Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáng tiếc, kích động của hắn vừa mới bắt đầu, nước mắt nóng hổi vừa mới nhạt nhòa hai mắt, đã thấy Đông Phong Túy ngồi lên một tảng đá bên bờ.
Còn duỗi lưng một cái nói: “Mệt quá a. An Thụy, ngươi cũng tới ngồi một chút.”
An Thụy lệ nóng vừa mới hiện ra trong vành mắt lập tức lại thu trở về.
Aizz, muốn Hoàng thượng đổi tính, chỉ sợ so với lên trời còn khó hơn.
Nào dám ở trước mặt Đông Phong Túy ngồi xuống, quy củ đứng phía sau hắn.
Đông Phong Túy cũng không miễn cưỡng, ngoảnh lại tự thưởng thức cảnh sắc mặt hồ.
Nơi bọn họ đang dừng chân, là ở dưới bóng một tán liễu rậm rạp.
Bên cạnh bóng liễu, là một khối quái thạch khổng lồ, trên mặt còn khắc hai chữ to.
“Kính Hồ.”
Bên kia cự thạch, một tòa Tiểu Bình đài làm bằng gỗ vươn dài trên mặt nước.
Ở trên Tiểu Bình đài, càng tiện cho việc ngắm cảnh, còn có thể câu cá.
Đông Phong Túy vừa lúc đi qua, vốn là định lên trên Tiểu Bình đài, cuối cùng ngại trên đó không có nơi ngồi, bởi vậy mới ngồi xuống dưới bóng liễu này.
Đông Phong Túy cân nhắc, sau này hắn cần phải sắp xếp vài bộ bàn liền ghế trên Tiểu Bình đài này.
Ừm, về sau, khi Hạnh hoa tàn, buổi sáng hắn liền dời đến chỗ này ngủ đi.
Đông Phong Túy ngồi dưới bóng liễu chưa lâu lắm, đột nhiên nghe bên kia cự thạch truyền đến thanh âm hai nữ tử nói chuyện.
“Lạc nhi, tỷ xem, Kính Hồ này thật là đẹp a?”
“Ừ, rất đẹp, là cái hồ đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Thì ra là Đông Phong Linh và Cổ Lạc Nhi.
Hai nàng từ từ đi tới gần, sau đó ở trên Tiểu Bình đài bên kia cự thạch thì ngừng lại.
Đông Phong Túy ra hiệu An Thụy đừng lên tiếng, yên lặng đứng ở dưới bóng liễu.
Hắn ngại phiền hà.
Mỗi lần Cổ Lạc Nhi xuất hiện trước mặt hắn, đều không có chuyện tốt, hắn cũng không muốn rước phiền toái nhỏ này vào thân.
Đông Phong Linh lo lắng nói: “Lạc Nhi, tỷ phải cẩn thận Nguyệt quý phi một chút. Tuy hôm nay tỷ thắng, thế nhưng cũng đắc đội với loại người ngoan độc như nàng. Nàng ta nhất định hận tỷ thấu xương. Nàng ta, sẽ làm ra chuyện gì ai cũng không rõ được.”
Cổ Lạc Nhi ném một hòn đá nhỏ về phía mặt nước, phát ra “Tõm” một tiếng vang nhỏ.
Kinh động vài chú cá nhỏ.
“Cho nên, muội mới cố ý muốn đưa ta về?”
Cổ Lạc Nhi nếu nói không cảm động là giả.
Đông Phong Linh gật gật đầu.
“Đúng vậy a, có ta ở bên cạnh, Nguyệt quý phi sẽ có chút cố kỵ. Nhân tiện, dẫn tỷ đến thưởng thức phong cảnh.”
“Cám ơn muội, Phong Linh.”
“Đừng khách khí, chúng ta là bằng hữu mà.”
Ngừng một hồi, Đông Phong Linh lại hỏi.
“Lạc Nhi, tỷ thật sự không muốn làm Tiên phi sao? Kỳ thật, ta cảm thấy Hoàng huynh đối với tỷ rất đặc biệt. Chưa từng có phi tần nào được tiến vào Cầm Sắt điện a.”
An Thụy gật gật đầu tán thành.
Đông Phong Túy lại bĩu môi.
Hắn xem xét, có phải nên tìm cơ hội cảnh cáo Đông Phong Linh, đừng loạn điểm uyên ương phổ.
(loạn điểm uyên ương phổ: ghép đôi lung tung)
Nhưng mà, ngẫm lại vẫn là thôi, hắn chẳng muốn tốn lời.
Nàng thích nói thì nói, không sao cả.
Cổ Lạc Nhi hiện tại đã biết Cầm Sắt điện là nơi nào.
Nàng tin lời Đông Phong Linh nói…, bởi vì, lúc nàng mới chuyển vào Cầm Sắt điện, bên trong có một mùi mốc meo vì lâu không có người ở.
Chỉ là, nàng cũng không có hứng thú với Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi cười nhạo một tiếng.
“Phong Linh, muội đừng nói bừa nữa, hoàng huynh muội không có ý đó với ta đâu, hắn chính là muốn chỉnh ta.”
Đông Phong Túy gật đầu mạnh.
