Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước mắt giống như một mảnh hỗn loạn, người nói người hô hoán, xung quanh ta, những ánh mắt sắc nhọn cơ hồ muốn đem ta đâm xuyên từng đoạn, bên tai rất muốn liền nổ tung, ta chịu không nổi những đả kích như thế, ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
"Chính Kỳ, ngươi còn không mau đuổi theo Mộng Hi?"
"Ngươi cứ thế để hắn chạy mất sao, từ khi nào ngươi đối hắn không còn quan trọng như vậy?"
Chính Kỳ, hắn vẫn ngồi lẳng lặng trên ghế, bị những lời thúc giục của mọi người, có thể nghe thấy thanh âm hừ lạnh của hắn, không hiểu sao lại kinh hãi, ta đưa ánh nhìn cầu xin mọi người, cũng cầu xin hắn, đừng rời đi, đừng bỏ mặc ta.
"Chính Kỳ..." Vội giữ chặt góc áo hắn, hốc mắt ẩm ướt, là ta không muốn phải rơi lệ, như vậy nơi kia sẽ càng đau.
Bên tai truyền đến tiếng ghế bị kéo ra, là Chính Kỳ, hắn đang đứng dậy, tay bị đẩy xuống, lực đạo rất mạnh, giống như chạm vào hắn, chính là vấy bẩn hắn. Một khắc, hắn đã rời khỏi ta, hắn chạy, chạy rất nhanh, hắn đi tìm Mộng Hi. Thoáng chốc, tâm bị chìm xuống đáy vực.
Ta nhìn thấy bóng tối, không một khe sáng, nơi kia rất khó thở, rất muốn thất thanh gọi hắn, nhưng không sao mở miệng, đau quá.
Vì cái gì, vì cái gì lại đối ta như vậy, ta không phải là ái nhân của hắn sao, ta không phải là người nên nhận được sự quan tâm của hắn sao. Câu hỏi văng vẳng trong đầu, cơ hồ muốn đục khoét ta, dày vò ta, đau như thế, hắn có biết?
Bạn bè hắn, tựa như vừa trải qua một bí thế, nhìn thấy hắn chạy đi, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chỉ có ta, thở cũng không được nữa rồi. Ngay lúc còn đang định đứng dậy, bị một bàn tay đặt trên vai, hung hăng đè ta xuống, trước mắt liền nhìn thấy bạn học của hắn.
"Ngươi rốt cuộc có còn sỉ diện không, dám cướp Chính Kỳ từ tay Mộng Hi, to gan quá mức rồi."
Một người khác bước tới, trụ lấy hàm ta, ta có chút hoảng, một bên yếu ớt giãy dụa, nghe thấy tiếng khóc từ trong cổ họng phát ra, dòng chất lỏng ấm nóng cũng cảm nhận được, nguyên lai, ta đã khóc.
"Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi là loại người gì, thật không ngờ một tên nam kĩ như ngươi, không biết dùng mánh khóe gì mà được Chính Kỳ đáp ứng làm tình nhân, thật đúng chán ghét mà."
"Đừng giả thanh cao, hắn cũng đã rời khỏi, còn không hiện rõ bản chất của ngươi." Người đằng sau dùng khăn hung hăng lau nước mắt cho ta, nhưng là càng lau, nước mắt càng rơi xuống, ta sợ, sợ những ánh mắt chán ghét, sợ đám đông, đầu óc ta quay cuồng, không rõ phương hướng.
"Một tên xấu xí hèn mọn như ngươi, cố ý quen Chính Kỳ vì muốn tiền của hắn có phải không?"
Nói một câu, liền một cái tát giáng xuống, ngã bệt trên nền đất, ta lắc đầu, không phải, ta là yêu hắn, ta không vì tiền mà cần hắn, ta cố gắng thanh minh, lại không kìm được run rẩy.
" Ta không có... ta không có... ta thực sự yêu hắn."
" Ha ha ha, cũng đúng, Chính Kỳ vốn dĩ tài giỏi như vậy, tiền tài thì không thiếu, lý do ấu trĩ mà ngươi nói, hỏi ông trời có tin không?"
