Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trước khi vào phủ Chu An đã làm chưởng quỹ nhiều năm như vậy, nhìn hết thói đời nóng lạnh.
Tâm hắn biết Vương phi mới người lương thiện, mà vị trắc phi kia nhìn nhu nhược, thật ra vô cùng âm độc.
Vương gia chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, hắn nghĩ.
Chờ vương gia thanh tỉnh, Vương phủ sợ là sẽ có biến hóa long trời lở đất.
Sau khi Dạ Lăng Chi nguyệt ăn trưa thì ở thư phòng xử lý công vụ, chờ hắn biết chuyện, Trà Thanh đã chịu đanh xong, Sở băng đã quỳ một canh giờ.
Chu An đơn giản kế lại ngọn nguồn với Dạ Lăng Chi nguyệt, vội vàng đến vườn hoa.
Sở băng quỳ trong sân, bọn hạ nhân đi đường nhẹ chân nhẹ tay, nặng nề lo lắng.
Nàng âm thầm cười một tiếng, biết là Dạ Lăng Chi nguyệt đến.
Quả nhiên, một giây sau Dạ Lăng Chi nguyệt đi tới trước người nàng, một tay người đỡ lên.
Hắn thanh lãnh trong thanh âm thương tiếc: “băng nhi, bản vương tới chậm.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, cặp như có nước mắt, muốn rơi không rơi “Vương gia, vương gia.” Nàng nắm thật chặt cánh tay Dạ Lăng Chi nguyệt, hai chân cũng đứng không vững, ngã vào trong ngực hắn.
Dạ Lăng Chi nguyệt đành bể lên, đi về hướng Lạc Hương các. Còn chưa đến gần, hắn nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc sói gào, tựa hồ là Trà Thanh đang khóc.
Nghe Chu An nói, Mai Ngọc Dương còn phạt Trà Thanh ba mươi gậy, xem ra tổn thương không nhẹ. Những người hầu thoa thuốc Trà Thanh,nàng ta đau nhe răng trợn mắt, nhịn không được nói tục mang: “Tay người làm bằng gì thế, thoa thuốc cũng không được!”
Sở băng không có nghe rõ ràng, Dạ Lăng Chi nguyệt lại là nghe thấy, hắn không tự chủ được nhíu mày, có phần nóng nảy. Trà Thanh ở trước mặt mình luôn luôn biểu hiện rất tốt, làm sao như vậy?
Chờ hắn đem Sở băng bỏ đặt lên giường, Trà Thanh biết hắn đến sao có thể bỏ qua cơ hội cần ngược, nhào trên giường xuống, khóc đến nước mắt sưng to. “Vương gia, mong người vì Trắc Phi làm chủ, Vương phi thực tế là khinh người quá đáng, đem Trắc Phi khi nhục thật thảm” Sở băng ngăn lại nàng: “Trà Thanh, chở có nói bậy,Vương phi địa vị cao hơn ta, ta chọc giận nàng, bị giáo huấn một trận cũng đáng, sao là khi nhục được".
Trà Thanh sớm quen thuộc cùng với nàng kẻ xướng người hoạ, lúc này là ngăn không được: Trắc Phi vốn lương thiện, gặp chuyện tránh được nên tránh. Nô tỳ chịu đánh gậy không quan trọng, nhưng nhìn ngài quỳ lâu như vậy, nô tỳ đau lòng! Từ nhỏ đến lớn ngài đều là tâm can của vương gia, chưa từng nhận loại ủy khuất này.”
Thấy Dạ Lăng Chi nguyệt không nói, Trà Thanh càng than thở khóc lóc: “Rõ ràng là tên tiểu khất cái kia có ý đồ bất chính, có thể làm bị thương Trắc Phi. Ngày bình thường cũng không thấy Vương phi tốt vậy, hôm nay không biết thế nào, hết lần này tới lần khác muốn tức giận Trắc Phi vì tên ăn mày kia. Cho bọn hạ nhân nhìn thấy, muốn họ coi đường đường Vương phủ Trắc Phi lại không bằng ăn mày”
Sở băng dường như bị Trà Thanh cầu lên chuyện thương tâm, nước mắt rơi xuống, còn làm dáng vẻ “Trà Thanh, đừng nói: ” Dạ Lăng Chi nguyệt thấy Sở băng khóc, trong lòng giống như ngột ngạt, khó chịu nói không thành lời. hắn đành phải nói, “Bản vương đi tìm Vương phi hỏi rõ ràng, thay ngươi đòi công đạo”
Nói xong hàn liền nhấc chân đi, vừa bước ra cửa phòng, sau lưng truyền đến giọng Trà Thanh cố ý đè ép thanh âm: “Trắc Phi yên tâm, có vương gia thay chúng ta ra mặt, nữ nhân kia chết chắc”
Dạ Lăng Chi nguyệt dừng lại, về sau càng chạy càng nhanh.
Lúc này Tịch Chiếu Các đang bề bộn, Mai Ngọc Dương bôi thuốc cho tiểu hài tử. Nhìn qua có vẻ là tổn thương gần cốt.
Mai Ngọc Dương bóp đến mấy lần, phán đoán hắn không phải là gãy xương, nhưng có nhiều khả năng là nứt xương.
Để phòng bị thương càng nặng, nhất định phải cố định cánh tay trái. Dạ Lăng Chi nguyệt vào cửa lúc nàng phân phó nha hoàn: “tìm sợi dây đến đây, không quá thô, không quá mỏng”
Hắn nhìn thấy trên giường tiểu hài nhi vô cùng bẩn, cảm thấy quen mặt, mới nhớ tới đứa bé hôm tối muộn hôm trước. hắn là cố ý đến tìm Mai Ngọc Dương? Nghe Chu An nói, tựa hồ muốn đưa thứ gì,
“Tại sao phải dùng dây thừng?” Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn nàng có chút không hiểu, nhịn không được hỏi.
Mai Ngọc Dương vội vàng vịn tấm ván gỗ, không có chú ý tới người đến là ai, vô ý thức trả lời: “Xương cốt hắn có khả năng bị vỡ, cần tấm ván gỗ cố định, bên ngoài buộc dây thừng treo lên thuận tiện dưỡng thương”