Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nếu bị truyền ra, có thể khiến cho mọi người ngờ vực.
Lại nâng mắt vừa nhìn, thấy Cổ Lạc Nhi chạy tới cửa chính Tử Tiêu Cung, An Thụy vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Trong điện, Đông Phong Túy nhìn bát cháo loãng trước mặt, trong đầu thoáng qua dáng vẻ hưng phấn của Cổ Lạc Nhi lúc vừa mới húp cháo.
Không khỏi hiếu kỳ, cháo này thật đúng là ngon như nàng nói sao?
Thử bưng bát lên, nhẹ nhàng nếm thử một miếng.
Lúc mới vào miệng mùi vị bình thường, tiếp tục tinh tế thưởng thức, trong miệng lại lưu lại dư hương, mùi vị này thật thoang thoảng mà thơm dịu…
Không thể so với những bữa tiệc lớn bình thường hắn ăn, vào miệng tư vị nồng đậm, nhưng ăn đi ăn lại cảm thấy có chút phát ngán.
Giữa bát cháo lại ánh ra bóng dáng Cổ Lạc Nhi.
Kỳ thật, nghĩ lại, cháo này cảm giác đúng là có điểm giống như Cổ Lạc Nhi.
Mới nhìn cảm thấy nàng tùy tiện, không có dáng vẻ nữ tử khuê các, tinh tế hiểu ra, lại cảm thấy thú vị vô cùng.
Nhưng mà, dù nói thế nào nàng cũng không nên làm hỏng khẩu vị của hắn a.
Phảng phất như thấy được ánh mắt Cổ Lạc Nhi giảo hoạt tinh ranh, thấy được sắc mặt nàng đạt được âm mưu, Đông Phong Túy không khỏi bực bội lần nữa.
Hắn mọi việc đều nhàn nhạt, từ trước đến nay rất ít khi tức giận.
Nhưng hôm nay, hắn chính là nhịn không được phải tức giận, phải tức giận Cổ Lạc Nhi đáng giận kia.
Đông Phong Túy nặng nề buông bát cháo.
“Oanh” một tiếng vang lên, cháo đổ đầy trên bàn.
Đông Phong Túy âm thầm thề, hắn không thể không trị nha đầu kia.
Tất cả mọi người trong điện bị hành động đột nhiên này của hắn hù dọa, tâm đều treo lên cao.
Hoàng đế lười, lười đến mức ngay cả tức giận cũng lười tức, cái này tất cả mọi người đều biết.
Nguyệt quý phi trong cung làm mưa làm gió, hắn một mắt nhắm một mắt mở, làm như không nhìn thấy.
Phùng Thái Úy trong triều quạt gió thổi lửa, kéo bè kết phái, hắn theo thường lệ một mắt nhắm một mắt mở, đem tất cả việc triều chính ném cho Lý Tể tướng trung thực đi xử lý.
Nhưng hôm nay, hoàng đế vĩ đại của bọn họ lại tức giận.
Tiên phi nương nương quá thần kỳ.
Đông Phong Túy vọt đứng người lên.
Cung nữ chuyên phụ trách thị thiện nghênh hương lấy can đảm hỏi: “Hoàng thượng, ngài không dùng bữa sao?”
“Không ăn.”
Đông Phong Túy hung dữ nói.
Phẩy tay áo một cái đi khỏi điện, lại không cần người khác đỡ.
Cổ Lạc Nhi tâm tình rất tốt, hướng tiểu thái giám canh phòng Tử Tiêu Cung hỏi rõ đường xuất cung, thảnh thơi thảnh thơi mà đi lại trong cung.
Kì quái, làm sao tất cả ánh mắt mọi người đều quái dị nhìn nàng như vậy?
Cổ Lạc Nhi cúi đầu nhìn lại chính mình, lập tức bừng tỉnh ngộ ra.
Nàng thế nào lại quên mất, nàng còn đang mặc chính là bộ đồ ngủ.
Cho dù ở thời không của nàng, trên đường đi dạo mà mặc đồ ngủ đều làm cho người ta chú ý nhìn, huống chi là ở thời không xa lạ này.
Cổ Lạc Nhi có chút rầu rĩ, nàng có nên hay không cần phải trước tiên đổi lại quần áo?
Nhưng nàng thật sự không muốn lại trở về đối mặt với Đông Phong Túy.
Mặc kệ, nhìn thì nhìn, xuất cung rồi nói sau.
Cổ Lạc Nhi sờ sờ bạc trong túi áo, bạc hoàn hảo đoan đoan nằm trong ngực nàng, nàng an tâm.
Chỉ cần có bạc, sợ cái gì? Cùng lắm thì xuất cung đi mua y phục mặc chứ sao.
Dù sao ở bên ngoài cung cũng không thể mặc y phục trong cung.
Sau lưng lại truyền đến một tiếng vang lên bước chân dồn dập, sau đó là tiếng An Thụy gọi nàng.
“Nương nương, xin đợi một chút.”
