Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng Dạ Lăng Chi nguyệt vô cùng căng thẳng: “Nàng rất cuộc bị làm sao vậy?”
Mai Ngọc Dương khụ khụ hai tiếng: “Thân thể ta không tốt, hôm nay xem bệnh cho Tam ca tổn hao nhiều tinh lực. Dạ Lăng Chi nguyệt nghĩ đến một chuyện: “Lý Huyền từng nói qua, trong cơ thể nàng ngoài độc của thiên la tán còn có một loại độc nữa, đó là gì?”
Nàng cố gắng đứng lên: “Ta không biết. Hình như sáu bảy năm trước đã trúng độc rồi, bị ốm nặng một trận, sau đó những trí nhớ về chuyện trước kia đều quên sạch sẽ. Thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy, ta cũng không tra ra được đó là loại độc gì, không có cách nào trị tận gốc, thật ra cũng không có gì quá nghiêm trọng, chỉ là thân thể ta quá yếu.”
Hơn phân nửa là di chứng do công chúa làm, hắn có chút đăm chiêu: “Trở về nghỉ ngơi đi, để ta bảo nha hoàn giúp nàng".
Ngày hôm sau, Mai Ngọc Dương lại đi một chuyển đến Tam vương phủ, lần này Dạ Lăng Bắc sơn đã không còn ở trong phòng mà phá lệ ngồi trong sân sau phơi nắng.
Từ khi nghe thấy Mai Ngọc Dương nói cơ thể hắn vẫn còn biện pháp cứu chữa, trái tim hắn giống như đã muốn dừng lại một lần nữa đập trở lại. “Tam ca.” Mai Ngọc Dương vui vẻ khi nhìn thấy sự thay đổi của hãn, ngữ khi cũng mang theo vài phần thoải mái. “Đêm qua có mơ thấy giấc mộng đó không?”
Dạ Lăng Bắc Sơn đầu: “Ta không có đặt tấm bùa hộ mệnh bên người, nhưng vẫn không gặp ác mộng”
Nói tới đây, ngữ khí của hắn lại có chút sốt ruột.
Điều này cũng là bình thường, hắn mang theo bùa hộ mệnh trong suốt một thời gian, thời gian quá dài, cho dù bên người không có bùa hộ mệnh thì vẫn còn mùi.
Mai Ngọc Dương đang nghĩ ngợi, phân phó người rửa tay cho chính mình, sau đó ngồi xuống, gỡ cây trâm cài trên đầu xuống, sau đó dùng đầu nhọn của trâm đâm vào giữa ngón trỏ của mình, ngón tay xuất hiện máu.
Nàng nhỏ hai giọt máu vào trong bát nước, đưa cho Dạ Lăng Bắc Sơn “Từ nhỏ máu của muội đã khác với người thường, huynh uống đi, đêm nay nhất định có thể gặp.”
Tuy rằng vẫn còn điểm nghi vấn, nhưng Dạ Lăng Bắc Sơn vẫn quyết định tin tưởng nàng. Máu loãng nên hương vị cũng không quá tanh, hắn hơi do dự một chút, sau đó uống một ngụm.
Quả nhiên tới ban đêm, hắn vừa ngủ không bao lâu, giấc mộng kia liền đến. Hắn cũng cố tình không tỉnh lại mà chìm vào giấc mộng, tiềm thức nhắc nhở hắn phải nói chuyện với người ở trong giấc mộng, suốt một đêm, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Hửng đông, Dạ Lăng Bắc Sơn tỉnh lại, sai người chuẩn bị giấy mực, tay trái cầm bút, căn cứ vào trí nhớ mà vẽ ra hình dáng của người ở trong giấc mơ.
Đáng tiếc ngũ quan của người đó lại không nhớ rõ, Dạ Lăng Bắc Sơn có chút ảo não.
