự biên tự diễn cái gì vậy?!” Thời Tây đẩy đầu của Quả Tri một cái.
“Tớ nói nửa ngày, cậu nghe không hiểu sao? Tớ bắt đầu hoài nghi trí thông minh của cậu.”
“Cậu không có tư cách này, Quả Tri.” Thời Tây kêu tên của cậu. Hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tư liệu chính là tư liệu, bất kể nó tốt cỡ nào, cũng không cách nào so sánh với cậu được.”
Một câu nói của hắn, mỗi chữ, làm sao lại có thể làm người ta động tâm như thế chứ. Ở trong đầu, câu nói ấy xoay tròn không ngừng tái diễn lại, khiến cho Quả Tri choáng váng.
“Thời Tây, đỡ tớ với, tớ có thể là bị thiếu máu.”
“Vậy cứ ngủ ở đó đi.”
“Sẽ chết rét đó.”
Qua mấy ngày, trường học gió êm sóng lặng, lời đồn đãi gì cũng không có. Xem ra Cổ Tĩnh Lam cái gì cũng chưa nói ra. Cô ấy là một cô gái tốt, Quả Tri nghĩ như vậy. Trong phòng ăn, bọn họ gặp nhau, rất tự nhiên ngồi cùng nhau, bởi vì giữa Quả Tri và Cổ Tĩnh Lam còn có lời chưa dứt.
“Tại sao ngay từ đầu cậu không nói cho tôi biết? Tôi cảm thấy tôi rất giống một đứa ngốc.”
Cổ Tĩnh Lam cười khổ.
“Xin lỗi, đây không phải là một đề tài dễ mở lời.”
“Tôi có mấy lời quá đáng, nhưng đó là sự thật. Cũng giống như bạn bè của tôi, tha thứ cho tôi lắm mồm, nếu như cậu với Thời Tây, tôi cảm thấy các cậu sẽ không lâu dài.” Lời của Cổ Tĩnh Lam cũng không có ác ý, cũng giống như là một lời cảnh báo.
Quả Tri cầm chiếc đũa: “Có lẽ người bạn kia của cậu cảm thấy nặng nề và khổ sở với tình cảm này, nhưng tôi không phải là người bạn kia của cô. Mặc dù tôi cũng có khổ sở và nặng nề, nhưng những cảm giác đó so với tình yêu dành cho Thời Tây thật quá tầm thường. Tôi muốn chấp nhận lựa chọn của mình, nếu như không thể chấp nhận thì ban đầu tôi cũng đã không lựa chọn nó rồi.” Cậu nhếch môi, cười có chút ngu: “Cô cảm thấy chúng ta sẽ không lâu dài, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi sẽ rất lâu dài, bởi vì tôi sẽ rất cố gắng, rất cố gắng.”
Lời của cậu đầy chân tình, làm cho Cổ Tĩnh Lam không còn lời để nói. Trong nụ cười của cậu không có sợ hãi và lùi bước, nếu có họa chăng cũng là cảm giác thỏa mãn với đoạn tình cảm này.
“Thua cậu rồi.” Cổ Tĩnh Lam tựa lưng vào ghế ngồi.
“Bởi vì sự chân thành của tôi?” Cậu cũng phải da mặt dày lắm mới có thể hỏi câu này, chắc là bị Hoa Cốc Vũ lây bệnh ảo tưởng sức mạnh rồi.
“Không phải, không phải là bởi vì vấn đề giới tính. Lúc tôi nhìn Thời Tây, cái gì cũng không có.”
“Chuyện đó à? Cậu ấy nhìn tôi cũng giống như vậy, không có gì cả.”
“Phải không?” Cổ Tĩnh Lam đứng lên, duỗi người: “Nghe cậu nói như vậu, quả nhiên buông tha cho cậu thì tôi sẽ không cam lòng. Quả Tri, cẩn thận một chút.” Nói xong, cô nháy mắt phải với Quả Tri liền rời đi. Quả Tri ý thức được chuyện gì đó, ở phía sau cố gắng nói thật to: “Mới nãy là tôi gạt cô. Thời Tây nhìn tôi rất nồng nàn tình yêu. Mỗi ngày cậu ấy đều xin tôi thương cậu ấy. Tôi không để ý tới cậu ấy, cậu ấy sẽ thống khổ đến chết.”
“Cậu nói với người kia, cũng muốn cho tôi nghe sao?” Giọng nói của Thời Tây lạnh như băng vang lên sau lưng Quả Tri. Quả Tri lạnh cả sông lưng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, cái ót bị một quyền đánh tới.
