Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Angelina
Người chuyển ngữ: Liêu Phong
Bị đánh thức, Quả Tri mở mắt ra, mặt mờ mịt: “Đến đâu rồi?” Đoàn xe cũng đã dừng lại, người người chen lấn đi xuống xe, cậu vẫn còn hỏi câu hỏi dư thừa. Thời Tây bóp mặt của Quả Tri biến dạng: “Có tỉnh táo lại chưa?”
“Mặt của tớ mặc dù không có đẹp như cậu, nhưng cũng rất quan trọng!” Cậu đẩy tay của Thời Tây ra, đứng ở chỗ để hành lí, định cầm rương hành lý đi xuống xe, nhưng người phía sau gấp gáp chen lấn đẩy cậu, cậu không cách nào lấy được rương hành lí, chỉ đành phải theo dòng người bước xuống xe.
Thời Tây xách rương hành lí của cậu xuống xe. Quả Tri giận đến đỏ mặt lên, tố cáo với Thời Tây: “Có những người thật là không biết điều.”
“Có gì đâu mà kinh ngạc.”
“Tớ cảm thấy rất quá đáng, thật muốn đánh người kia một trận!” Quả Tri tức giận đến khó thở, đi trên đường một mức cau mày, thỉnh thoảng sẽ toát ra một câu nói lẫy. Thời Tây xem thường nhìn Quả Tri đi bên cạnh, hồi lâu mới nói: “Quả Tri, cậu cũng không vừa. Mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện không công bằng xảy ra, phải chấp nhận cuộc sống như vậy.”
“Nhưng mà người kia…”
“Vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận là biểu hiện của người chưa trưởng thành.”
Quả Tri lại một lần nữa bị thuyết phục dễ dàng. Cậu gật đầu một cái: “Cậu nói rất đúng. Chẳng qua chỉ là bị người ta sờ mông, không cần tức giận như vậy. Tớ thật chưa có quen.” Thời Tây cho rằng Quả Tri chỉ là vì bị người khi nãy đẩy xuống xe mới tức giận như vậy, thật không ngờ lại có chuyện xàm sỡ như vậy. Hắn khẽ cắn răng: “Là tên khốn khiếp nào? Mau chỉ mặt hắn cho tôi.”
“Không thấy rõ.” Quả Tri suy nghĩ mặt của Thời Tây: “Không phải cậu nói vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận là biểu hiện của người chưa trưởng thành sao?”
“Sự tức giận của tôi là hợp lí.” Thời Tây luôn có đạo lí của mình.
“Tớ không thể hiểu sự đãi ngộ khác biệt như vậy.”
Thời Tây tiện tay nắm cổ áo một người đàn ông đi bên cạnh: “Là tên này sao?”
“Không phải đâu, cậu mau buông tay đi.” Quả Tri xông lên phía trước kéo tay của Thời Tây ra khỏi người đàn ông đó, liên tiếp nói xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá, cậu ấy nhận lầm người.” Nói xong từ phía sau đẩy Thời Tây đi ra chỗ khác.
“Đã nói không thấy rõ rồi mà, không nên tùy tiện đánh người, thật không có lịch sự.” Cơ hội Quả Tri có thể giáo huấn Thời Tây cũng không nhiều. Thật vất vả mới khiến cho Thời Tây quên đi chuyện này. Quả Tri mở cửa xe taxi ra: “Vậy tớ về nhà trước.” Sau khi biết cả hai sống cùng một thành phố, thời gian gặp nhau sẽ có rất nhiều, chuyện li biệt cũng trở nên dễ dàng rất nhiều. Thời Tây nhìn đồng hồ, đột nhiên mở lời: “Đi thôi, đến nhà tôi.” Trong thời gian ngắn Quả Tri không có phản ứng. Cậu duy trì tư thế mở cửa xe. Thời Tây mới vừa nói cái gì? Là ảo giác sao? Căn bản không có chuẩn bị tinh thần nghe được câu này, cậu cà lăm: “Đến, đến, đến, đến nhà, nhà, nhà của cậu?”
“Nhìn cậu kia, giống một đứa trẻ không có tiền đồ.”
“Ngay, bây giờ?”
Thời Tây không muốn nói nhiều, đẩy Quả Tri vào trong xe taxi, hắn cũng vào trong ngồi, nói địa chỉ với tài xế. Lúc xe khởi động, lòng của Quả Tri cũng thấp thỏm lên. Hốt hoảng, mong đợi, khẩn trương, hưng phấn, lo lắng… Những cảm xúc ấy không ngừng giao nhau bên trong, sắp nổ tung. Cậu cảm giác mình sắp bị bệnh tim. Cậu đặt tay ở trên đùi của Thời Tây, siết chặt: “Sau này có gì cậu hãy nói cho tớ biết trước, trải qua vài lần kinh sợ như thế này nữa, mạng sống của tớ sẽ rất ngắn ngủi.”
