Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
  3. Chương 27: Hóa ra là muốn ép buộc nàng 3
Trước /180 Sau

Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi

Chương 27: Hóa ra là muốn ép buộc nàng 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cổ Lạc Nhi nói không cần là không cần, phất phất tay về phía Hắc y nhân.

“Bye bye.”

Xoay người vừa muốn đi ra.

“Đứng lại.”

Hắc y nhân lạnh lùng ra lệnh.

Cổ Lạc Nhi lại không tự chủ được run rẩy một cái, thân thể đứng lại.

Không phải nàng muốn dừng lại, mà là nàng căn bản không tiến lên được.

Bởi vì, ngay tại trước mặt nàng, ngay tại thời điểm Hắc y nhân vừa dứt lời, đột nhiên bắn ra một cái ghế, chặn lại đường đi của nàng.

Lần này ngăn trở nàng là cái ghế, tiếp theo ngăn trở nàng sẽ là cái gì?

Có phải hay không là đao a kiếm a các loại?

Cổ Lạc Nhi không dám nghĩ tới.

Hắc y nhân ngắm nghía vòng ngọc trong tay, lạnh như băng nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất ngồi xuống, chúng ta hảo hảo thảo luận một chút.”

“Ta cảm thấy cũng tốt.”

Cổ Lạc Nhi sáng sủa cười, quả nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Đã biết rõ đấu không lại, tội gì muốn đi đấu?

Không bằng, giống như Hắc y nhân nói, ngồi xuống hảo hảo thảo luận một chút.

Chỉ có điều, Cổ Lạc Nhi trấn định lại, cũng không dám sát lại quá gần Hắc y nhân, ngồi đối diện với hắn.

Hắc y nhân trong mắt hiện lên chút đùa cợt.

“Ta nghe nói, Hoàng đế ngày hôm qua phong một nữ tử làm Tiên phi.”

“Ừm.”

Cổ Lạc Nhi cúi đầu lên tiếng, không đoán được hắn rốt cục biết bao nhiêu.

“Ta còn nghe nói, Hoàng đế để cho Tiên phi ở tại Tử Tiêu Cung trong Cầm Sắt điện, hơn nữa, ban cho nàng rất nhiều trang sức.”

“A, thật không?”

Cổ Lạc Nhi theo thường lệ lầm bầm ha ha.

“Nhưng kỳ quái chính là, về sau, hoàng đế lại thu hồi toàn bộ trang sức về. Tất cả đồ trang sức đều ở đó, lại đơn độc thiếu mất một chiếc vòng ngọc. Ngươi nói, vòng ngọc này đã đi đâu rồi?”

Hắc y nhân cầm vòng ngọc giương cao trước mặt, thưởng ngoạn.

Vòng ngọc đối diện trước mặt Cổ Lạc Nhi, qua đó ngắm nàng.

Cũng không biết Hắc y nhân đang thưởng ngoạn vòng ngọc hay là đang thưởng ngoạn nàng.

Cổ Lạc Nhi chỉ biết là, người này nhất định đang dùng nàng để thăm dò tất cả nội tình.

Hắn chắc chắn biết rõ nàng chính là Tiên phi.

Nhưng không biết hắn có biết nàng vì sao lại được phong làm Tiên phi hay không.

Nếu hắn đã biết được nhiều như vậy rồi, Cổ Lạc Nhi cũng không hề che giấu.

Tiếp lời nói: “Ta nghe nói, vòng ngọc là bị kẻ trộm lấy trộm đi.”

Hai chữ “Kẻ trộm” rõ ràng đặc biệt nặng nề.

“Thật không?”

Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, nếu như ta đem cái vòng tay này lộ ra trước mặt mọi người, người ta sẽ nghĩ thế nào? Có thể cho là giữa chúng ta có tư tình hay không?”

Nói hồi lâu, hắn nghĩ dùng việc này uy hiếp nàng?

Cổ Lạc Nhi “Phốc” cười ra tiếng.

May mắn trong miệng nàng không có thứ gì, nếu không khẳng định sẽ phun ra cả bàn.

Buông lỏng tay nói: “Xin cứ tự nhiên, ngươi thích nói như thế nào cũng được. Cho dù ngươi nói chúng ta đã có hài tử cũng không việc gì.”

Nghĩ dùng việc này uy hiếp nàng? Không có cửa đâu.

Hình như người cổ đại đều dùng các loại ngọc bội a vòng tay a làm vật đính ước, Hắc y nhân làm như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Chỉ tiếc, hắn tìm nhầm đối tượng.

Đông Phong Túy cũng đã nói, nàng chỉ là phi tử của hắn trên danh nghĩa, yêu đương nam nhân nào ở bên ngoài đều không liên quan tới hắn, hắn sẽ không để ý.

Trên mặt Hắc y nhân lạnh như băng rốt cục có chút biểu lộ, biểu lộ kinh ngạc.

Nữ nhân không phải đều vô cùng quý trọng thanh danh của mình sao? Làm sao nàng dường như một chút đều không quan tâm?

