Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(6)
“Cái gì? Ái Nhĩ…Ái Nhĩ chết rồi?”
“Phải.
cô ấy mới vừa mất sáng nay, là do kim truyền bị đứt, dẫn đến việc phổi thiếu khí, chúng tôi đã cố gắng cứu chữa, nhưng rất tiếc là không thể làm gì khác được.
”
Điện thoại trên vành tai Thuần Khanh trượt dài xuống sàn, hắn ngẩn người, ánh mắt ngập tràn bàn hoàng cùng sợ hãi.
“Kim truyền bị đứt? Loại chuyện hi hữu này sao có thể xảy ra trên người Ái Nhĩ được chứ?”
Màn hình dưới sàn vẫn đang phát sáng, Thuần Khanh sực tỉnh, lao đến nắm chặt điện thoại trong tay, tia máu trong mắt dày đặc như mạng nhện.
“Anh nói dối tôi đúng không? Tiểu Tuân, anh nói đi!”
Tiểu Tuân ở đầu dây bên kia ngừng một lúc, thở dài nói tiếp.
“Thuần Khanh, anh có thể bình tĩnh lại một chút được không, sự việc xảy ra, tôi cũng không thể lường trước được, bây giờ thì xác của Ái Nhĩ đã được chuyển đi, anh nên mau thu xếp thời gian qua đây, càng sớm càng tốt.
”
Môi Thuần Khanh hơi run run, hắn nhìn Thẩm Dạ đang ngủ vùi trong chăn, bàn tay đang lấy tay Thẩm dạ của hắn vội rút ra.
Thẩm Dạ bị động tĩnh kia làm cho tỉnh lại, cô ta hé mắt nhìn anh, mơ màng hỏi.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Thuần Khanh nghẹn giọng, lời nói bên môi như bị mắc lại ngay hầu kết, hắn chỉ vội xoay mặt đi, bình tĩnh đáp.
“Không, không có việc gì đâu, em nghỉ ngơi trước đi.
”
Thẩm Dạ gật đầu, đợi Thuần Khanh đắp chăn liền nhắm mắt lại.
Thuần Khanh bước ra khỏi phòng bệnh của Thẩm dạ, nặng nề đóng
cửa lại, rời đi.
Thẩm Dạ nghe tiếng bước chân đã đi xa, hai mắt đang nhắm nghiền liền mở to ra, cánh môi tái nhợt nở một nụ cười quỷ dị đến
dọa người.
“Hahaha, Ái Nhĩ chết rồi, chết rồi thì tốt!”
Thẩm Dạ vô cùng hưng phấn, cô ôm gối đầu, dùng tay vò nát chúng, ngũ quan trên mặt vặn vẹo đến xấu xí không nỡ nhìn.
[…….
.
]
Thuần Khanh ngắm nhìn khuôn mặt an tĩnh của Ái Nhĩ, xúc cảm lạnh lẽo truyền qua tay làm cho mọi hy vọng của hắn đều tan biến.
Ái Nhĩ chết rồi, linh hồn của cô đã rời bỏ cơ thể lạnh ngắt không độ ấm này thật rồi.
Thuần Khanh chạm vào khuôn mặt của Ái Nhĩ, nhịp tim vốn đang tuần hoàn trở nên rối loạn.
Hắn dùng tay còn lại sờ vào ngực mình, dường như cảm thấy vô cùng khó thở, quả tim nằm gọn trong ngực tái như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến tê tâm liệt phế.
Đáy lòng bị khoét một mảnh lớn, tâm can bị vò nát đến nhàu nhĩ, cơ hồ có thứ gì đó vừa chạy lướt qua người hắn, hắn muốn vươn tay bắt lấy, nhưng chúng lại nhẹ nhàng trôi tuột qua.
Trống rỗng, mất mác, cô độc.
“Ái Nhĩ, là tôi không chăm sóc tốt cho cô.
”
Vành mắt Thuần Khanh đỏ hoe, hắn đắp mảnh vải trắng qua khỏi đầu Ái Nhĩ, giọt nước mắt nóng ấm lăn dài trên má khẽ rơi xuống mảnh vải kia, loang thành một vết nước nhỏ.
Hắn đau lòng cho Ái Nhĩ, khóc vì Ái Nhĩ, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.
“Thuần Khanh, đến lúc kí tên rồi.
”
Thuần Khanh đứng lên, ngòi bút trong tay chạm vào mặt giấy thoáng cứng nhắc, nhưng chỉ một lúc sau, cái tên Ái Nhĩ đã được ghi xuống.
Chân thật, rõ rệt…
Trong đó, ái Nhĩ là bên hiến tặng nội tạng, còn bên nhận, là Thẩm Dạ.
Một giây trước, Thuần Khanh khóc thương cho số mệnh bạc bẽo của cô.
Một giây trước, hắn gục bên thi thể của cô, cúi đầu hối lỗi đến chân thành.
Vậy mà, một giây sau hắn lại nhẫn tâm xoay người rời đi, lãnh đạm viết tên cô vào giấy hiến tặng tụy cho Thẩm Dạ.
Thật ra, Thuần Khanh không tàn nhẫn, không lạnh lùng, lòng dạ cũng không sắt đá đến như vậy, nhưng đó, chỉ là dành cho Thẩm Dạ mà thôi, còn với Ái Nhĩ thì, chung quy so với một người qua đường, trong mắt hắn cũng không hơn không kém là bao.
Lòng người lạnh bạc, thực ra là bởi họ không đặt mình ở trong lòng, nếu đã là như thế, cũng không có cách nào trách được họ.
Vốn dĩ đã không quan trọng, thế thì lấy đâu ra công bằng hay xứng đáng!.