Đúng lúc này Hoa Cốc Vũ cũng tới tham gia náo nhiệt: “Đánh cậu ta đi, đánh mạnh lên, tên tiểu tử một mặt hai lòng này. Thời Tây, cậu ta và một mỹ nữ vừa mới dùng cơm cùng nhau, cậu không xấu hổ nhưng tớ xấu hổ. Cho rằng là đang đóng phim thần tượng sao? Không có tớ ở đây, cậu dám qua mặt nam chính? Thật đáng xấu hổ.” Nói những lời như thế không phải cũng rất đáng xấu hổ sao? Hoa Cốc Vũ cố ý nói, muốn chọc Thời Tây tức giận.
Quả Tri sờ cái ót: “Hoa nhi, cậu là bạn tốt của tớ mà, rốt cục đang giúp người nào vậy?”
“Chỉ có những người xinh đẹp mới là bạn bè của tớ.”
Thời Tây đẩy Hoa Cốc Vũ chướng mắt ra, đặt tay ở trên vai của Quả Tri. Tóc gáy của Quả Tri dựng đứng, không dám quay đầu lại nhìn hắn. Cậu ngửi thấy hơi thở của Thời Tây, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh đáng sợ.
“Sau này không có sự cho phép của tôi, không được gặp mặt cô ta.”
Thấy Quả Tri không nói lời nào, ngón tay đặt trên vai Quả Tri của hắn nhẹ dùng sức: “Không nghe?”
“Nghe, nghe rồi.”
“Trả lời đi!”
“Tùy ngài định đoạt.”
Chưa tới mấy giây, Quả Tri vô tình thất trong một tờ giấy để ở trên bàn có tên của Cổ Tĩnh Lam. Cậu tò mò cầm lên, tư liệu tốt như vậy, xem ra Thời Tây vẫn là không bỏ qua. Rốt cục câu từ như thế nào mới hợp với sự đặc biệt của cô ấy đây?
[ Nhà vệ sinh công cộng không ai quan tâm tới, vô cùng bẩn thỉu, phát ra mùi hôi thối. Cổ Tĩnh Lam ở tại bên trong. Đây là nơi sinh sống của cô. Cô không có cách nào rời khỏi đây, giống như số phận phải chung thân ở đây. Rốt cục, có một ngày cô tỉnh lại từ mặt đất lạnh như băng. Đột nhiên, cô muốn thay đổi, muốn thoát khỏi cuộc sống này. Cô kích động bởi vì ý tưởng này, huyết dịch sôi trào. Cô nhìn ra ngoài, ảo tưởng những hình ảnh tốt đẹp. Cô mặc một bộ váy xinh đẹp. Tất cả mọi người đều nhìn cô, cô bị nhiều người đàn ông bao quanh. Cuộc sống trở nên tuyệt vời và thỏa mãn. Cô cầm tạp chí đàn ông, cùng đàn ông ăn cơm ở phòng ăn, giống như một cô gái lầu xanh. Bỗng có một thứ gì đó kinh động đánh thức cô. Ảo tưởng của cô biến mất, chỉ thấy một người phụ nữ mặt lạnh như băng đang nhìn mình, trong ánh mắt mang theo chán ghét. Cô đi vào trong một góc nhỏ trong nhà vệ sinh, lần nữa nhìn ra bên ngoài. Ánh sáng hoàng hôn chiếu vào. Đã là chiều tối rồi sao? Ngày mai, ngày mai chắc sẽ tốt đẹp hơn. ]
Thời Tây mới từ phòng tắm đi ra, Quả Tri cúi đầu, bóp thật chặt tờ giấy ở trong tay.
“Ngây thơ, Thời Tây, có lúc cậu thật ngây thơ, không nên vì tình cảm cá nhân mà lãng phí một tư liệu tốt như vậy.”
“Không hiểu cậu đang nói gì.”
“Cậu rõ ràng là hiểu! Cái gì mà cuộc sống ở trong nhà vệ sinh, ý này không phải là muốn nói Cổ Tĩnh Lam ăn cái đó sao?”
“Cái nào?’
“Thì, cái trong nhà vệ sinh đó.” Quả Tri không muốn nói từ đó ra.
Thời Tây nghiêng đầu sang trái nhìn Quả Tri: “Cuộc sống trong nhà vệ sinh thì cũng có thể đi ra ngoài mua đồ ăn mà. Cậu nghĩ đi đâu vậy? Không nghĩ tới cậu là một người như vậy. Rất hy vọng người khác ăn?”
“Tớ không có. Cậu thu hồi loại ánh mắt đó, mau thu hồi!”
Lại bị Thời Tây khinh bỉ phẩm đức của mình! Quả Tri giận đến giương nanh múa vuốt, thật muốn nhào tới cắn Thời Tây một cái.