Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng mà, vừa vặn trên bàn chỉ có một bộ bát đũa.
Có lẽ là vì ngày thường Đông Phong Túy đều ăn cơm một mình, không ai biết Cổ Lạc Nhi sẽ đến cùng hắn dùng thiện, cho nên không chuẩn bị bát đũa cho nàng.
Đông Phong Túy cũng không đuổi nàng, chỉ là hắn trước sau như một dùng giọng điệu lười biếng phân phó.
“Tiên phi thích ăn cơm canh đạm bạc, các ngươi đi chuẩn bị một chút lại đây.”
Cổ Lạc Nhi vừa nghe, cơ hồ tức nổ phổi.
Lời nàng nói qua, hắn ngược lại nhớ rõ rất rõ ràng a.
Nếu không phát sinh chuyện vừa rồi, nói không chừng Cổ Lạc Nhi sẽ cho là hắn đem lời viện cớ của nàng cho là thật.
Nhưng hiện tại đã biết hắn thực chất bên trong là một tên gian xảo xấu xa cỡ nào, nàng đương nhiên biết rõ, hắn là đang cố ý chỉnh nàng.
Hắn muốn báo thù chuyện vừa rồi đây mà.
Cổ Lạc Nhi ý thức nhanh chóng chuyển ý niệm trong đầu.
Nàng không phải một nữ hài thích sinh sự gây chuyện, nhưng người khác đừng ức hiếp trên đầu nàng, nàng cũng không thể mặc cho người khi dễ người.
(nữ hài: cô gái)
Nàng không thể không trả lại.
Tại cha mẹ thầy giáo bức bách, làm con gái ngoan ngoãn hai mươi năm, hôm nay, tại thời không này không ai quản thúc nàng, nàng chính là phải tùy tâm sở dục, hảo hảo mà sống trở về.
Cũng đừng ai nghĩ ngăn cản nàng chỉnh Đông Phong Túy, thù hôm nay phải báo.
Cổ Lạc Nhi rất nhanh liền có biện pháp, khéo cười tươi đẹp làm sao đứng lên, đi tới bên người Đông Phong Túy.
Nhắm hướng Đông Phong Túy kiều mỵ cười.
“Hoàng thượng, cái bàn này quá lớn, để Lạc nhi đến gắp thức ăn giúp ngài a.”
Đừng tưởng rằng nàng sẽ không dùng mỹ nhân kế.
Vừa rồi bị Đông Phong Túy dùng mỹ nam kế nhiều lần, cũng nên đến phiên nàng biểu diễn.
Nàng vừa rồi vẫn là bộ dạng rối rít không có hình tượng, hiện giờ đột nhiên cười đến ngọt ngào như thế, Đông Phong Túy rốt cục nhìn sửng sốt một chút.
Không cần nghĩ ngợi đáp: “Được, ngươi tới bài trí a.”
Sau khi nói xong, đột nhiên tỉnh ngộ, Cổ Lạc Nhi rõ ràng đang giận hắn, đột nhiên xuất một chiêu như vậy, hơn phân nửa là không có ý tốt, hắn không phải đã mắc bẫy của nàng rồi sao?
Lần nữa nhìn kỹ, quả nhiên thấy Cổ Lạc Nhi sau khi nghe thấy lời hắn, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Hoàn toàn là một sắc mặt tiểu nhân đắc chí.
Đông Phong Túy vội vàng đổi giọng, nói: “Loại việc này không cần ngươi tự mình làm, để các cung nữ làm là được.”
Cổ Lạc Nhi đã cầm bát đũa lên, không để ý tới lời của hắn.
“Hoàng thượng, ngài là kim khẩu ngọc nha, lời đã nói không thể thay đổi. Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ Lạc nhi sao? Như vậy, Lạc nhi buộc lòng không thể làm chức Tiên phi này.”
(kim khẩu ngọc nha: miệng vàng răng ngọc)
Đông Phong Túy vội nói: “Không phải. Được rồi, ngươi gắp đồ ăn đi.”
Bất đắc dĩ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chằm chằm vào tay Cổ Lạc Nhi đang bưng bát đũa.
Thầm nghĩ, chỉ là gắp đồ ăn, nàng có thể giở trò mánh khóe gì?
Nhưng mà, vì sao trong lòng của hắn luôn có chút cảm thấy đáng yêu?
Cổ Lạc Nhi đắc ý nghiên cứu mấy chục món ăn trên bày bàn.
Liền biết, sử dụng danh hiệu Tiên phi ra tuyệt đối không sai.
Nàng không biết Đông Phong Túy rốt cuộc có mục đích gì, tại sao phải muốn nàng làm Tiên phi, nàng chỉ biết, hắn tuyệt đối là muốn để nàng làm Tiên phi.
Hơn nữa rất muốn.
Nàng trước đó đầu óc mê man, mới đồng ý với hắn chỉ cần mười lượng bạc tiền tiêu vặt hàng tháng, kỳ thật, hẳn là nên dọa dẫm hắn nhiều mới đúng.
Đáng tiếc, hiện tại hối hận đã không kịp.
Cổ Lạc Nhi nàng nói chuyện từ trước đến nay đều giữ lời. Đồng ý một tháng mười lượng thì mười lượng.