Cổ Lạc Nhi dừng bước, thân người quay lại, nhìn An Thụy đang cấp tốc chạy tới chỗ nàng.
Không nghĩ đến, một người cao tuổi như hắn, còn có thể chạy nhanh như vậy.
Ấn tượng của nàng đối với An Thụy rất tốt, hắn hôm nay một mực giúp nàng, nàng đương nhiên nhìn ra được.
An Thụy thở hồng hộc chạy đến trước mặt Cổ Lạc Nhi.
Thở hổn hển nói: “Nương nương, chờ, chờ một chút, ngài nên thay quần áo mới xuất cung chứ.”
Cổ Lạc Nhi đang vì việc này rầu rĩ đây, tuy nói không sợ bị người ta nhìn, nhưng trong lòng cũng không mong muốn trưng bày trên đường thêm nữa.
Vì vậy bằng lòng.
“Được. Đến nới nào thay?”
“Nương nương, thỉnh theo An Thụy.”
An Thụy dẫn theo Cổ Lạc Nhi, trở lại Tử Tiêu Cung, tiến vào một gian Thiên điện phía tây.
Cổ Lạc Nhi theo hắn, bước nhanh tiến vào trong điện.
Hoàn hảo hoàn hảo, không có gặp phải Đông Phong Túy.
Thiên điện bài trí rất đơn giản, đại khái nhiều năm không sử dụng, có một căn phòng trống mùi mốc meo.
Bất quá, tất vật dụng đều rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, hẳn là mỗi ngày đều có người tới quét dọn.
Cổ Lạc Nhi khó hiểu, An Thụy mang nàng đến nơi này tới làm gì?
An Thụy khéo léo về phía nàng giải thích.
“Nương nương, Hoàng thượng đã phân phó rồi, từ nay về sau ngài sẽ ngụ ở gian phòng này trong Cầm Sắt điện.”
“A, được.”
Cổ Lạc Nhi rất vui mừng.
Hoàng đế lười một mực không an bài cho nàng chỗ ở, nàng còn lo lắng đây, sợ đi dạo phố xong trở về lại gặp phải hắn.
Cái này tốt lắm, nàng cuối cùng có một chỗ ở của mình.
Hoàng đế lười đương nhiên là ở chính điện chính giữa rồi, cùng người này tách ra, thật sự là không gì có thể tốt hơn nữa.
Cầm Sắt điện? Đại khái là cung nơi hoàng đế luyện đàn a.
Bất quá hắn quá lười rồi, cho nên điện này vẫn trống không, hiện tại dứt khoát nhượng cho nàng.
Cổ Lạc Nhi càng nghĩ càng thấy giải thích của mình hợp tình hợp lý.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó có người ở bên ngoài bẩm báo.
“An công công, đồ đưa tới.”
An Thụy ra lệnh: “Đều cầm vào đi.”
“Vâng.”
Một đám thái giám bưng rương lớn rương nhỏ không đồng đều đi đến.
Theo sau lưng bọn hắn, còn có hai cung nữ.
An Thụy đầu tiên lệnh hai vị cung nữ tiến lên, giới thiệu với Cổ Lạc Nhi.
“Nương nương, đây là cung nữ thiếp thân sai sử của ngài, tên là Thi Vũ, Lộng Tình.”
Hai cung nữ tiến lên, hướng Cổ Lạc Nhi thi lễ.
“Thi Vũ ( Lộng Tình) ra mắt nương nương.”
Cổ Lạc Nhi vội vàng đỡ các nàng.
“Mau đứng lên. Ta ghét nhất người khác động một chút lại hành lễ với ta, từ nay về sau chúng ta cứ tùy ý một chút.”
“Vâng.”
Thi Vũ Lộng Tình đáp ứng rồi đứng phía sau Cổ Lạc Nhi.
An Thụy cho người đem từng rương trình trước mặt Cổ Lạc Nhi, mở nắp rương ra, cho nàng xem.
Trong rương, toàn bộ đều là những y sức cùng với đồ dùng hằng ngày.
Cổ Lạc Nhi chỉ thị Thi Vũ tiếp nhận, duy nhất lưu lại một rương lớn chứa y phục, chính mình hào hứng lật tới lật lui bên trong.
Nàng muốn tìm y phục có thể mặc đi ra ngoài dạo phố.
Những y phục cổ đại này thật xinh đẹp a, mỗi một món cũng làm nàng yêu thích không buông tay.
Nàng cũng không phải là nữ hài đặc biệt ham mê trang điểm, nhưng những y phục này thực sự xinh dẹp a.
An Thụy không thể không cắt ngang hào hứng của nàng.
“Nương nương, Hoàng thượng nói, ngài không thể mặc những y phục này xuất cung.”
Cổ Lạc Nhi chán nản thất vọng thả y phục trong tay ra, kỳ thật nàng cũng hiểu được, những y phục này cũng đều là cung trang, nàng đương nhiên không thể mặc đi ra ngoài.