“Chẳng qua là đột nhiên nhớ tới.” Thời Tây bình tĩnh như thường ngày, Quả Tri thật muốn hung hăng bóp hắn một cái, nhưng cậu lại không làm được.
Xe taxi dừng sát ở ven đường. Quả Tri cùng Thời Tây đứng ở bên dưới tòa cao ốc. Quả Tri gửi hành lí ở chỗ của bảo vệ. Lúc đi ngang qua cửa kính cậu lại lui trở lại, chỉnh sửa tóc và quần áo, xoa mặt một cái: “Thời Tây, cậu thấy tớ trông như thế nào?”
“Giống khùng.”
“Bây giờ không phải là lúc để nói giỡn!”
“Tôi không có giỡn với cậu.”
Lúc này phảng phất cái gì Quả Tri cũng không nghe lọt, nhìn vào trong cửa kính không ngừng xoay trái xoay phải. Thời Tây đã đi vào trong thang máy: “Cậu muốn đi hay là muốn về?” Hắn vừa dứt lời, Quả Tri vọt vào thang máy: “Làm sao có thể về chứ, thật vất vả mới có thể xem nhà cậu một chút.”
“Tôi nói rồi, không nên ôm quá nhiều mong đợi.”
“Đến nhà cậu mà không ôm nhiều mong đợi thì thật là khó khăn với tớ!” Thang máy dừng ở lầu 21, bọn họ đi ra ngoài, Thời Tây lấy cái chìa khóa ra. Quả Tri đứng ở trước cửa không ngừng hít thở sâu. Cửa mở ra, chỗ huyền quan chất đầy các thùng các tông đựng giấy. Quả Tri rất phí sức mới đi được vào bên trong. Hình ảnh trước mắt với tưởng tượng của cậu không giống nhau, rất không giống nhau. Phòng khách trống rỗng chỉ có ghế sa lon, cái bàn thấp, ti vi, giống như không có người ở, đồ xốc xếch nằm tán loạn ở khắp nơi. Đây là nhà sao? Nếu như là như vậy, tại sao lại khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh và lạnh lẽo như thế?
#1: Huyền quan: là khu vực nghỉ được tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ “sinh khí” bên trong của ngôi nhà.
#2: Các tông: là một thuật ngữ dùng để mô tả bất kỳ giấy nặng. Giấy gợn sóng, được sử dụng để làm cho hộp và bao bì, được làm bằng hai lớp các tông với một sóng spacer giữa, tạo ra một hộp vững chắc hơn.
Quả Tri cởi áo khoác xuống, vén ống tay áo lên, dọn dẹp đồ trên ghế sa lon. Cậu khẽ cười nói: “Là vì mới đem tới cho nên còn chưa kịp thu dọn phải không?” Hai tay Thời Tây cắm vào trong túi quần, nhìn bóng lưng bận rộn của Quả Tri, giọng nói của cậu lãnh đạm: “Vẫn là như vậy.” Động tác của Quả Tri dừng lại mấy giây, không có nói nữa, tiếp tục dọn dẹp. Khóe mắt của cậu liếc thấy mấy bức họa ở bên dưới ghế sa lon, khom lưng nhặt lên: “Người nào vẽ thế?”
“Ba tôi.”
“Bác trai là họa sĩ sao?”
“Không hoàn toàn đúng, có lúc ông ấy cũng điêu khắc.”
“Thật là lợi hại! Bác trai làm nghệ thuật.” Quả Tri không nhịn được khen ngợi. Trong phòng thứ nhất ở bên phải đột nhiên truyền tới một tiếng vang dọa Quả Tri giật mình. Cậu nhìn về Thời Tây, Thời Tây nhìn về phía căn phòng tựa hồ vĩnh viễn đều đóng cửa kia: “Ba tôi ở bên trong.”
“Vậy tớ đi chào hỏi bác trai một tiếng.”
“Ông ấy không thích có người quấy rầy mình.”
“Vậy sao?” Quả Tri lại bắt đầu dọn dẹp. Lâu lâu Thời Tây mới về nhà, bác trai hẳn là có thể nghe được giọng nói của cậu ấy nhưng tại sao lại đóng chặt cửa phòng? Bất kể là bận rộn bao nhiêu, cũng có thể ra gặp Thời Tây một chút mà. Tại sao vậy chứ? Cánh cửa kia không có động tĩnh gì, tạo ra khoảng cách chia cách bọn họ với nhau.
