Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quận chúa Di Đình vừa nói vừa nháy mắt với hai ma ma khỏe mạnh ở bên cạnh, hai người tiến lên đè Trần phu nhân lại, bắt bà quỳ xuống.
Trần phu nhân cực kỳ sợ hãi nói: “Quận chúa, ngài rốt cuộc muốn làm gì!”
“Thái độ đó của bà là gì đó, bản Quận chúa dạy dỗ người còn phải lý do sao, người đầu, vả miệng cho ta!"
Ma ma lập tức cho bà mấy bạt tai, đánh Trần phu nhân một trận ù tai, khóe miệng bà lập tức ứa máu.
Huống chi đứa con gái kia của bà cũng không hề chịu thua kém, trong nhà ngay cả một tiểu thiếp cũng không bằng, quả thật là buồn cười. Thấy dáng vẻ Trần phu nhân kêu rên khóc lóc, nỗi buồn bực trong lòng Mai Ngọc Linh lúc này mới hơi hòa hoãn một chút.
Nàng ta không nhanh không chậm xoa xoa tay: “Muốn trách thì trách số bà không tốt, sinh một đứa con gái đáng ghét. Bổn cung khuyên bà sau này vẫn nên cảnh cáo một ít người cụp đuôi làm người, đừng quá càn rỡ, nếu không lần tiếp theo".
“Lần tiếp theo như thế nào!”
Mai Ngọc Linh mới nói được một nửa, một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên. Chẳng biết tại sao, Mai Ngọc Linh lập tức sợ hãi ngồi thẳng người.
Mai Ngọc Dương vốn là muốn đi tìm Mai Triệu nói chuyện, nhưng mà nghe người nói Mai ở thư phòng bàn chuyện, nàng liên chuẩn bị đi thăm Trần phu nhân trước.
Ai ngờ người trong viện Trần phu nhân nói bà bị Quận chúa đột nhiên kêu tới, trực giác của Mai Ngọc Dương ương cảm thấy không có chuyện tốt, sao có thể nghĩ vừa vào cửa đã thấy loại chuyện hoang đường này.
Hai ma ma thấy Mai Ngọc Dương mới buông lỏng tay, nhưng vẻ ngạo mạn trên mặt vẫn không vơi đi, càng không có một người nào hành lễ với Mai Ngọc Dương
Mai Ngọc Dương đi nhanh đến bên cạnh Trần phu nhân, đỡ bà ấy lên, nhìn chăm chăm hai gò má sưng vù của bà một hồi lâu, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bốc cháy một ngọn lửa mãnh liệt.
Trần phu nhân thấy sắc mặt nàng không ổn, nhẹ nhàng kéo nàng một chút: “Không có chuyện gì đâu con".
“Không có gì sao? Bị đánh thành bộ dạng này, người còn nói với ta là không sao?”
Nàng cười quỷ dị, ánh mắt nhìn về phía Quận chúa Di Đình. Đây là lần đầu tiên sau khi nàng sống lại trực tiếp chạm mặt Quận chúa Di Đình, trước kia trở về Mai gia cũng không gặp được.
Chẳng biết tại sao, Quận chúa Di Đình thấy ánh mắt kia của nàng thì bỗng dưng sinh ra một cơn ớn lạnh.
Làm sao có thể chứ, tại sao con tiểu tiện nhân này có thể có khi thể áp đảo người khác như vậy, ngay cả bà ta cũng bị đàn áp. Trong lòng Quận chúa Di Đình trấn an bản thân mình xong thì ngạo nghễnh cao đầu, hất cằm nhìn Mai Ngọc Dương: “Ánh mắt kia của ngươi là gì đó, cư xử với bề trên bằng thái độ này sao?”
“Bề trên?”
Mai Ngọc Dương chậm rãi khạc ra hai chữ này, khí lạnh quanh người muốn ngăn cản cũng không ngăn nổi, vào giờ khắc này, lại để cho người cảm thấy quỷ dị như là tới từ âm phủ “Mai phu nhân.”
Mai Ngọc Dương cũng không kêu bà ta là Quận chúa, mà là gọi bà ta bằng thoa phận khác, Quận chúa Di Đình nghe thấy vậy thì ngẩn ra. “Ai cho bà lá gan lại dám tự xưng là bề trên ở trước mặt Bốn cung hả “
“Ngươi, ngươi nói gì?”
“Ta nói gì?”
Lúc tất cả mọi người đều không chú ý tới, Mai Ngọc Dương nằm lấy tóc của Quận chúa Di Đình, lôi bà ta từ trên ghế lên.
Mai Ngọc Dương đạp mạnh vào hai đầu gối của bà ta, khiển cho bà ta bị đau không thể không quỳ xuống, khóc lóc như sói tru ở bên chân nàng. “Ngươi, ngươi cái con phản nghịch này, lại dám làm như vậy với ta, cẩn thận ta phanh thấy trăm khúc ngươi!”
“Ha ha ha, phanh thấy trăm khúc, bà muốn phanh thấy bốn cung thành trăm khúc? Mai phu nhân, lời này của bà mà nói ở trong cung thử xem có còn mạng đi ra hay không?”
Ngay cả là Quận chúa, dựa theo chức vị cũng vẫn thấp hơn Vương phi.
Sở dĩ Quận chúa Di Đình không sợ, cũng là bởi vì ở trong phủ làm hùng làm hổ đã quen, cảm thấy Mai Ngọc Dương chính là một quả hồng mềm, con gái nhà mình cũng là Vương phi, căn bản không coi nàng ra gì.