Tiếng cười dội khắp căn phòng, ta mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, chỉ thấy trước mắt đều là màu trắng mờ nhạt, liền không tự giác che hai tai lại, ngày đó lại hiện về với ta, đám bạn học của ta, đem ta ra trước lớp nhạo báng, không ai muốn giúp ta, ngay cả tiếng khóc, cầu xin của ta, giống như bị bọn họ vứt vào sọt rác.
Cảm nhận những giọt chất lỏng màu đỏ rơi trên đầu, vừa ngẩng đầu, quanh ta là bạn học của Chính Kỳ, bọn họ đều đem rượu đổ lên đầu ta, ta một mực thối lui, lui đến chân bàn, co thành một rúm.
Chính Kỳ, mau quay lại giúp ta, nói bọn họ dừng lại, đừng khiến ta phải thống khổ nữa, cầu xin ngươi.
Chật vật lấy tay lau mặt, cơ hồ khóc một hồi, cũng không còn nghe thấy tiếng khóc nữa, phía trước là một mảng tối đen, cảm nhận bề mặt được làm bằng nhung, là áo khoác của ai đó đang che lấy đầu ta, bên tai là thanh âm của nam nhân, đối ta rất quen thuộc.
"Các ngươi dừng được rồi, dù sao cũng là tình nhân mới của Chính Kỳ, hắn có thể không phải người tốt, cũng nên tôn trọng một chút."
Rất muốn đem áo khoác kia bỏ xuống, có thể nhìn thấy gương mặt của người kia, chính là ta vẫn còn chưa hết hoảng loạn, tay vẫn ôm chặt trong bụng run rẩy, chờ một bàn tay nâng ta đứng dậy, dìu ta đến trước cửa, lạnh lùng nói.
"Lập tức rời khỏi đây, đừng bao giờ xuất hiện nữa, chỉ thêm phiền phức mà thôi."
Sau đó có tiếng đóng sầm cửa lại, ta ngây ngốc đứng một chỗ, nhẹ nhàng đặt áo khoác của người nọ xuống, có mùi nước hoa, không nồng nặc, rất dễ ngửi. Tựa hồ vừa trải qua một giấc mộng, ta vẫn cứng người tại chỗ, liền nhìn thấy Chính Kỳ cùng Mộng Hi.
Không biết nên làm cái gì, chỉ thấy Mộng Hi một bên trừng mắt nhìn ta, lập tức bắt lấy bàn tay hắn nắm chặt, giống như trước mặt cố ý trêu tức ta. Hắn nhìn ta một lượt, cũng không hỏi ta vì cái gì lại ướt như vậy.
"Chính Kỳ, ta... ta không muốn ở đây." Ngẩng đầu nhìn hắn, không biết vì sao lại rơi lệ, vốn dĩ hắn chán ghét bộ dạng thế này của ta, chẳng qua vì người bên cạnh hắn, không còn là vị trí của ta.
"Không muốn thì tự ngươi trở về, cái đó cần gì hỏi đến ta." Liền đẩy ta ra, mở cửa cùng Mộng Hi bước vào.
Ta một thân cô đơn ở hành lang, bên ngực vẫn như cũ có điểm co thắt. Chất lỏng màu đỏ trên tóc vẫn rơi, ẩm ướt lạnh lẽo, rời khỏi nhà hàng liền có gió thổi đến, không kìm được rùng mình một cái, cũng kiên trì bước từng bước. Không biết vì lý do gì, ngay lúc dừng chân, phát hiện trước mắt là nhà của hắn.
Ta vì sao vẫn có thể đến đây, hay chỉ là vô thức nhớ đến hắn, cũng có thể, kia đã là thói quen rồi. Như mọi khi ngồi một góc ở trước cổng, chờ hắn trở về, một đêm đối với ta, quả nhiên thật dài.
Mở mắt đã là hừng đông, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chổm xuống đất, chân đau ê ẩm, vừa đứng dậy liền rất nhanh ngã xuống, đưa mắt nhìn vào trong, không có xe của hắn, nguyên lai vẫn chưa về nhà.
