Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối ngày hôm ấy, hai người họ làm tình thực từ tốn cũng thực dịu dàng, bởi vậy mà kéo dài được hơn so với mọi khi.
Không biết đêm khuya hôm ấy, điện từ lúc nào đã lặng lẽ có lại, nhưng Hàn Giang Khuyết cùng Văn Kha rúc trong ổ chăn của mình đều không để ý đến điều đó.
Kỳ phát tình của Omega giống như thủy triều ào ạt dâng lên rồi lại lặng lẽ rút đi, sau nửa đêm khoang sinh sản của Văn Kha đã khôi phục trạng thái đóng chặt.
Anh không nhịn được mà luôn nức nở kêu đau, vì thế Hàn Giang Khuyết không đành lòng tiếp tục, mà là cúi người xuống sát vào người anh, khẽ hôn nhẹ Omega của mình.
Như thế này mà nói là làm tình, không bằng nói là hai con thú nhỏ đang triền miên ngọt ngào thì đúng hơn.
Văn Kha vẫn cứ rúc trong lồng ngực mềm mại của Alpha mà rên rỉ, Hàn Giang Khuyết nâng khuôn mặt của anh từ trong lòng của mình lên, hỏi thử: "Em còn đau không?"
"Không đau." Văn Kha thành thật đáp lại.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà âm thầm rên rỉ đứt quãng.
Hàn Giang Khuyết vì thế mà nở nụ cười, thân mật mà cắn một cái vào vành tai mỏng manh của anh, khẽ nói: "Chú hươu cao cổ này, em đang làm nũng đó hả?"
Khuôn mặt Văn Kha đỏ rần, dứt khoát nhắm mắt lại không chịu nói gì nữa.
Anh từ trước đến nay không biết rằng mình cũng sẽ làm nũng.
Cuộc hôn nhân trong sáu năm đó, Văn Kha cũng không phải hoàn toàn không muốn lấy lòng Trác Viễn, chỉ là thật sự không làm được cũng không biết phải làm thế nào, dường như làm bất kể điều gì cũng sẽ cảm thấy gượng gạo.
Nhưng sau khi ở bên Hàn Giang Khuyết, lúc gần gũi với nhau lại không nhịn được mà đỏ mặt rên rỉ, thứ âm thanh lúc thường khó thể tưởng tượng đó, lại phát ra từ cổ họng anh tự nhiên như vậy, thế nên anh mới phát hiện ra đó chính là làm nũng.
Hóa ra anh thật sự rất biết cách làm điều này.
"Văn Kha, sau khi kết thúc kỳ phát tình, còn có thể làm không?"
Anh ngẩn người ra một lúc, vừa định trả lời lại nghe thấy người này tiếp tục: "Nghe nói nếu không phải kỳ phát tình mà đi vào, Omega sẽ thấy khó chịu?"
"Thật ra là có thể." Văn Kha nói nhỏ, anh mở mắt ra nhìn Hàn Giang Khuyết, lại suy nghĩ thêm một lát rồi mới nói tiếp: "Chỉ... chỉ là đừng cố ý tiến vào khoang sinh sản là được."
Khi anh nói đến câu này, không khỏi dừng một chút, sắc mặt cũng không được tốt.
"Em làm sao vậy?"
Hàn Giang Khuyết rất để ý đến sự thay đổi trên sắc mặt của anh.
"Không sao cả." Văn Kha rất nhanh đã lắc đầu một cái.
Trong cuộc hôn nhân dài đằng đẵng cùng với Trác Viễn, đương nhiên không thể mỗi lần làm tình đều là đến đúng kỳ phát tình, có khoảng hai, ba lần gì đó, Trác Viễn nổi hứng, ép buộc tiến vào khoang sinh sản của Văn Kha khi chưa đến kỳ phát tình, nỗi đau đớn đó đến nay nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Chuyện như vậy thật ra trong mối quan hệ giữa Alpha và Omega đều thường xuyên xảy ra, Văn Kha thậm chí từng tra được, có hơn 40% Omega sau khi kết hôn đã từng phải chịu đựng nỗi đau này.
