Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Khai quay trở lại lớp học, cùng lúc đó, những người khác nhìn thấy Phó Sâm và Lâm Tẫn trên đường từ trường về nhà không khỏi há hốc mồm.
"Tôi không nhìn lầm đúng không, hai người họ cặp với nhau rồi à". Bản thân người vừa nói ra những lời này cũng không dám tin, ngữ khí có chút nghi hoặc.
"Có thể, nhưng cũng không nhất định là như vậy".
"Phó Sâm rời đi muộn hơn so với bình thường 20 phút".
"Cái đệch, tên nhóc cậu còn tính cả thời gian".
Có người đề nghị: "Hỏi Diệp Khai đi, cậu ấy với Phó Sâm chơi thân mà".
"Đúng vậy, Diệp Khai, cậu với Phó Sâm ngồi cùng bàn, hẳn là cũng nghe ngóng được gì chứ?" Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Khai.
Ai mà biết được rốt cuộc Phó Sâm đang nghĩ gì.
Nghe được câu hỏi, Diệp Khai hơi nhíu mày, nói theo kiểu ba phải: "Tôi cũng không rõ sự tình, nhưng đúng là bọn họ đi học cùng nhau".
Tất nhiên là không có ai dám đi moi thông tin từ chính chủ.
Sự việc đang diễn ra cũng khiến cả cộng động xôn xao suốt mấy ngày cuối tuần.
Tin tức vừa được cập nhật liền bùng nổ trong nhóm chat lớn của các trường cấp 3.
Báo cáo từ tiền tuyến được gửi vào trong nhóm.
Ẩn danh 1: Mọi người có biết mối quan hệ giữa Phó Sâm và Lâm Tẫn là gì không?
Ẩn danh 2: Còn có thể là gì được, chỉ là quan hệ "đi học về" cùng nhau thôi
Ẩn danh 3: Nếu cậu không đặt trong dấu ngoặc kép thì tôi sẽ tin đấy
Ẩn danh 4: Cuối cùng tôi cũng đã rõ lý do mấy hôm trước Lâm Tẫn trốn tiết học buổi chiều rồi
Ẩn danh 5: Tình huống là như thế nào vậy, mau kể đi?
Ẩn danh 6: Chẳng qua là buổi chiều sau giờ học, Lâm Tẫn sẽ đến trước cổng trường Nhất Trung chờ Phó Sâm. Bởi vì đi tới đi lui rất mất thời gian nên đành phải cúp học
Ẩn danh 7: Thật hay giả vậy
Ẩn danh 8: Không nghĩ tới Lâm Tẫn sẽ vì tình mà mụ mị đầu óc như vậy, chỉ biết đến yêu đương thôi
Ẩn danh 9: Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến việc học chứ, trốn học không phải chuyện nhỏ đâu
Ẩn danh 10: Mọi người không cần lo lắng, người ta trốn học hay đi học cũng không sao hết. Đối với học sinh đứng trong top 3 của lớp thì không đến lượt chúng ta phải bận tâm
Ẩn danh 11: Cái đệch, thật vô lý
Ẩn danh 12: Rất môn đăng hộ đối, tôi đồng ý với cuộc hôn nhân này
Ẩn danh 13: Có ai xem màn hình lớn ở quảng trường trung tâm chưa?
Ẩn danh 14: Xem rồi, xem rồi!!
Ẩn danh 15: Sao thế?
Ẩn danh 16: Đoạn video do chính quyền Nam Thành quay ấy, bây giờ có thể xem trên màn hình lớn ở ngã tư và quảng trường.
