Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Nương nương, cẩn thận ngã, để nô tài đỡ người đến bên này ngồi.”
Nguyệt quý phi miễn cưỡng khôi phục lại một chút thần trí, lại không dám tiếp tục dựa vào trên người Đông Phong Túy, đành phải theo An Thụy đến ngồi một bên.
Dù hiện tại nàng rất rất không muốn rời khỏi Đông Phong Túy, nhưng nàng có thể nào làm trái ý tứ của hắn.
Nguyệt quý phi ngồi trên ghế ở một bên giường, ánh mắt vẫn mập mờ như trước nhìn Đông Phong Túy, tầm mắt hoàn toàn vẫn chưa từng dời đi.
Cổ Lạc Nhi tận mắt nhìn thấy Nguyệt quý phi đè lên người Đông Phong Túy.
Chăn gấm Đông Phong Túy đang đắp bị nàng kéo xuống, trên người chỉ còn lại cẩm y tuyết trắng mỏng manh.
Hai người trong lúc đó, chỉ cách nhau một mảnh y sam mỏng như cánh ve kia, so với không có quần áo ngăn cách có gì khác nhau?
Cổ Lạc Nhi trong nội tâm đột nhiên cực kỳ khó chịu.
Chính nàng cũng không biết đây là vì sao.
Dù sao vẫn là khó chịu.
Trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, hướng về phía Đông Phong Túy tỏ lời mừng.
“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”
Khẩu khí cũng rất nồng. (của dấm chua đây =)))
Chính nàng không phát hiện, nhưng Đông Phong Túy lại đã nhận ra.
Trong đầu Đông Phong Túy lập tức liền hiện ra lời Lãnh Dạ uy hiếp Cổ Lạc Nhi, thật là chờ mong quyến rũ của Cổ Lạc Nhi a.
Bị nàng lăn đi lăn lại quá nhiều, hắn có phải nên thật tốt trêu đùa chọc ghẹo nàng xả giận hay không?
Nàng đến bây giờ còn đang suy nghĩ buộc hắn đồng ý để cho nàng xuất cung, khi nào mới đến quyến rũ mình a?
Ừm, dù sao cũng phải gần đến tối lúc đi ngủ.
Khẩu khí vẫn là lười nhác hỏi: “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng Hoàng thượng cùng nương nương nha.”
Cổ Lạc Nhi ngoảnh mặt nhìn lướt qua Nguyệt quý phi.
Ánh mắt Nguyệt quý phi mê đắm mông lung nhìn Đông Phong Túy, dường như không có nghe thấy Cổ Lạc Nhi nói.
Đông Phong Túy thật sự là người cũng như tên a, so với gió xuân còn khiến người ta say mê hơn.
Cổ Lạc Nhi nhìn mà buồn cười.
“Hoàng thượng, Nguyệt quý phi nương nương giống như nguyệt hạ mỹ nhân, sánh đôi với Hoàng thượng thích hợp hơn hết.”
Thầm nghĩ, dù sao Nguyệt quý phi tự mình sẽ đi tìm Phùng Thái Úy mua vui, Hoàng đế lười không làm tròn nghĩa vụ của trượng phu cũng không sao cả, không làm lỡ được nàng.
Nguyệt quý phi nào biết được tâm tư Cổ Lạc Nhi, còn tưởng rằng nàng quả thật khen ngợi mình, thay mình nói chuyện.
Ra sức gật đầu.
Ánh mắt càng thêm mênh mông sương mù, giống như phủ lên một tầng hơi nước, phong tình vạn chủng.
Lần đầu tiên, Nguyệt quý phi cảm thấy, Cổ Lạc Nhi vẫn có lúc nhìn vừa mắt.
Đông Phong Túy không thèm cất lên một tiếng, cũng lười phải nhìn Nguyệt quý phi.
Nguyệt quý phi cùng Phùng Thái Úy cấu kết, hắn há có thể không biết.
Cổ Lạc Nhi dụng ý nói lời này, hắn há có thể không hiểu?
Đơn giản chính là muốn quăng hắn cho Nguyệt quý phi chứ sao.
Hừ, xem hắn như là một nhà tù bao ở sao?
Nhắm mắt lại, quyết định tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Cổ Lạc Nhi thấy thế, vội vàng nắm lấy vai hắn lay lay.
“Hoàng thượng, người chớ ngủ, trước hết nghe ta nói đã.”
Hành động làm càn của nàng, An Thuỵ, Hỉ Thuận cùng mấy cung nữ thái giám thường xuyên phục thị Đông Phong Túy nhìn đã quá quen thuộc, cũng không lấy làm lạ.
Nhưng mấy phi tử kia nhìn thấy cảnh tượng này, đều thay Cổ Lạc Nhi toát mồ hôi.
Đã thấy Đông Phong Túy miễn cưỡng mở to mắt, nhìn Cổ Lạc Nhi.
Trong mắt không có tức giận, chỉ có một chút không kiên nhẫn.
Cổ Lạc Nhi vội vàng nắm chặt thời cơ nói: “Về phần phi tử còn lại như chúng ta, dù sao hoàng thượng cũng quá bận rồi, không bằng để cho chúng ta xuất cung đi, thay người kinh thương, phát triển kinh tế, người có chịu không?”
“Chỉ bằng các ngươi?”