Nàng là Tiên phi, nàng sẽ không sợ Hoàng đế trị tội của nàng?

Cổ Lạc Nhi trông thấy nét mặt của hắn, trong lòng rõ ngọn ngành.

Hắc y nhân chỉ biết là nàng là Tiên phi, nhưng không biết chuyện nàng từ giữa không trung rớt xuống trên người Đông Phong Túy, cũng không biết Đông Phong Túy cùng nàng nói những lời kia.

Xem ra, người bên cạnh Đông Phong Túyy đều rất trung thực đáng tin cậy a.

Ít nhất không có bị hắc y soái ca trước mắt này mua chuộc.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, sau đó là tiếng tiểu nhị ban nãy.

“Gia, rượu và thức ăn ngài yêu cầu đưa tới.”

“Vào đi.”

Hắc y nhân tạm thời buông tha Cổ Lạc Nhi, lạnh như băng phân phó.

Cửa bị đẩy ra, tiểu nhị bưng cái khay tiến vào.

Trông thấy cái ghế chắn ở cửa, mê muội nói: “Gia, cửa này có thể khóa lại, các ngài không cần dùng ghế để chắn cửa.”

Cổ Lạc Nhi lại nhịn không được cười ra tiếng.

Ngoắc ngoắc tiểu nhị.

“Ngươi trước đừng động vào cái ghế, nhanh mang rượu cùng đồ ăn lên đây.”

“Dạ, dạ, tiểu nhân tới ngay.”

Tiểu nhị đem rượu và thức ăn trên khay đặt lên trên bàn, lại đem cái ghế chắn ở cửa đến bên cạnh cái bàn, để chỉnh tề, sau đó lui ra ngoài.

Khi hắn lui ra tới cửa thì Cổ Lạc Nhi đã vùi đầu ăn nhiều lớn tiếng hỏi: “Còn bao nhiêu món ăn chưa đem lên?”

“Còn có vài món nữa, công tử các ngài từ từ ăn.”

Cổ Lạc Nhi thả tâm, nói như vậy, tiểu nhị ngây ngô sẽ còn phải đi vào, nàng hẳn là có đủ thời gian để lấp đầy bụng.

Nàng vừa ăn vừa hồi tưởng đến cách xưng hô của tiểu nhị, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.

Tiểu nhị mỗi lần đều gọi nàng là công tử, mà xưng Hắc y nhân là gia.

Nhưng Hắc y nhân cũng không già nha, nhìn qua dáng vẻ cũng chỉ đầu hai. (khoảng hai mươi tuổi trở lên)

Có thể là hình dáng này của hắn băng sơn rất dọa người đi, hù đến cả tiểu nhị.

Cổ Lạc Nhi không để ý tới Hắc y nhân trước mặt, cầm đũa lên liền ăn.

Lễ Đông Phong Túy ban tặng, buổi sáng nàng cũng chỉ ăn một chút cháo loãng cùng rau, cộng thêm một ổ bánh ngô nho nhỏ, dùng một buổi sáng buôn bán, bụng sớm đói cồn cào.

Hôm nay, có cơm trưa miễn phí, tội gì không ăn?

Hắc y nhân trộm vòng ngọc của nàng, còn muốn ép buộc nàng, ăn lại một chút coi như hoàn gốc.

Hắc y nhân nhìn hình dám tham ăn của nàng, kinh ngạc trong mắt càng sâu.

Hắn không ngăn cản Cổ Lạc Nhi ăn gì, nhưng hắn chính mình cũng không ăn, một miếng cũng không động qua.

Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, có phải là tướng ăn của mình dọa tới hắn rồi?

Ngẩng đầu, lóng ngóng nói: “Ăn đi, có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi bàn lại.”

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng.

“Nhìn tướng ăn này của ngươi, bản công tử không có hứng thú.”

Cổ Lạc Nhi hướng hắn trợn trắng mắt, không thèm để ý đến hắn.

Hừ, người này tính tình giống hệt Đông Phong Túy, gọi một bàn đồ ăn lớn, chính mình lại không ăn hết.

Các soái ca cổ đại đều lãng phí như vậy sao?

Cổ Lạc Nhi mặc kệ hắn thấy nàng thế nào, chỉ để ý nắm chặt thời gian lấp đầy bụng rồi hãy nói.

Mỗi loại món ăn đều rất ngon miệng, chỉ có món cá ở giữa bàn, Cổ Lạc Nhi một miếng cũng không có động đến.

Lời nàng cố ý làm Đông Phong Túy ghê tởm hôm qua còn vang vọng tại bên tai, nàng vừa nhìn thấy cá liền chán ghét.

Ai, đây là chỉnh người lưu lại di chứng.

Phỏng chừng một thời gian dài nàng cũng sẽ không ăn cá.

Cổ Lạc Nhi ăn uống no đủ, hài lòng để đũa xuống.

Thiện ý hỏi: “Soái ca, còn có việc sao? Không có việc gì ta có thể đi được chưa?”

Hắc y nhân nhướng mày, hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Quảng cáo
Trước /180 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Copyright © 2022 - MTruyện.net