Ẩn danh 17: Nói cái này có hơi thừa, nhưng đúng là giá trị nhan sắc cao nhìn lướt qua thôi cũng thấy cảnh đẹp ý vui
Ẩn danh 18: Đồng ý, chỉ cần ngắm thôi cũng thấy hạnh phúc rồi
Ẩn danh 19: Tôi đang ngồi trong quán ăn, vừa nhìn màn hình lớn bên ngoài vừa dùng bữa đây
Ẩn danh 19: Lâm Tẫn xuất hiện trên màn hình rất nhiều luôn
Ẩn danh 20: Phó Sâm có lẽ đã trốn máy quay, chứ không tại sao lại xuất hiện ít như vậy được. Theo logic mà nói, đẹp trai như cậu ấy thì máy quay sẽ bám theo suốt đi
Ẩn danh 21: Trai xinh gái đẹp đều theo học trường giỏi
Ẩn danh 22: Đã học giỏi, ngoại hình lại còn đẹp như vậy, chắc tôi sinh ra chỉ để góp đủ quân số thôi
Ẩn danh 23: Hôm nay lại là một ngày chua chát
Ẩn danh 24: Tôi cũng thấy thế
Ẩn danh 25: +1
Ẩn danh 26: +1
...
A và O đẹp trai của trường Nhất Trung và Nhị Trung Nam thành đều vô cùng nổi tiếng. Hình ảnh của hai người được phát trên màn hình lớn ở quảng trường trong ba ngày liên tiếp. Vì thế, họ phải đi đường vòng để không bị người quen hay người qua đường nhận ra.
Sau khi kết thúc trình chiếu video tuyên truyền, tất cả những người xuất hiện trên màn hình lớn đều thở phào nhẹ nhõm vì chủ đề bàn tán đã được chuyển thành mối quan hệ giữa Phó Sâm và Lâm Tẫn hiện tại là gì, có phải họ ở bên nhau hay không.
Nhân vật chính đột nhiên phải chịu trận.
Mỗi khi lên lớp, Phó Sâm đều bị chất vấn vô số lần, nhưng hắn đều giả vờ như không nghe thấy. Những người khác không khai thác được gì đành bỏ qua, không quấy rầy hắn nữa.
Trên người Phó Sâm phát ra cỗ uy áp kiểu người sống chớ quấy rầy, khiến bất kì ai muốn lại gần cũng đành thoái lui, dám tiến tới hỏi han cũng đã là rất dũng cảm rồi. Đặc biệt là ánh mắt lạnh như băng kia, quét qua thôi cũng khiến cả người đông cứng lại, sao có thể đào xới được thông tin gì chứ.
Không một ai là ngoại lệ.
Có người nghĩ tới phương án khai thác thông tin từ nguồn khác, nhưng đáng tiếc là còn bất khả thi hơn.
Lâm Tẫn là người ít nói và rất biết giữ khoảng cách. Cậu luôn duy trì thái độ cẩn trọng, không xa không gần, rất nhiều người muốn hỏi cậu nhưng đều không dám.
Nhưng Thường Ý thì khác, cậu ta không phải người bình thường. Suốt một tuần qua, cậu ta đã tiến hành thẩm vấn nhưng đáng tiếc là đối thủ lại quá mạnh. Lâm Tẫn hoàn toàn chống trả được màn tấn công của Thường Ý, sự tình vì thế mà không có tiến triển gì thêm.
Vì muốn Lâm Tẫn từ bỏ, Phó Sâm cũng đã tốn khá nhiều công sức.
Lại là một buổi chiều cần cù nỗ lực để khiến Lâm Tẫn biết khó mà lui.
Khóe miệng Phó Sâm khẽ cong lên, mang theo một tia châm chọc: "Lúc trước, cậu trốn học buổi chiều không chỉ vì tới gặp tôi mà còn vì cậu không muốn lên lớp, đúng chứ. Bằng không, ngồi xe cũng chỉ mất mấy phút. Xe buýt thì không nói, nhưng bỏ chút tiền ngồi taxi tôi nghĩ cũng không có gì khó với cậu".
Nói chuyện vẫn xát muối vào lòng đối phương như thường lệ.
Hiểu lầm, hiểu lầm quá lớn rồi. Lâm Tẫn không hiểu vì sao lại đem trái tim chân thành quẳng cho chó ăn như thế này.
