Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đông Phong Linh chỉ cho rằng Cổ Lạc Nhi đang nói giỡn.
Cổ Lạc Nhi lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Cho dù ta không biết võ công, ta cũng nhất định sẽ có biện pháp. Hừ, đừng trêu ta nóng nảy, ngày nào đó ta không thể không giáo huấn hắn một chút.”
“Được rồi, Lạc Nhi, lời này ngàn vạn lần chớ nói lung tung. Chúng ta trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm.”
Đông Phong Linh kéo Cổ Lạc Nhi, lại dọc theo đường cũ quay trở về.
“Xoạt” Đông Phong Túy từ trên tảng đá đứng lên, khiến An Thụy càng thêm hoảng sợ.
Hoàng thượng thân thủ khi nào lại nhanh nhẹn như vậy?
Nếu không phải chứng kiến phẫn nộ trên mặt Đông Phong Thúy, An Thụy thật muốn lớn tiếng hoan hô.
Đông Phong Túy rời khỏi bóng liễu, tức giận nhìn về hai thân ảnh yểu điệu đằng trước càng lúc càng xa.
Loáng thoáng có tiếng nói chuyện từ phía trước bay tới.
“Phong Linh, muội biết Tam công tử trên giang hồ sao......”
Đông Phong Túy nặng nề mà hừ một tiếng, chắp tay sau lưng, sải bước đi đến xe ngựa gần đó, ngồi lên xe ngựa.
Lớn tiếng phân phó nói: “Trở về.”
Bên cạnh xe ngựa, tất cả mọi người đều bị thanh âm của hắn làm cho hoảng sợ.
Hoàng thượng lười, từ trước đến nay khẩu khí nói chuyện đều là miễn cưỡng, nhàn nhạt, âm lượng a, đương nhiên cũng không cao đến như vậy.
Hôm nay, Hoàng thượng là làm sao vậy?
Tất cả mọi người đều ném ánh mắt hỏi thăm về phía An Thụy.
An Thụy chỉ biết cười khổ.
Duy ở trong lòng lặng lẽ thay Cổ Lạc Nhi hi vọng, hi vọng tức giận của Hoàng nhanh chóng tiêu tan, đừng làm khó nương nương.
Tức giận của Đông Phong Túy không giống như An Thụy hi vọng nhanh chóng tiêu đi.
Cho đến khi về tới Tử Tiêu Cung, Đông Phong Túy cũng vẫn còn hầm hừ.
Cổ Lạc Nhi vẫn chưa về, trong điện Cầm Sắt trống không.
Lúc này đang là hoàng hôn, bình thường vào thời điểm này, Đông Phong Túy đều nằm ở hậu viên.
Hôm nay, hắn phá lệ không tới hậu viên nữa, mà là trực tiếp vào phòng ngủ của hắn.
Cẩn thận nhớ lại, từ khi Cổ Lạc Nhi vào hậu cung, hắn phá lệ rất nhiều a.
Đông Phong Túy tiến vào phòng ngủ trước, phân phó Hỉ Thuận.
“Sau khi Tiên phi trở về, để nàng tới gặp trẫm.”
“Vâng.”
Hỉ Thuận đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, cung kính đáp ứng.
Mãi đến khi vào phòng ngủ, bên trong lại không có người ngoài, An Thụy mới tìm được cơ hội giúp Cổ Lạc Nhi cầu tình.
“Hoàng thượng, Tiên phi nương nương hồn nhiên chân thật, nhanh mồm nhanh miệng, kỳ thật tâm địa nàng rất thiện lương, ngài cũng đừng làm khó nàng.”
Đông Phong Túy không để ý tới hắn, ngả vào trên giường ngủ bên cửa sổ, nhưng không có ngủ, hai mắt mở thật to nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hoàng thượng......”
An Thụy còn muốn cả gan khuyên.
Khóe môi Đông Phong Túy lại đột nhiên nhếch lên.
Trong miệng nhàn nhạt nói: “Yên tâm, trẫm sẽ không xử phạt nàng.”
An Thụy không dám khuyên nữa, nhưng tâm vẫn treo cao, như thế nào cũng không bỏ xuống được.
Hắn hiểu rất rõ Đông Phong Túy, hắn nói sẽ không xử phạt Cổ Lạc Nhi, nhưng không có nghĩa hắn sẽ không làm khó nàng.
Đông Phong Túy trở về không lâu, Cổ Lạc Nhi cũng trở lại.
Đông Phong Linh một mực đưa nàng tới cửa Tử Tiêu Cung.
Nhóm hậu phi còn lại bởi vì không có lệnh của Đông Phong Túy, không thể tùy ý bước vào Tử Tiêu Cung, bởi vậy không cùng theo đến.
Đều ở trong cung thất của mình chờ tin tức.
Mọi người đã bàn bạc xong xuôi, để Cổ Lạc Nhi trước hết thăm dò ý tứ Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi mới leo lên một bậc cửa Tử Tiêu Cung, còn chưa tiến vào cửa chính, Hỉ Thuận đã nghênh đến.