Trên bàn mấy chục món ăn, mọi thứ tinh mỹ, mùi hương xông vào mũi.
Cổ Lạc Nhi trong bụng lần nữa thầm mắng Đông Phong Túy vài câu.
Một mình hắn có thể ăn bao nhiêu? Mỗi món ăn đều làm một đống lớn như vậy, thật sự là lãng phí.
Nhìn hồi lâu, tại thời điểm Đông Phong Túy đang cực kỳ không kiên nhẫn chờ đợi, Cổ Lạc Nhi mới chọn lấy một rau xanh mơn mởn đặt trong đĩa trước mặt hắn.
“Hoàng thượng, ăn nhiều rau cải rất tốt. Rau cải dinh dưỡng dồi dào, còn có thể trợ giúp, ừ, cái đó, cái đó thanh lọc nhuận tràng.”
Cổ Lạc Nhi nói xong thập phần hàm súc.
Ánh mắt cũng không có ý tốt quét về phía Đông Phong Túy đang ngồi ở trên nệm lót, phía dưới phần eo, chỗ vị trí trên đùi.
Cả ngày không nằm thì ngồi, ngay cả đi một bước đều phải có người đỡ, có thể hay không một loạt phế vật kia đều không thông a?
Nàng là xuất phát từ một mảnh hảo tâm, cho nên quan tâm hắn nha.
Đông Phong Túy sao lại có thể không rõ ý của nàng, biết rõ nàng là mượn cớ này châm chọc hắn lười.
Cũng không để ý, cười nói: “Ái phi nói rất đúng.”
Cầm rau xanh ăn.
Nói thật ra, hắn thật sự đói bụng.
Hắn cũng không nhớ nổi rốt cuộc đã bao lâu, hắn chưa từng trong một buổi sáng nói nhiều lời như vậy.
Hôm nay cùng Cổ Lạc Nhi nói, bằng một tháng trước kia hắn nói cộng lại.
Nhưng mà, Cổ Lạc Nhi lại hồi lâu không có động tĩnh.
Nàng nhìn đi nhìn lại, bộ dáng dường như lúc nào cũng không chắc chắn.
Đông Phong Túy thật sự không kiễn nhẫn chờ, thúc giục: “Ái phi, tùy ý lấy một món tới đây cũng được, trẫm không bắt bẻ.”
Cổ Lạc Nhi sớm nhìn thấy dáng vẻ hắn đứng ngồi không yên, âm thầm buồn cười.
Hoàng đế lười làm biếng, nàng muốn khiến hắn nhiều một lúc, mệt chết hắn.
Ngoài mặt thanh sắc thản nhiên.
Đăm chiêu ủ dột nói: “Hoàng thượng, ngươi bình thường đều ăn mấy thứ này a?”
“Làm sao vậy?”
“Mấy thứ này cũng không tốt, không phải với thân thể không tốt, chính là ngấy đến mức làm cho người ăn không vô. Chỉ có cho ngươi nếm ăn rau xanh thì mới thật tốt.”
Đông Phong Túy không cho là đúng nói: “Những món ăn này, đều là do ngự trù đặc biệt nấu nướng mà thành, sao lại không tốt?”
“Đương nhiên không tốt rồi.”
Cổ Lạc Nhi chỉ vào một đĩa cá cách Đông Phong Túy khá gần, có vẻ hùng hồn đầy lý lẽ nói.
“Nói con cá này a, ngươi ngẫm lại một chút nó đến từ chỗ nào? Trong sông, đúng hay không? Thân thể cả ngày đều ngâm mình ở trong nước bẩn, ăn tất cả, ách.”
Cổ Lạc Nhi vẻ mặt kiểu chán ghét, còn làm ra vẻ ở trước mũi phẩy phẩy.
“A, đúng rồi, Hoàng thượng, ngài không ra ngoài cung, chưa thấy qua mấy con sông bên ngoài, đúng không? Nước sông kia a, đen nhánh đục ngầu. Dân chúng giặt quần áo rửa cầu tiêu đều ở dưới sông.”
Cổ Lạc Nhi xem trên sách, trên TV thấy miêu tả về cảnh tượng cổ đại, cảm thấy lời mình vừa nói cũng không thái quá.
Nàng chính là muốn làm cho Hoàng đế lười ghét bỏ ăn không được ngon.
Ách, như thế nào chính nàng cũng thấy ghê tởm?
Quả nhiên, Đông Phong Túy càng nghe sắc mặt càng khó xem.
Người cố gắng trấn định, nhưng ngón tay để ở trên đùi lại không tự chủ được run run.
Cổ Lạc Nhi âm thầm buồn cười, dựa vào chỗ ngồi cao quý của Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, trên người con cá này đều là xương, vạn nhất kẹt trong cổ họng, đau đến nỗi ngươi ăn không ngon ngủ không yên, tội kia có thể to lắm.”
Nói xong, dùng một tay xoa xoa cổ họng của mình.
Vốn định xoa cổ họng Đông Phong Túy, khiến hắn cảm nhận rõ ràng một chút, nhưng kịp thời bỏ đi ý nghĩ này.
Đây là đang ở hoàng cung cổ đại.
Khống chế yết hầu của hoàng đế, vạn nhất bị người ta ghép cho tội hành thích vua, nàng chính là có mấy cái mệnh cũng không đủ dùng.