Phó Sâm cúi đầu nhìn Lâm Tẫn thật kỹ, những suy nghĩ xấu xa không nên xuất hiện đều xuất hiện. Hắn là muốn nhìn thấy Lâm Tẫn phải xấu hổ.
Vẻ mặt Lâm Tẫn ngây ra trong giây lát, sau đó nhìn thẳng vào Phó Sâm, "Tớ không đi xe buýt bởi vì quá đông người, tớ ghét điều đó. Nhưng bắt taxi lại càng không thể vì tớ bị say xe nghiêm trọng. Từ trước đến nay tớ đều đi bộ về nhà".
Trong lòng hắn cũng không cảm thấy quá thất vọng. Phó Sâm thầm nghĩ, từ khi gặp Lâm Tẫn, chỉ có lần cậu tự giới thiệu bản thân là hắn cảm thấy ngượng ngùng. Sau đó, hắn dường như không còn cảm giác như có bức tường với cậu nữa. Dù hắn có nói có làm gì, miệng lưỡi cay nghiệt tới đâu, hành động khiến đối phương xấu hổ hay quá đáng đến mức nào, Lâm Tẫn vẫn như cũ ứng biến trôi chảy.
Đẳng cấp không có gì chênh lệch, vốn tưởng rằng cậu mới ở lầu một, nhưng thực tế đã lên tới lầu năm rồi.
Thời gín thấm thoắt trôi qua, tháng Chín ba mươi ngày kết thúc, sắp bước sang những ngày tháng Mười.
Mấy tuần trước, Phó Sâm còn thuyết phục Lâm Tẫn kết thúc trò tán tỉnh lố bịch này. Nhưng sau khi thử vài lần mà không có hiệu quả, hắn liền cảm thấy chán nản, dù sao thì đấm vô bịch bông cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hơn nữa đối phương còn vô cùng kiên trì. Cho dù bước vào thời kỳ động dục không thể đi học, cậu vẫn sẽ xuất hiện trước cổng biệt thự để chào hỏi Phó Sâm bất kể sớm tối.
Cứ mỗi lần như vậy, Phó Sâm sẽ nói những lời lạnh lùng châm chọc, còn Lâm Tẫn sẽ mỉm cười với hắn, tỏ vẻ tán đồng. Điều này khiến Phó Sâm không khỏi cạn lời, những điều muốn nói ra đều phải nuốt ngược vào trong.
Lâm Tẫn thực sự chưa từng giận dỗi hắn, tính tình lạc quan, đối xử với hắn luôn nhẹ nhàng, hoàn toàn không để bụng những tật xấu của hắn. Bất kể lời nói của hắn có khó nghe như thế nào, cậu vẫn luôn bình tĩnh tiếp nhận, chẳng hề bị đả kích hay muốn từ bỏ.
Còn cảm giác về khoảng cách nhất định là bị chó ăn mất rồi.
Hậu quả của việc mặc kệ không quan tâm chính là theo thời gian, thái độ của Phó Sâm cũng dần thay đổi. Hắn không còn cảm thấy phiền chán hay khó chịu như lúc đầu nữa.
Sau gần một tháng đồng hành, mối quan hệ giữa hai người cũng ít nhiều tốt lên, thái độ càng ngày càng giống như đối đãi với người quen. Mỗi khi Lâm Tẫn nói chuyện, Phó Sâm thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại vài ba câu.
Trong một tháng, cũng có mấy lần Lâm Tẫn tới trễ. Phó Sâm từng nói chỉ đợi 20 phút, nhưng hết 20 phút rồi mà hắn vẫn chưa rời đi. Trong lúc chờ người, hắn thầm nghĩ, Lâm Tẫn đến muộn rồi, sau này hắn sẽ không đợi nữa.