Ta nặng nề đứng dậy, lết từng bước trở về nhà, mở cửa phòng liền thả mình lên nệm, mệt mỏi quá, ta rất muốn ngủ một giấc, điện thoại lại đột nhiên vang lên, cũng làm biếng nhìn màn hình, liền đưa lên nghe máy.
"Thụy Đường, ngươi đang ở đâu?" Thanh âm kia rất quen thuộc, nhưng là ta không còn tâm trạng để suy nghĩ, nghe thấy lời nói chính mình phát ra có điểm khàn khàn.
"Ta... ta đang ở nhà. Ngươi là...?"
"Là ta, Vương Dương."
Như sét đánh ngang tai, ta chấn động một lúc, không có dũng khí để tiếp tục nói chuyện, bất quá, đã lâu rồi không gặp ca, kỳ thật ta rất nhớ ca, được nghe thấy thanh âm ca, không hiểu sao rất muốn khóc lớn.
"Ca, ta... ta xin lỗi."
"Vì cái gì lại không nói cho ta biết, ta không ép ngươi phải làm việc ở đây, bất quá ngươi đi mà không nói lời nào, ngươi có biết ta cật lực lắm mới có được số điện thoại của ngươi không? Ta muốn gặp ngươi."
"Hảo, ta sẽ đến chỗ làm. Ca chờ ta."
Thực không biết làm thế nào, ta hiện tại chỉ muốn được giải tỏa, chỉ có ca là bờ vai ấm áp nhất, rất muốn được ôm lấy ca khóc thật đã, như vậy đã đủ lắm rồi.
Liền rất nhanh sau đó, ta trở về với nơi làm việc kia, trước cửa Dương ca đang đứng chờ ta, nhìn thấy ta, nụ cười trên gương mặt ca hiện lên, chạy tới ôm lấy ta, quả là một người nhân hậu.
"Ngươi thế nào, có khỏe không, sao lại gầy hơn trước rồi?" Ở trên mặt ta, không ngừng vuốt gò má ta, khóe mắt lại có chút ướm hồng, Dương ca vô cùng lo lắng cho ta.
"Dương ca..." Ta giương mắt, lệ rốt cuộc rơi xuống, nhìn ca lau từng giọt lệ cho ta, đau lòng nói.
"Vì cái gì lại khóc? Ngươi có biết ta rất nhớ ngươi không? Đến, chúng ta vào trong nói chuyện." Liền một bên dìu ta bước vào trong, chúng ta im lặng ngồi trên ghế, ca một bên vuốt mái tóc ta, thanh âm rõ sự quan tâm.
"Bao lâu nay ngươi làm việc ở đâu, cuộc sống thế nào?
"Ta vẫn chưa tìm việc làm khác, mỗi ngày đều ở nhà, thực sự rất buồn chán. Còn có..." Nhớ đến thời điểm tối hôm qua, ta chỉ muốn im lặng mà thôi, ở bên cạnh ca thế này, đã an toàn lắm rồi.
"Ngươi xem, so với trước đây ngươi gầy đi nhiều lắm." Một bên xem xét thân thể ta, nhìn thấy nước mắt ca rơi xuống.
Ta có chút hoảng, vội lau giọt lệ trên gương mặt ca, không tự giác phán đoán được, ca có lẽ cũng xảy ra chuyện không hay.
"Ca... đã xảy ra chuyện gì?"
"Thụy Đường, ta và Uy Thần... chúng ta đã chia tay." Thanh âm ca quyết liệt, không như ta yếu đuối và khóc lóc, cơ hồ những loại chuyện thế này, đối với ca không quan trọng lắm.
"Cái gì? Hai người... hai người đã từng rất hạnh phúc..." Cứ nghĩ là ca giống như ta, Uy Thần hắn bỏ mặc ca, làm những chuyện không tốt với ca, mặc dù ta biết, không phải nam nhân nào cũng vậy, nhưng là, câu trả lời không như ta nghĩ.
"Là ta chủ động chia tay hắn."
Hoàn chương 12