Mai Ngọc Dương nói rằng có thể có năm đến mười người chết, nhưng lại chỉ mơ thấy một người, xem ra con đường phía trước còn rất nhiều khó khăn cùng thử thách. Nhưng dù sao cũng đã có tiến triển, hắn lại phải cho người đi mời Mai Ngọc Dương đến.
Dạ Lăng Chi nguyệt thấy Mai Ngọc Dương ngày ngày đều đến Tam vương phủ, có chút lo lắng cho việc chữa bệnh cho Tiền thái tử sẽ không có lợi cho cả hai, nhất là trong quá trình đi đường bị kẻ khác bắt cóc.
Mai Ngọc Dương cũng hiểu chuyện này kéo dài sẽ không ổn, giận dữ nói: “Nếu Tam ca ở lại vương phủ của chúng ta thì tốt rồi, đỡ phải mất công đi xa như vậy, nhưng huynh ấy lại không hề thích ở đây, ta cũng chỉ có thể đến đó chữa trị. "
“Nàng đi hỏi huynh ấy xem tạm thời có nguyện ý đến Tứ vương phủ ở không.”
Dạ Lăng Chi nguyệt nói xong, Mai Ngọc Dương liền ngây ngẩn cả người: “Huynh không sợ liên lụy đến bản thân sao? Một khi huynh ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta chính là người liên lụy.”
“Thật ra chuyện ngoài ý muốn không ai mong xảy ra, nàng lại không thích những thứ không sạch sẽ, không bằng chúng ta ra đòn phủ đầu trước. Thân thể của huynh ấy quan trọng hơn, cứ như vậy hãng, sau đó rồi nói chuyện tiếp theo sau.Nàng không nghĩ Dạ Lăng Chi nguyệt lại giải quyết như vậy, hoàng quyền từ trước đến nay luôn là thứ khiến người ta tranh đấu tàn khốc, mỗi người đều muốn bản thân ngồi vào vương vị cao nhất. Nhưng mà hắn lại nguyện ý nhận mọi phiên toái, tấm lòng này thật sự khiến nàng cảm thấy khâm phục.
Nhìn thấy Dạ Lăng Bắc Sơn, Mai Ngọc Dương khơi gợi ký ức cho hắn “Trước tiên không cần nóng lòng, ngoài thân thể cùng dáng vẻ ra, huynh suy nghĩ kỹ một chút nữa xem, hắn ta nói cái gì, ngoài ra có điểm gì đặc biệt”
“Người đó cầm một thanh kiếm, nói rất ít, chỉ nói với ta một câu duy nhất. Dạ Lăng Bắc Sơn khẽ mở miệng nói: “Hắn nói ta muốn giết người”.
“Ta dường như còn gặp được không ít thi thể, tất cả đều chết dưới kiếm của hắn.” Mai Ngọc Dương giật mình, bảo sao sát khí nặng như vậy, giết nhiều người như vậy là muốn lợi dụng việc đó để làm chuyện ác.”
Nàng gật đầu: “Chớ lo lắng quá, hắn sẽ lại đến nếu lòng hắn còn nhiều oán hận, chờ manh mối nhiều lên, chúng ta sẽ có biện pháp tìm ra hắn”
Mai Ngọc Dương hỏi lại hắn: “Tam ca, ta cùng Tứ vương gia muốn mời huynh đến Tứ vương phủ ở tạm, như vậy ta có thể tranh thủ thời gian xem xét tình trạng của huynh, ý huynh thế nào?”
Dạ Lăng Bắc Sơn do dự: “ta lo lắng sẽ gây phiền toái cho các người. Ngọc Dương, thân phận ta đặc biệt, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người muốn ta chết, nếu không ta cũng không biến thành bộ dạng như thế này, nhỡ may...”
“Bình thường huynh cứ một mình lủi thủi ở trong phủ, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nhỡ may bị mưu sát. Theo muội về phủ đi, cách tốt nhất để chống lại bọnnghịch tặc đó chính là mau chóng khỏe lại, lấy lại những gì vốn đi thuộc về huynh “