Nhưng mấy phút sau, thấy đối phương mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển chạy đến bên cạnh, Phó Sâm liền nuốt xuống suy nghĩ vừa rồi. Hắn trầm mặc không nói lời nào, thôi thì lần sau kiên nhẫn chờ thêm một chút.
Lùi một bước, lùi một bước vậy.
Có đôi khi trên đường đi, hai người cũng sẽ nói chuyện phiếm với nhau. Vào một buổi chiều nọ vì thời tiết quá oi bức, Phó Sâm bèn cởi áo khoác đồng phục, bên trong mặc áo ngắn tay, để lộ vết sẹo nằm ngang trên cánh tay. Lâm Tẫn có chút lơ đãng để ý tới.
"Vết sẹo ở đây là sao thế?" Lâm Tẫn hỏi, lại vội vàng giải thích, "Cũng không nhất thiết phải nói cho tớ biết đâu".
Đáng nhẽ ra không nên hỏi câu hỏi này.
Phó Sâm có chút bất ngờ, trả lời ngắn gọn, "Lúc trong kỳ mẫn cảm nổi xung lên".
Người hỏi người đáp, ở chung cũng khá hòa hợp.
Nhưng câu nói tiếp theo của Phó Sâm đã làm bầu không khí hài hòa này xoay chuyển 180 độ.
Chỉ nghe Phó Sâm nghiêm túc lên tiếng: "Cho nên đừng tìm tôi nói chuyện yêu đương. Trong kỳ mẫn cảm, tôi rất dễ nổi nóng, sẽ đánh người đấy".
Lâm Tẫn: "..." Nếu không biết rõ nội tình, thiếu chút nữa cậu đã tin rồi.
Cậu thấy Phó Sâm không giỏi đánh người mà chính là giỏi hù người.
Lâm Tẫn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, "Không sao, dù cậu có bạo lực gia đình, tớ cũng nguyện ý".
Phó Sâm cạn lời.
Bước sang tháng Mười, Phó Sâm bất tri bất giác thích ứng với cuộc sống xuất hiện một người bên cạnh, trên đường đến trường có thêm một người đồng hành.
Đôi khi trên dọc đường, hắn cũng sẽ đáp lại mấy câu. Tuy vậy, kết thúc cuộc trò chuyện vẫn luôn là người này cố gắng khuyên nhủ người kia.
Nửa đêm, tại khu biệt thự Gia Lâm Cảnh Hiên.
Hai căn biệt thự cách nhau một con phố, không quá gần cũng không quá xa, chỉ cần kéo rèm ở tầng trên là có thể nhìn rõ phía bên kia.
Kể từ khi biết Lâm Tẫn sống trong biệt thự đối diện, Phó Sâm không bao giờ mở cửa sổ nữa. Hắn chấp nhận trải qua màn đêm buồn tẻ, mở máy điều hòa, chứ nhất quyết không kéo tấm rèm nặng nề tối om và mở cửa sổ ra. Mục đích là để Lâm Tẫn không có bất cứ cơ hội nào trộm nhìn.
Mặc dù vậy, hắn ít nhiều cũng biết tính cách của Lâm Tẫn. Lâm Tẫn sẽ không làm gì xen vào cuộc sống riêng tư của người khác. Dù sao giữa bọn họ cũng có giới hạn về đạo đức, tựa như ngọn núi không thể vượt qua, lương tâm chính là xiềng xích kiềm chế những hành vi quá phận.
Giống như mối quan hệ giữa Phó Sâm và Lâm Tẫn, nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện giữa họ có một ranh giới rõ ràng mà không ai dám vượt qua. Theo cách này, họ thậm chí còn không phải là bạn bè, ngay cả sở thích của nhau cũng chưa từng hỏi qua, nhiều nhất chỉ là bạn học kiêm hàng xóm mà thôi.