Cổ Lạc Nhi này, vẫn là rất tự biết mình đi.
Nhưng, trong lòng tựa hồ lại có chút mơ mơ hồ hồ gì đó lôi kéo hắn, giống như muốn tố giác hắn cái gì.
Dường như, Cổ Lạc Nhi nói cũng không được tự nhiên.
Đông Phong Linh tò mò hỏi: “Vì sao hoàng huynh muốn chỉnh tỷ a? Ta vẫn nghĩ không ra. Hoàng huynh tuy có chút lười biếng, nhưng là người rất tốt nha.”
Cổ Lạc Nhi lại phát ra một tiếng cười nhạo lớn hơn.
Say sưa mà nói: “Hắn là người tốt? Nếu hắn là người tốt, tìm khắp thiên hạ này không có người xấu.”
Khuôn mặt Đông Phong Túy trầm xuống.
An Thụy muốn đi ra nhắc nhở Cổ Lạc Nhi chớ nói bừa, lại chạm phải một ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo của Đông Phong Túy, sợ tới mức rụt cổ lại, động đậy cũng không dám động.
Đông Phong Linh truy hỏi đến cùng: “Hoàng huynh rốt cuộc làm gì tỷ? Làm sao tỷ lại nợ bạc hắn?”
Cổ Lạc Nhi thở dài.
“Hoàng huynh muội a, vừa keo kiệt vừa gian trá. Dù sao a, ta sẽ không cam tâm bị hắn khi dễ. Hừ, một ngày nào đó, ta muốn hắn đẹp mặt.”
Sắc mặt Đông Phong Túy càng ngày càng đen.
Tâm của An Thụy cũng càng treo cao hơn.
Đông Phong Linh nhịn không được bật cười.
“Lạc Nhi, tỷ thật là đáng yêu. Hoàng huynh thật sự rất tốt.”
“Hắn cũng có thể được kêu là tốt sao? Nếu hắn thật sự tốt, hậu cung này lại bị Nguyệt quý phi quấy đến rối loạn sao? Liên phi các nàng sẽ dễ dàng bị chúng ta thuyết phục, theo chúng ta cùng nhau xuất cung sao? Hừ, hắn chính là một con sâu gạo không hơn không kém.”
Đông Phong Túy có chút sáng tỏ.
Hóa ra, nàng cả ngày cùng những hậu phi này mưu đồ bí mật, là muốn xuất cung a.
Hắn còn tưởng rằng là chuyện gì đáng ngại cơ.
Thật nhẹ nhàng, ngay cả tức giận vừa rồi cũng tiêu mất không ít.
Ngay cả câu Cổ Lạc Nhi nói sau cùng là sâu gạo kia cũng tự không hề gì.
An Thụy tâm lại nhanh chóng xách lên cổ họng.
Xúi giục nhóm hậu phi xuất cung? Này còn gì nữa?
Đông Phong Linh mê muội hỏi: “Cái gì gọi là sâu gạo?”
Cổ Lạc Nhi tủm tỉm giải thích.
“Hoàng huynh muội đó, áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng. A, không, y phục đến hắn cũng không tự mặc, còn muốn người khác thay hắn mặc. So với sâu gạo thì có gì khác biệt?”
Đông Phong Linh bật cười.
“So sánh này rất có hình tượng a.”
Đông Phong Túy thầm nghĩ, Đông Phong Linh ơi Đông Phong Linh, còn dám nói bậy, coi chừng trẫm tuyển cho ngươi một tên Phò mã vừa già lại vừa xấu.
Cổ Lạc Nhi nào biết rằng Đông Phong Túy ở một bên nghe lén, tràn đầy tự tin nói ra kế hoạch của nàng.
“Chúng ta trước tiên vét sạch hậu cung của hắn, đừng làm cho hắn hại nữ tử nhà lành. Sau đó thì, tốt nhất nghĩ biện pháp làm cho hắn một mình ở nơi nào đó, bên cạnh một người phục thị cũng không có, xem hắn còn lười được không.”
Đông Phong Linh thở dài: “Có thể sao? Hắn là một Hoàng đế.”
“Hừ, ” Cổ Lạc Nhi không cho là đúng nói, “Bách vô nhất dụng thị Hoàng đế. Chuyện gì cũng không làm, còn muốn người trong thiên hạ cung kính hắn.”
(Bách vô nhất dụng là Hoàng đế: Trong trăm người thì người vô dụng nhất là Hoàng đế)
“Lạc Nhi, ” Đông Phong Linh ngăn nàng, “Đừng nói như vậy, cẩn thận bị người khác nghe thấy được, nói tỷ mưu nghịch.”
Cổ Lạc Nhi lại ném hòn đá nhỏ lên mặt hồ, khơi dậy từng vòng sóng.
“Mưu nghịch gì a, ta đâu cần ngôi vị Hoàng đế của hắn. Ta chỉ cùng muội nói qua một chút. Đáng tiếc ta không biết võ công, nếu không, ta nhất định phải bắt hăn đến một nơi vách núi vách đá dựng đứng, làm hắn ở đó khốn khổ, mặc y phục vải thô, không làm việc sẽ không cho ăn cơm.”
“May mắn tỷ không biết võ công.”