Chỉ là một khi Omega đã bước vào cuộc sống hôn nhân, những chuyện bí mật như vậy đều rất ít khi có người gióng trống khua chiêng nhắc tới, cho dù Alpha có làm như vậy cũng chỉ được xem là vì xuất phát từ bản tính trời sinh, mà phạm phải sai lầm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục mà thôi.
Điều này có lẽ là vì cái nhìn của xu hướng chủ yếu, đối với Omega sau khi kết hôn là nhất định phải học được tính nhẫn nại, chuyện bạo lực tình dục lại càng là chuyện khó có thể mở miệng ra nói được trong xã hội của người Hoa.
Thế nhưng đều là chuyện đã qua rồi, Văn Kha không muốn nhắc lại để Hàn Giang Khuyết thấy khó chịu, vì vậy để che giấu đi những cảm xúc đó anh tựa như ôm chặt lấy Alpha, tiếp tục nói nhỏ: "Còn có điều này... đến lúc đó có thể cậu sẽ cảm thấy không thú vị lắm."
"Tại sao?" Hắn không hiểu nên hỏi lại rất nhanh.
"Ừm, là bởi vì..."
Văn Kha có hơi vất vả để nghĩ xem nên miêu tả ra làm sao: "Bởi vì có thể tôi sẽ không có quá nhiều phản ứng, hơn nữa cũng không dễ tiến vào như thế này... Nhưng nếu cậu không ngại thì vẫn có thể làm."
Dục vọng của Omega vào thời kỳ phát tình sẽ tăng vọt lên so với lúc thường, điều này khác hẳn với Alpha, thế nhưng điểm cân bằng ở đây chính là, một khi kỳ phát tình kết thúc, Omega đối với nhu cầu của bản thân sẽ trở nên rất thấp.
Đặc biệt là Omega nam, không chỉ có phía trước sẽ rất khó cứng lên mà ở phía sau cũng sẽ không tự sản sinh ra chất nhờn hỗ trợ, khiến quá trình đi vào khó khăn hơn một chút, lại cộng thêm chuyện không thể thoải mái tiến vào khoang sinh sản như lúc phát tình được. Những đặc điểm sinh lý đó, đương nhiên sẽ dẫn đến việc Omega lúc thường ở trên giường rất thiếu sức hấp dẫn.
Điều này vốn phải là nhận thức chung của tất cả mọi người, nhưng Hàn Giang Khuyết lại giống như là chưa thể hiểu được, dù cho rất ngượng ngùng nhưng Văn Kha cũng không thể không cố gắng giải thích rõ ràng.
"Tôi cũng có thể "hôn" chỗ đó cho em." Hàn Giang Khuyết chống người mình lên nhìn vào Văn Kha, hắn rất nghiêm túc cũng rất thẳng thắn nói: "Hôn bao lâu cũng được, nếu em không thấy thoải mái thì cứ nói, tôi sẽ không tiến vào—— chỉ cần em bằng lòng làm thôi. Văn Kha, chỉ cần em bằng lòng, tôi muốn mỗi ngày đều được cùng em ân ái."
"Ngày nào cũng làm thì tôi không thể chịu nổi đâu nha."
Văn Kha vốn còn muốn cười một cách ung dung thoải mái, nhưng vừa mở miệng ra lại phát hiện hốc mũi của mình cay cay, ngữ điệu cũng không kìm được mà có hơi nghẹn ngào.
Anh không thể không rất mất mặt mà dụi dụi đôi mắt, qua một lát mới nói nhỏ: "Hàn Giang Khuyết, chỉ có cậu mới thích tôi đến như vậy."
Hắn cúi đầu xuống nhìn vào vành mắt đo đỏ của Văn Kha, trong nhất thời lại cảm thấy tay chân mình thật luống cuống.
Bởi Hàn Giang Khuyết sợ nhất chính là thấy Văn Kha đau buồn.