“Đừng dọn dẹp.”
“Không sao đâu, dù sao tớ cũng nhàn rỗi.”
“Tôi bảo cậu đừng dọn dẹp.”
“Tớ…” Quả Tri không cách nào dừng lại. Lời của cậu bị Thời Tây lạnh lùng cắt đứt: “Vô dụng.” Quả Tri cúi đầu, cậu đặt đồ chồng lên nhau: “Tớ thường nghe người ta nói làm nghệ thuật phải có gì đó đặc biệt. Bác trai không phải cố ý, ông ấy chỉ là có chút đặc biệt.” Thời Tây đi lên trước, kéo Quả Tri đến trước mặt mình: “Tôi không cần an ủi, hiểu chứ?” Cổ tay trái đau đớn, Quả Tri nâng tay phải lên, sờ mặt của Thời Tây: “Hiểu.” Vẻ mặt của cậu cũng ấm áp giống như ngón tay của cậu. Thời Tây buông cậu ra, đi vào phòng.
Quả Tri vẫn tiếp tục dọn dẹp. Có lúc cậu rất cố chấp.
Là mình yêu cầu, muốn biết nhiều thêm những chuyện liên quan tới Thời Tây. Hiện tại cậu biết, lại cảm giác mình có chút bất lực. Cái gì cậu cũng không làm được, thậm chí cậu còn không biết sẽ nói gì với Thời Tây.
Kết thúc dọn dẹp căn nhà, Quả Tri đứng ở trong phòng khách, đồ đạc cũng rất chỉnh tề. Nhưng mà, hình như cái gì cũng không thay đổi. Thời Tây nói đúng rồi, làm như vậy cũng vô dụng thôi. Cậu đi vào căn phòng của Thời Tây, bố cục giống nhau rất đơn giản. Trên đất để rất nhiều sách. Thời Tây an tĩnh ngồi trước máy laptop. Quả Tri giống như thấy được toàn bộ mười năm qua của Thời Tây, một mực sống ở trong phòng, một mực cứ ngồi như vậy, khuôn mặt non nớt từ từ lột xác, từ từ trưởng thành, từ từ cô độc.
“Thu hồi gương mặt đó của cậu.” Thời Tây nhìn chằm chằm màn hình mà chậm rãi nói: “Quá khứ, cho dù là ai cũng không cách nào nhúng tay vào và thay đổi nó. Giống như tôi không có cách nào xóa đi đau đớn năm 13 tuổi của cậu, cậu cũng không cách nào xóa đi quá khứ của tôi.”
Lời của hắn là sự thật, quá khứ đau lòng không có ý nghĩa nhưng Quả Tri muốn lưu lại dấu vết của mình trong ngôi nhà này, là dấu vết có liên quan tới vui vẻ. Cậu nằm trên giường của Thời Tây: “Giường của cậu thoải mái hơn giường của tớ.” Nói xong còn dùng sức đè ép xuống.
“Đứng lên, đừng lây vi khuẩn lên đó.”
“Cậu nói như vậy, tớ càng phải lây cho cậu!” Quả Tri bò tới bò lui trên giường, không buông tha bất kì một góc nào. Thấy Thời Tây không có để ý tới mình, cậu ngồi dậy: “Cậu đang bận rộn gì vậy?”
“Đang bận rộn.” Câu trả lời gì vậy chứ! Quả Tri cũng không thấy Thời Tây gõ bàn phím, nói: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn tớ?” Là bởi vì chơi chung với Hoa Cốc Vũ lâu ngày quá, nên bây giờ có thể nói ra những lời xấu hổ này?
“Rác rưởi còn quan trọng hơn cậu.”
“Này, cậu thật sự cảm thấy mình nói cái gì tớ cũng không tức giận có phải hay không? Có phải hay không!”
“Đừng hỏi tôi, hỏi mình đi.”
“Hứ ~~” Quả Tri chú ý tới sắc trời bên ngoài, từ trên giường nhảy xuống: “Nguy rồi, đã thời gian này, nếu không trở về sẽ bị mắng. Tớ đi trước.” Nói xong Quả Tri vội vã rời phòng, mới vừa đi tới huyền quan, lại lui về: “Hai ngày nữa tớ sẽ tới tìm cậu, chờ tớ.”
“Người nào sẽ chờ cậu chứ?”
“Cậu sẽ.”