“Nương nương, Hoàng thượng thỉnh người trở về lập tức đi gặp ngài ấy.”
Cổ Lạc Nhi thần kinh căng thẳng.
Đông Phong Túy người lười này, mỗi lần chủ động tìm nàng đều không có chuyện tốt.
“Hoàng thượng tìm ta có chuyện gì, ngươi biết không?”
Cổ Lạc Nhi hỏi.
Hỉ Thuận lắc đầu.
“Không rõ ràng lắm. Hoàng thượng chưa nói.”
“Ừm.”
Cổ Lạc Nhi theo sau Hỉ Thuận tiến vào phòng ngủ của Đông Phong Túy.
Giống như lần trước, Đông Phong Túy đang tà tà nằm tựa trên giường phía trước cửa sổ.
An Thụy theo thường lệ đứng ở một bên.
Hỉ Thuận tiến vào thông báo xong, sau khi ra khỏi phòng, Đông Phong Túy lười biếng nói: “An Thụy, ngươi cũng ra ngoài đi.”
“Vâng.”
An Thụy lo lắng nhìn Cổ Lạc Nhi một cái, rời khỏi phòng.
“Hoàng thượng, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Cổ Lạc Nhi đi đến trước giường ngủ, chủ động đến gần.
“Lạc nhi. “
Đông Phong Túy nghiêng đầu nhìn Cổ Lạc Nhi, trên mặt lại lộ ra nụ cười mị hoặc lòng người.
“Ngươi là Tiên phi.”
Nụ cười trên mặt hắn khiến trong lòng Cổ Lạc Nhi hoảng sợ.
Lời của hắn lại làm nàng nghe không rõ.
Người này, nói chuyện sao trở nên giản lược như vậy.
“Hoàng thượng, ngươi có thể nói rõ ra chút không? Ngươi biết đấy, kỳ thật, nếu ngươi không muốn để ta làm Tiên phi, chỉ là cần nói một câu, ta tuyệt đối sẽ không có ý kiến.”
Đông Phong Túy thở dài.
Vì sao cùng nàng nói chuyện lại mệt mỏi như vậy, mỗi lần đều phải để hắn phân tích rõ ràng ra.
“Lạc Nhi, ngươi trở thành Tiên phi, cũng làm không công, đúng hay không?”
Cổ Lạc Nhi rốt cuộc minh bạch, cái tên hẹp hòi này nhìn nàng ăn không ngồi rồi không làm việc, trong lòng không thoải mái.
Vội vàng cũng nở ra nụ cười.
“Hoàng thượng, nếu không, Lạc Nhi đi mở một trà lâu, thay Hoàng thượng kiếm tiền, được không?”
Đông Phong Túy ngồi dậy, ưu nhã lắc lắc đầu.
“Không được. Thiên hạ này đều là của trẫm, muốn ngươi kiếm bạc làm gì?”
“Vậy, ngươi muốn ta làm gì?”
Đông Phong Túy miễn cưỡng nói: “Phục thị trẫm.”
Trong đầu nhớ lại lúc ở Kính Hồ, Cổ Lạc Nhi đã nói.
Muốn để cho hắn mặc y phục vải thô, không làm việc sẽ không cho ăn cơm?
Được lắm, nàng cũng phải lao động mới có cơm ăn.
Nhưng là ngoại trừ tính toán lúc trước, hắn cũng chưa nghĩ ra có thể để cho Cổ Lạc Nhi làm thứ gì.
Cũng không thể để nàng đi làm tạp dịch a, cái này cùng thân phận có chút không hợp.
Quan trọng hơn là, làm tạp dịch hắn không nhìn thấy. Không nhìn tận mắt thấy nàng chịu tội, bực bội trong lòng hắn khó tiêu tan.
Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải để cho nàng tới hầu hạ hắn.
“Vâng.”
Cổ Lạc Nhi ủ rũ ỉu xìu đáp ứng.
Khó trách Đông Phong Túy muốn để An Thụy ra ngoài, hóa ra là có mục đích này.
Cổ Lạc Nhi học bộ dáng của An Thụy trước đó, cầm một cái đệm dựa nhét sau lưng Đông Phong Túy.
Lại cố tình nhỏ nhẹ hỏi: “Hoàng thượng, ngài có muốn một chén trà không?”
“Không cần.”
Đông Phong Túy cũng không muốn lại để cho Cổ Lạc Nhi mô tả đồ ăn đồ uống của hắn.
Cá đánh chết hắn cũng không ăn, chân gấu tay ngỗng nghĩ tới cũng đã buồn nôn.
Nếu như lại làm hắn ngay cả uống trà cũng phải từ bỏ, vậy sống còn có lạc thú gì đáng nói?
“Vậy, Hoàng thượng, ngài muốn Lạc Nhi phục thị ngài như thế nào?”
Đông Phong Túy gần như không cần nghĩ ngợi đã định nói, gảy đàn.
Từ ngày đó nghe xong Cổ Lạc Nhi gảy khúc Cao sơn lưu thủy, tiếng đàn kia luôn quanh quẩn ghé vào trong tai hắn.