Có lẽ bởi vì quan hệ giữa hai người hai ngày nay có phần dịu đi, đúng lúc Phó Sâm không cảm thấy buồn ngủ, ở trong căn phòng tối tăm yên tĩnh mở mắt ra, tâm tư phân tán, thời gian tựa hồ như trôi qua thật chậm. Phó Sâm vén chăn xuống giường, đi tới bên cửa sổ rồi kéo rèm lên.
Lầu hai biệt thự đối diện đang sáng đèn, phòng ngủ có cửa sổ ban công sát đất mở ra, gió đêm thổi tung rèm cửa bằng vải tuyn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người trong phòng.
Vầng trăng sáng tròn vạnh treo trên đỉnh đầu tỏa rạng giữa bầu trời đêm. Phó Sâm đi về phía mép giường, cầm điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường. Phòng ngủ không bật đèn, ánh sáng trắng của điện thoại di động chiếu lên khuôn mặt không biểu tình của Phó Sâm.
Trời đã về khuya, lúc này là hai giờ sáng.
Phó Sâm mím môi, trở lại bên ô cửa sổ đang mở. Trong màn đêm mát mẻ yên tĩnh, một luồng gió lạnh nhè nhẹ thổi vào phòng ngủ. Phó Sâm nhìn chằm chằm căn phòng sáng đèn đối diện, không lâu sau, bóng người phía sau bức màn đung đưa rất nhanh đã đi tới cửa sổ sát đất. Thân ảnh thon gầy của Lâm Tẫn liền xuất hiện nơi ban công.
Trên thân hình ấy khoác lên chiếc áo thun rộng màu trắng. Lâm Tẫn đang cầm một cuốn sách trên tay. Ngoại trừ đèn đường, ban công là nơi duy nhất phát ra ánh sáng, nhưng khung cảnh lúc này lại thực cô quạnh.
Đọc sách hồi lâu khiến mắt có hơi nhức mỏi, Lâm Tẫn tùy ý ngẩng đầu lên, ánh mắt dán chặt vào căn phòng ở biệt thự đối diện vốn đã lâu không có động tĩnh.
Nhưng lúc này, cửa sổ nơi đó đang mở ra, dường như có bóng người đứng phía sau.
Mượn ánh đèn đường mơ hồ bên cạnh để nhìn xem đó là ai, Lâm Tẫn cảm giác như mình vì thức muộn nên có phần hoa mắt, sinh ra ảo giác. Bằng không, sao cậu có thể nhìn thấy Phó Sâm vào lúc đêm khuya thế này.
Lâm Tẫn chớp chớp mắt trong vô thức, ngắm nhìn Phó Sâm từ đằng xa.
Há miệng thở dốc rồi lại khép lại, Lâm Tẫn rất muốn gọi tên Phó Sâm. Nhưng sợ rằng hét to sẽ làm mọi người xung quanh tỉnh giấc, cậu bèn quay người lấy điện thoại di động để gửi tin nhắn cho Phó Sâm. Tuy vậy, một vấn đề khác nảy sinh, đó là suốt một tháng qua, cậu vẫn chưa thêm bạn với hắn.
Vốn tưởng rẳng mình đã cẩn thận cố gắng, nhưng trên thực tế vẫn có sai sót xảy ra.
Đồ ngốc Lâm Tẫn, tại sao mày làm càn làm quấy lâu như vậy mà ngay cả việc thêm bạn cũng không nghĩ ra, Lâm Tẫn thầm mắng trong lòng.
Vội vàng trở lại ban công, bóng người đối diện đã không còn nữa, cửa sổ cũng đã đóng lại.
Chẳng lẽ là ảo giác sao, Lâm Tẫn tự hỏi, đối diện với bức màn đen vẫn chưa kéo lên.
Tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló rạng, chỉ phảng phất sắc đỏ mờ ảo nơi chân trời phía xa.
Cùng "bạn đồng hành" bấy lâu đi trên đường, Lâm Tẫn bỗng cảm thấy có chút mất tự nhiên bởi cảm giác xấu hổ và khẩn trương một khi bị hỏi.