Lời từ chối lỗ mãng thuở thiếu thời đó, thật ra vẻ mặt nước mắt lưng tròng của Văn Kha khi đó ở trước mặt hắn, mười năm nay Hàn Giang Khuyết trước sau đều không thể xòa nhòa trong đầu óc của mình được.
Hắn không biết phải làm sao để dỗ dành được người kia, chỉ có thể hoảng lên, tiến đến gần hôn nhẹ lên hai má của anh.
"Văn Kha..."
Ngập ngừng một chút, hắn lại đổi một cách gọi khác, có hơi vụng về nói: "Tiểu Kha, em là tốt nhất."
Đây là lần đầu tiên nghe thấy Hàn Giang Khuyết gọi mình là "Tiểu Kha", khiến anh không nhịn được mà mở to hai mắt ra mà nhìn hắn.
"Trước đây cũng muốn gọi em như vậy rồi, tại tôi cảm thấy gọi tên của em như vậy... rất hay." Hàn Giang Khuyết giải thích ngắn gọn, vẻ mặt của hắn còn có hơi mất tự nhiên: "Nhưng sau khi nghe thấy Trác Viễn cũng gọi em như thế, tôi thấy giống như là mình học theo nó vậy nên là vẫn kiềm chế không gọi em bằng cái tên đó."
Trong lòng Văn Kha tê tê dại dại, anh khẽ vuốt mái tóc của Hàn Giang Khuyết.
Kể từ sau ngày hai người họ ở bên nhau, hắn cũng không nhắc đến cái tên này, có lẽ cũng là bởi sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, chỉ có đến lúc này, mới rốt cuộc bất đắc dĩ mà để lộ ra một chút xíu để ý như vậy, Alpha nhìn như ngây ngô này trên thực tế lại có một mặt bao dung thầm lặng.
"Nhưng tôi lớn hơn cậu cơ mà." Văn Kha nhẹ nhàng nói, trong ngữ điệu có một phần không biết làm sao cùng chín phần ngọt ngào: "Hàn Tiểu Khuyết."
Có lẽ là vì chữ đồng âm, nên Hàn Giang Khuyết mới không hài lòng mà thúc về phía trước một phát, nói: "Ciu tôi lớn hơn em rất nhiều."
"..."
Văn Kha nhất thời nghẹn lời, không biết có phải là vì chủ nhân phấn chấn hay không, mà thứ kia ở trong người anh dường như cũng lớn hơn, anh ưỡn người lên cắn vào môi mình rên khẽ lên một tiếng, rồi lập tức duỗi cả hai tay ra với Alpha đang nằm trên người mình.
Hàn Giang Khuyết hiểu ý của anh, liền cúi người xuống ôm lấy Văn Kha thật chặt.
Chỉ để trần thân thể rồi ôm lấy nhau thật chặt như thế, vậy mà cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
"Hàn Giang Khuyết, cậu thật sự là cố vấn của LM sao?"
Văn Kha đột nhiên hỏi.
Thật ra từ cái ngày biết đến kinh nghiệm quan hệ đó của Hàn Giang Khuyết, anh đã sớm cảm thấy nghi ngờ, chỉ là đến kỳ phát tình hai người lúc nào cũng quấn lấy nhau, có lúc cũng không kịp hỏi nhiều chuyện như vậy.
"Sao thế?" Hàn Giang Khuyết híp mắt lại, có chút hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Cố vấn của LM cũng không nhất định phải bán mình."
"Nhưng... cậu không chỉ chưa từng hình thành "kết"."
"Cậu còn chưa từng hôn cơ mà." Văn Kha nói đến đây, lại không kiềm được mà nâng cằm Hàn Giang Khuyết lên, nhìn vào đôi mắt của thanh niên Alpha kia, khẽ hỏi nhỏ: "Hàn Tiểu Khuyết, cậu đã từng yê... Ưm!"
Văn Kha còn chưa nói hết lời, thì đã bị cái miệng của hắn cắn vào rồi.
Cũng không phải là hôn môi như lúc bình thường, mà là môi trên cùng với môi dưới dính vào với nhau như mỏ hai con vịt cạp vào nhau vậy.