Đông Phong Túy hoài nghi nhìn Cổ Lạc Nhi, lại hoài nghi nhìn nhóm hậu phi phía sau nàng, những người cho tới bây giờ cửa chính không ra, cửa sau không gần.
“Đương nhiên.”
Cổ Lạc Nhi vỗ ngực cam đoan.
“Chúng ta chắc chắn có thể làm rất tốt. Vốn ta có một bản kế hoạch sơ kỳ, có lẽ Hoàng thượng người cũng chẳng muốn xem. Người để cho chúng ta thử một lần đi, được không?”
Đông Phong Túy nhìn Cổ Lạc Nhi, đột nhiên lộ ra nụ cười mê hoặc.
Cổ Lạc Nhi liền biết, trong lòng người này không biết lại nghĩ tới chủ ý xấu xa gì đây.
Qua mấy ngày nay tiếp xúc, nàng càng thêm hiểu rõ Đông Phong Túy hơn.
Mỗi lần hắn cười như vậy với nàng đều không có chuyện tốt.
Trong lòng lập tức tăng thêm phòng bị.
Nguyệt quý phi chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười của Đông Phong Túy, si ngốc nhìn hắn, thân thể mềm nhũn.
Nếu không phải Đông Tuyết tận lực đỡ nàng, chỉ sợ nàng đã trượt thẳng xuống đất đi.
Nói thật ra, tay của Đông Tuyết cũng mềm nhũn, toàn bộ đều nhờ chỗ tựa trên ghế chèo chống, mới không để cho nàng cùng chủ tử nàng làm trò cười cho thiên hạ.
Nhưng là, nhóm hậu phi đằng sau Cổ Lạc Nhi kia lại không may mắn như vậy.
Các nàng vốn đứng ở phía sau Cổ Lạc Nhi, không có bất kỳ cái gì chống đỡ.
Lúc Đông Phong Túy tiến công tươi cười, đều ngã ngồi, nằm vật xuống......
Bọn cung nữ các nàng mang đến cũng đều ngã ngồi, nằm vật xuống......
Chỉ có cung nữ Tử Tiêu cung coi như vẫn tốt, còn đứng tại nguyên chỗ, khổ sở chống đỡ.
May mắn a may mắn, các nàng vài ngày trước đã nhìn thấy nụ cười của Đông Phong Túy, hắn lộ ra nụ cười với Cổ Lạc Nhi.
Nếu không, các nàng cũng không thể tránh khỏi vận mệnh té trên mặt đất.
Cổ Lạc Nhi nghe thấy sau lưng truyền đến thân thể ngã vật nặng nề liên tiếp, âm thầm ảo não.
Những hậu phi này cũng quá không thể chịu được cám dỗ.
Chỉ một nụ cười, đã mê hoặc các nàng thành ra như vậy.
Trời ạ, các nàng có thể ngàn vạn lần bị Đông Phong Túy mê hoặc, không muốn xuất cung.
Cổ Lạc Nhi vội vàng dùng tay che trước mặt Đông Phong Túy.
Luôn miệng nói: “Hoàng thượng, ngươi đừng dùng vẻ ngoài này, có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được.”
Đông Phong Túy nghiêng người tựa lên giường ngủ, không khách khí gạt tay Cổ Lạc Nhi ra.
Thu lại nụ cười, tức giận nói: “Ngươi quả thật cảm thấy Nguyệt quý phi thích hợp nhất với trẫm?”
“Vâng.”
Cổ Lạc Nhi nặng nề mà gật đầu.
Nguyệt quý phi cuối cùng dời mắt vê phía Cổ Lạc Nhi, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Đông Phong Túy lại hỏi: “Chỉ một mình nàng là đủ sao?”
“Vâng.”
Cổ Lạc Nhi càng thêm nặng nề mà gật đầu.
“Như vậy ngươi thì sao? Ngươi dự định sẽ ra khỏi hậu không quay trở lại?”
Đông Phong Túy đùa giỡn nhìn Cổ Lạc Nhi.
Nàng đã quên chuyện phải quyến rũ hắn sao? Hắn nên nhắc nhở nhắc nhở nàng.
Lãnh Dạ từ trước đến nay luôn khéo dùng người, lúc này như thế nào lại chọn sai người, tuyển một người không chuyên nghiệp đến thực hiện nhiệm vụ như vậy.
Cổ Lạc Nhi đúng là đã tạm thời mất chuyện phải dụ hoặc Đông Phong Túy.
Nàng tập trung tinh thần nghĩ nói như thế nào để thuyết phục Đông Phong Túy, cho phép mang theo một đoàn hậu phi xuất cung kiếm tiền.
Vừa giải thoát các nàng, vừa vét sạch hậu cung của Đông Phong Túy.
Hừ, hắn một tên đại lười, không xứng làm cho nhiều nữ tử đàng hoàng vô ích cùng hắn uổng phí thanh xuân như vậy.
Câu hỏi vừa rồi của Đông Phong Túy, vừa định trả lời Vâng, đột nhiên nhớ lại nhiệm vụ tối qua Lãnh Dạ giao cho cho nàng.
Thiếu chút nữa hoảng sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng thu hồi lời nói thiếu chút nữa phun ra khỏi miệng.
Đúng vậy a, nàng phải dụ hoặc Đông Phong Túy, phải đến ngủ cùng hắn.