Từ lúc ban đầu khi Lâm Tẫn gửi lời chào, Phó Sâm chỉ khẽ gật đầu rồi cứ thế im lặng, khác hẳn với mọi khi. Dù sao thì bầu không khí cũng có gì đó không đúng.
Đi được chừng 10 phút, Phó Sâm mới lên tiếng.
"Việc học của cậu không bị ảnh hưởng đấy chứ?" Lời nói là câu nghi vấn, nhưng lại càng giống câu hỏi hơn.
Hắn đã từng nói với cậu, theo đuổi người đừng để ảnh hưởng đến việc học tập. Nói chung là chỉ cần thức khuya đọc sách mà không bị bắt gặp là được. Nhưng bây giờ đã bại lộ rồi, ngẫm lại, cậu quả thực giống như đang tự vả bôm bốp vậy.
Không phải ai cũng có thể trở thành thiên tài chỉ nhờ đọc qua mấy cuốn sách. Lâm Tẫn thuộc dạng tài năng thiên phú cộng thêm cần cù chăm chỉ. Dù không quá nỗ lực thì việc lọt top 30 đối với cậu cũng không thành vấn đề. Nhưng vì muốn giành được một vị trí trong top 3 của lớp nên cậu mới phải cố gắng nhiều như vậy.
Mất nửa ngày vẫn chưa thể trả lời, Lâm Tẫn rất muốn tìm cách giải thích. Nhưng giải thích chính là che giấu, mà che giấu mới là sự thật. Cậu cảm thấy mình không có khả năng bịa ra cái gì đáng tin hay lừa gạt quá khứ.
"Là vì giáo viên lớp tớ muốn..." Làm một bài kiểm tra trong lớp.
Lời còn chưa nói xong đã bị Phó Sâm trực tiếp cắt ngang, "Được rồi, nếu ảnh hưởng đến việc học thì cứ nói thẳng".
Không phải mà, Lâm Tẫn lớn tiếng phản bác, "Sẽ không ảnh hưởng đến việc học đâu".
Phó Sâm hoàn toàn phớt lờ những lời Lâm Tẫn nói, vẫn như mọi ngày cố chấp khuyên nhủ, "Nếu ảnh hưởng đến việc học thì cậu hãy tập trung đọc sách cho tốt, đừng theo đuổi tôi nữa".
"Thật sự không ảnh hưởng mà, tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn thôi". Lâm Tẫn yếu ớt lên tiếng, thanh âm có chút chột dạ.
Phó Sâm nhàn nhạt liếc cậu một cái, trong mắt mang theo một tia giễu cợt.
Lần nào cũng nói như vậy, coi người ta là tên ngốc chắc.
Lâm Tẫn như mất hết dũng khí, "Thực xin lỗi".
"Cậu không cần phải nói như vậy, chuyện này không liên quan đến tôi". Phó Sâm lạnh lùng nói.
"Cậu giận à?" Lâm Tẫn cẩn thận quan sát gương mặt không chút biểu cảm của Phó Sâm.
"Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi". Phó Sâm bình thản đáp.
Lâm Tẫn vẫn chưa an tâm, có chút lo lắng nói: "Vậy cứ cho là tớ suy nghĩ nhiều đi, mong là cậu không tức giận".
Do dự một hồi, Lâm Tẫn mới dốc hết sức lực nói ra tất cả: "Còn mấy tuần nữa là tới kỳ thi giữa kỳ. Trong kỳ thi ở học kỳ trước, hạng 3 chỉ kém hạng 4 một điểm thôi. Là tớ sợ lần này bị vượt qua nên mới âm thầm nỗ lực thêm một chút, sẽ không có vấn đề gì đâu".
Nói xong, Lâm Tẫn liền thấp thỏm chờ đợi phản ứng tiếp theo của Phó Sâm.
"Tôi đã nói rồi, không liên quan đến tôi". Ngữ khí của Phó Sâm không thay đổi, "Cậu muốn làm gì thì làm".