Văn Kha cho đến bây giờ, cũng không bị ai dùng phương thức kỳ quái như thế chặn miệng mình lại, anh không mở miệng ra được, chỉ có thể dùng ánh mắt mà ngóng ngóng Hàn Giang Khuyết buông tha cho mình.
"Chưa từng."
Qua một lát, Hàn Giang Khuyết rốt cuộc vẫn là nhụt chí mà buông người ra, hắn còn bổ sung một câu: "Tôi chưa từng yêu đương gì."
"Tôi biết."
Văn Kha chạm vào tai hắn, trong lòng vừa chua xót lại vừa căng phồng lên, hóa ra mình thật sự là mối tình đầu của hắn, là mối tình đầu thật sự không vướng bận chút tạp chất nào.
"Vậy... nếu đã như thế, cũng có thể làm cố vấn ở LM được sao?"
"Chỉ là một cách gọi thôi." Hàn Giang Khuyết khẽ nói: "Tôi không... ngoài em ra, tôi không có khách hàng nào khác."
"Thế mà trước đây cậu còn dám nói chuyên nghiệp như vậy."
Văn Kha cười nói, anh có hơi phấn khích, đột nhiên lật người lại đè Alpha xuống dưới thân mình.
Anh đặt một nụ hôn lên trán của Hàn Giang Khuyết, có lẽ bởi vì lần thứ hai khẳng định được bản thân thật sự là duy nhất, cho nên cũng không chần chừ nữa, anh nghĩ rằng, nên dứt khoát hỏi luôn một lèo những điều muốn hỏi trong lòng thì hơn: "Hàn Tiểu Khuyết, thế Tiểu Vũ là ai? Hôm đó lúc ăn lẩu, ông chủ nhà hàng kia đã nói cậu thường hay đến ăn cùng với Tiểu Vũ."
Hàn Giang Khuyết ngẩn ra một lát, có hơi ngại ngùng mà rũ mắt xuống, không nghĩ đến Văn Kha còn lén lút nhớ kỹ chuyện này như vậy, thế nhưng điều này lại khiến hắn lập tức thấy vui vẻ.
Hắn rất nghe theo mà trả lời: "Phó Tiểu Vũ là Omega, mà em đã nhìn thấy lúc đến Zeus tìm tôi."
"Cậu ta là..." Văn Kha lại hỏi.
"Phó Tiểu Vũ là ông chủ của LM."
"Hả?" Đôi mắt Văn Kha lập tức mở to: "Cậu ta là ông chủ của cậu?"
"Ờ." Hàn Giang Khuyết nói.
Văn Kha nhớ đến hôm đó ở trong sàn nhảy, chính mình đã xem ông chủ LM như là quân địch giả, còn lôi kéo Hàn Giang Khuyết, to tiếng với Phó Tiểu Vũ, nhất thời cảm thấy hoảng hốt mà phải chống người dậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, anh cũng không để ý được vẻ mặt muốn nói lại thôi của hắn, mà đắm chìm vào trong tâm trạng căng thẳng tiếp tục nhắc tới: "Cậu ta là ông chủ LM... Vậy, vậy mà tôi còn nói với cậu ta mấy câu đó, còn nói tôi là ông chủ của cậu. Ngại quá đi mất, hơn nữa..."
"Xin lỗi..." Văn Kha lải nhải một lát, rồi lại chán nản mà vùi mặt mình trong hõm vai của Alpha: "Liệu tôi có làm ảnh hưởng đến cậu không?"
"Không sao đâu." Trong đôi mắt của Hàn Giang Khuyết mơ hồ ánh lên ý cười: "Cậu ấy cũng tính là bạn của tôi, không sao cả đâu."
"Hàn Giang Khuyết", Văn Kha ngẩng đầu lên, dè dặt nói: "Cậu có thể đừng làm cố vấn của LM nữa được không?"
Anh có chút không yên, bọn họ mới ở bên nhau, vẫn còn chưa nghiêm túc tỉ mỉ thảo luận qua về những kế hoạch trong tương lai, hình như không nên mới sớm như vậy đã can thiệp vào chuyện công việc của hắn, nhưng mà, nhưng mà anh vẫn sẽ rất để ý đến chuyện đó.
