Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạ Lăng Chi nguyệt nheo mắt, hàm ý không rõ ừ một tiếng: “Nhưng nhị ca không phải do Hạ phi nương nương sinh, mẫu thân thân sinh của hắn mất sớm, năm đó hắn làm con thừa tự của Hạ phi”
Chuyện cũ này Mai Ngọc Dương đã từng nghe, thân sinh của nhị hoàng tử phân vị cũng không cao, mặc dù sinh hạ đứa nhỏ mới lên được quý nhân.
Ai ngờ không quá hai năm nàng lại chết, lúc đó, đứa nhỏ này thuận lý thành chương đưa cho vị kia quý nhân là chủ vị trong cung làm con thừa tự, Hạ tần.
Trùng hợp một năm kia, phụ thân của Hạ tần có công trị thủy, Chiêu Vũ Đế lại tấn cấp nàng lên phi vị. Vền những năm trước đây, Hạ phi thể hàn vẫn chưa từng mang thai, ai ngờ vài năm sau đột nhiên mang thai, sinh hạ được Thất hoàng tử.
So sánh với nhau, con của mình thì chắc chắn sẽ được yêu thương nhiều hơn, vì thế sự tồn tại của nhị hoàng tử trở nên thấp hơn.
Dạ Lăng Bắc Sơn nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của nàng, thản nhiên hỏi một câu: “Muội hoài nghi nhị ca?”
Nàng mất tự nhiên khu một tiếng, rõ ràng không có người ngoài nhưng vẫn nhịn không được đề thấp thanh âm: “Ta hoài nghi như vậy cũng hợp lý, bỏ qua chuyện người được lợi lớn nhất nếu người gặp chuyện không may, lão Thất vốn không có quan hệ lớn với vị trí thái tử. Nhưng nhị hoàng tử thì khác, hẳn lớn tuổi hơn ngươi, thế nhưng bởi vì không có thể lực của mẫu phi làm chỗ dựa, vẫn không được phụ hoàng coi trọng. Nếu Thất hoàng tử đột nhiên ra ngoài ý muốn, vậy hắn sẽ trở thành người duy nhất mà Hạ phi nương nương trông cậy vào.
Thật ra, mấy người Dạ Lăng Chi nguyệt cũng nghĩ đến bước này, chỉ là có trở ngại tình cảm nên khó có thể mở miệng. Bây giờ, nàng đã nói hết ra, tất nhiên bọn họ sẽ tiếp tục phần tích phân tích.
Dạ Lăng Bắc Sơn gật gật đầu: “Ngoại trừ nhị ca, đúng là không ai có động cơ xuống tay với lão Thất, hắn còn quá nhỏ. Cho dù là lão Lục lớn hơn hẳn năm, sáu tuổi ”
Mai Ngọc Dương có chút khó hiểu: “Nhưng chúng ta có thể nghĩ đến đây nhưng Hạ phi nương nương chưa chắc không nghĩ ra. Nếu thật theo lời hắn nói, nhị ca không sợ mình là người hiếm nghị lớn nhất hay sao?”
Dạ Lăng Chi nguyệt nhắc nhở nàng: “Sẽ không, người không được quên, là do người đã phát hiện ra sự tồn tại của vĩ âm thảo, mới có thể xem tất cả chuyện này thoạt nhìn như một trận âm mưu. Mà nếu như không có người phát hiện ra bất cứ dị thường nào, thì tất cả chuyện này đều cho rằng là chuyện ngoài ý muốn.”
Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, nghe Dạ Lăng Bắc Sơn bình tĩnh bổ sung: “Không sai, dù là ta, hay là lão Thất, chúng ta đều sẽ ngoài ý muốn mà chết. Với ta mà nói, vốn thân thể gầy yếu hành động bất tiện, bị ong vò vẽ đốt thì sẽ chết hợp tình hợp lý. Mà đối với lão Thất, chẳng qua hắn chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh chọc phải tổ ong vò vẽ, bị đàn ong trả thù, gieo gió gặt bão".
Mai Ngọc Dương nằm chặt tay: “Quá độc ác".
Đến lúc đó ai mà đi truy cứu là vật gì dụ ong vò vẽ đến, sẽ không có người truy cứu.
Trong cung chỉ biết đắm chìm trong bi thương khi hai vị hoàng tử gặp chuyện không may, túi hương cũng tốt, huân hương trên quần áo cũng tốt, sẽ dễ dàng bị người khác xóa đi, không hề để lại dấu vết.
Một khi Hạ phi nương nương mất đi nhi tử thân sinh, toàn bộ trông cậy vào đứa con không phải con ruột của mình nhưng đã nuôi hắn từ nhỏ đến lớn.
Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đều là suy đoán của bọn hắn, chưa phải là sự thật. Chuyện vĩ âm thảo đã lộ ra, hoàng hậu và Hạ phi đều đã đi thăm dò.
Cụ thể tra ra được cai gì, thì còn phải chờ đến sau này mới biết. Bởi vì mấy ngày gần đây gặp chuyện không may, tâm tình của bọn họ đều có chút trầm trọng.
Mai Ngọc Dương không hy vọng tâm tình Dạ Lăng Bắc Sơn suy sụp, nên ra vẻ thoải mái cười một tiếng: “Thật là, chuyện xấu liên tiếp không ngừng, gần đây cũng không có chuyện vui nào để tâm tình người ta được giải tỏa hay sao?”
Dạ Lăng Chi nguyệt nghĩ nghĩ, gõ bàn: “Nhớ không lâm, đúng là có một chuyện. Hôm nay ở ngự hoa viên gặp phải đại tẩu, nàng nói sinh thần đại ca sắp đến, vào hai ngày sau. Đại tẩu muốn mời huynh đệ chúng ta đến An Vương Phủ dự tiệc sinh thần với đại ca".
Mai Ngọc Dương vô tay một cái: “Nghe cũng không tệ, ta thích nhất là tham gia yến hội sinh thần”
Dạ Lăng Chi nguyệt ra vẻ khinh thường xuy một tiếng: “chỗ nào có náo nhiệt mà không có ngươi.”
Dạ Lăng Bắc Sơn cũng cười cười. “Xem ra phải nhanh chóng chuẩn bị lễ vật sinh thần cho đại ca mới được.”
Nhìn thấy ấn tượng của bọn họ đối với phu thê Đại hoàng tử Dạ Lăng Thiên An cũng không tệ, mặc dù là trưởng tử, Dạ Lăng Thiên An cũng không tâm kế hay đã tâm gì, rất được các đệ đệ kính yêu. Truyện chính ở || ТгumTr uуen.оR G ||
Đổi thành người khác, lúc trước Dạ Lăng Bắc Sơn vừa xảy ra chuyện không may, làm trưởng tử chắc chắn sẽ dùng tất cả biện pháp để triều thần cổ xuỷ “Trưởng tử thay thế con trai trưởng” để củng cố thế lực
Thế nhưng Dạ Lăng Thiên An cũng không có tâm tư đó, đối với chuyện phụ hoàng chậm chạp không lập thái tử cũng không hề oán hận.
Thân mẫu của hắn là Lạc tần cũng là người tính tình đôn hậu, bà ấy vốn là một nông gia nữ, lúc hoàng thượng còn là hoàng tử thiếu niên ra ngoài du ngoạn, sau đó bị phong hàn thì được được Lạc tấn cứu giúp, lúc đó hai người sinh ra tình cảm.
Bà ấy được đón trở lại kinh thành sống ở ngoài cung, sau khi phong vương thì đứa nhỏ cũng được sinh ra.
Sau khi Chiêu Vũ Đế đăng cơ, vốn muốn phong bà ấy lên phi vị, thế nhưng Lạc tần lại không chịu.
Bà ấy nói phi vị nên tặng cho người có năng lực, bà ấy chỉ yêu hoa cỏ, gánh không nổi phi vị đó.