"Tôi không muốn cậu... cậu gần gũi với một Omega khác." Giọng nói của anh nhỏ như tiếng muỗi kêu, cũng không dám nhìn xem sắc mặt của hắn thế nào.
"Em sẽ ghen hả?" Tiếng Hàn Giang Khuyết trầm thấp hỏi.
"...Sẽ ghen." Văn Kha do dự một chút, vẫn là thành thật gật đầu một cái.
Về mặt lý trí rõ ràng cảm thấy mình cũng có thể giải thích được, công việc ở LM là để giúp đỡ các Omega, chuyện này là trào lưu mới nhưng rất có ý nghĩa, thế nhưng không nghĩ tới vừa liên quan đến bản thân mình thì trong lòng vẫn là lập tức rất để ý.
Muốn Hàn Giang Khuyết chỉ thuộc về anh——
Không được gần gũi với Omega khác, không muốn hắn an ủi Omega khác.
Từ cơ thể đến trái tim, toàn bộ đều chỉ thuộc về anh mới được.
"Vậy tôi phải đổi công việc khác sao?" Hàn Giang Khuyết nhìn vào Omega đang rũ mắt xuống, làm bộ hết sức nghiêm túc, nói: "Nhưng mà có thể không tìm được việc mới nhanh như vậy đâu nhỉ?"
"Tìm dần cũng được... Tôi, tôi có thể nuôi cậu!" Văn Kha lập tức ngẩng đầu lên, anh bởi vì lời nói của Hàn Giang Khuyết mà vui mừng, nhưng cũng rất nhanh đã lại cảm thấy hoang mang, thầm thì: "Tôi như thế này, có phải là ảnh hưởng đến sự nghiệp và kế hoạch của cậu...? Tôi xin lỗi, tôi đã quá hẹp hòi rồi!"
Bởi vì xuất phát từ để ý của cá nhân, cho nên mới muốn hắn đổi việc khác, thật sự rất ích kỷ. Hơn nữa tùy tiện nói ra là muốn "nuôi" Hàn Giang Khuyết như thế, cũng không biết có làm tổn thương đến lòng tự trọng của Alpha không nữa.
Văn Kha trước nay chưa hề nghĩ đến rằng, bản thân cũng có lúc lại vô lý lại ngang ngược đến thế này, anh cứ nói mãi rồi lại vì có chút xấu hổ mà đỏ cả mặt.
Thực ra tuy anh cảm thấy Hàn Giang Khuyết lần đầu yêu đương rất đáng yêu rất ngây ngô, nhưng trên thực tế chính anh cũng chưa từng được yêu đương tử tế, cho nên khi gặp phải chuyện thế này, khi nói ra những lời xuất phát từ bản năng liền lập tức cảm thấy ngại ngùng, không biết những người đang yêu khác gặp phải tình huống thế này, sẽ xử lý như thế nào mới có vẻ chín chắn trưởng thành đây.
"Không ảnh hưởng gì cả."
Hàn Giang Khuyết nâng khuôn mặt của Văn Kha lên, gắng nhịn lại ý cười nơi khóe miệng, đôi mắt sáng lấp lánh hỏi: "Tiểu Kha, em thật sự bằng lòng nuôi tôi mãi sao?"
Alpha cao lớn, hoàn toàn không lộ ra bộ dáng bị ảnh hưởng đến tôn nghiêm.
Văn Kha âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh vội gật đầu, mà lại không ý thức được Hàn Giang Khuyết lặng lẽ thêm thắt từ "mãi" vào trong câu hỏi kia.
Không biết nên thể hiện ra sao mới có vẻ chân thành nhất, Văn Kha chỉ có thể dùng sức nắm chặt lấy ngón tay của Hàn Giang Khuyết, nói: "Tôi cam đoan với cậu."
...
Cam đoan là khẳng định điều mình nói là đúng và hứa sẽ chịu trách nhiệm. Nuôi con tôi cả đời nhé anh Kha!