Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở nhà trọ, Tịch Thận Chi nhìn sắc mặt đau khổ của Hạ Niệm Văn, không biết nên nói gì mới tốt, cứ thế ngồi ở sô pha. Sau khi chia tay với Hạ Niệm Sanh, nàng cũng về nhà trọ, may mắn là Hạ Niệm Sanh còn chưa trở về. Nàng lắc lắc đầu, không bao lâu nữa Hạ Niệm Văn sẽ trở lại.
Thực rõ ràng, cảm xúc của hai chị em Hạ gia đêm nay cũng không cao. Hạ Niệm Văn cầm chìa khóa, đổi giày ở trước cửa, qua một thời gian thật dài mới phát hiện Hạ Thận Chi ngồi ở sô pha, lại càng không như bình thường nhiệt tình chào hỏi, chỉ nhàn nhạt hờ hững buông một câu: "Cô ở nhà à?"
"Ừ." Tịch Thận Chi khẩn trương nhìn nàng, xem ra đêm nay nhất định không yên ổn, kẻ đầu sỏ gây họa thực sự là Hạ Niệm Sanh còn chưa về, Hạ Niệm Văn một bộ mất hồn mất vía, căn bản không để ý đến một đống hỗn loạn phía sau lưng Tịch Thận Chi.
Niệm Văn đổi giày, nhìn dáng vẻ có phần câu nệ của nàng, ngẩng đầu hỏi: "Cô làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
"Không, tôi ổn, phải rồi, nhìn cô có vẻ mệt, đi tắm rửa nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Ừ." Hạ Niệm Văn đáp, rồi lập tức đi về phía phòng ngủ. Tịch Thận Chi thừa dịp nàng đóng cửa phòng, cuống quýt lấy thứ đồ bị làm bẩn đang giấu dưới sô pha ra. Ngay khoảnh khắc đó, rầm một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Hạ Niệm Văn mặt mày xanh mét.
Tịch Thận Chi vội vàng không kịp, trên tay còn cầm ảnh chụp ướt sũng, cho dù gió đêm tháng chín có lạnh cũng không thể nào thổi bay mùi dầu mỡ dính trên đó.
Hạ Niệm Văn sải dài từng bước, đập vào mắt là đôi con ngươi hằn đầy tơ máu làm người ta không đành lòng nhìn thẳng. Nàng gắt gao siết chặt cánh tay Tịch Thận Chi, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực, Tịch Thận Chi nhịn cơn đau, mà thanh âm của Hạ Niệm Văn lại lạnh lùng, không một tia độ ấm, trong mắt là nỗi đau lòng cùng tuyệt vọng dày đặc không thể xóa nhòa: "Ai cho cô đụng vào mấy thứ này?"
Nàng một phen đoạt lấy ảnh chụp trong tay Tịch Thận Chi, đẩy người kia ra, hết thảy trước mắt, tất cả những thứ trước mặt đều là đồ của nàng. Nàng hơi ngồi xổm xuống, hai tay thoáng run run, nhặt lên ảnh chụp rơi xuống từ kẽ ngón tay Tịch Thận Chi.
Tập thư đã ố vàng bị ướt sũng, giấy đã ố, cũng quá mỏng, vừa dính nước liền rách, nét mực cũng từng chữ từng chữ bị nhòe, trên ảnh còn có lốm đốm mấy vệt dầu mỡ, có giọt còn vương trên khóe môi ảnh Mộc Chỉ.
"Tại sao lại thế này?" Thanh âm của nàng khô khốc, Tịch Thận Chi không biết nên khuyên giải an ủi thế nào, thấy vẻ mặt kia của nàng, bất cứ lời an ủi nào cũng không nói được ra lời.
Mộc Chỉ trong ảnh nét mặt tươi cười như hoa, đó là ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba. Trong ảnh cô mặc váy dài màu xanh biển, nhìn ống kính nhẹ nhàng cười yếu ớt. Tấm ảnh rất nhỏ, bởi vì người quá nhiều, Hạ Niệm Văn cắt hết mấy chục người khác, chỉ để lại hình một mình cô.
"Tại sao lại thế này?" Nàng lặp lại một lần nữa, chỉ là lần này âm điệu nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng trái tim lại từng chút một chìm xuống.
"Tôi đã cố hết sức cứu lại, chỉ là số thư từ này đã có tuổi thọ rất lâu rồi, nước dính vào mặc dù có thể phơi cho khô, nhưng giấy này lại quá mỏng, không ngờ lại rách, mà ảnh chụp bị dính mỡ thì thật sự không còn cách nào."
"Cô sẽ không vào phòng ngủ của tôi, là Niệm Sanh làm?" Lúc nàng nói những lời này vẫn không hề ngẩng đầu, ngón tay chậm rãi vuốt ve người trong ảnh, bên tai như còn quanh quẩn thanh âm người ấy ở quán cà phê ngõ Hoa Quế, cô cúi đầu nói với nàng: "Chúng ta đều là con gái, sao có thể?"
Như thể định mênh, ngay cả kí ức mà mình trân quý nhiều năm, kí ức tươi đẹp nhất chỉ thuộc duy nhất về mình cũng bị phá nát ở đêm nay. Nàng nhặt lên từng lá thư đã ố vàng, từng tấm ảnh dính đầy dầu mỡ, phía trên còn phảng phất mùi mỳ ăn liền. Là Hạ Niệm Sanh cũng thế, là Tịch Thận Chi cũng vậy, đều đã không còn quan trọng nữa, mặc kệ nàng giữ gìn mấy món đồ trân quý nhiều năm này cẩn thận đến đâu, người kia cũng sẽ không thuộc về nàng, từ trước là thế, sau này cũng vậy. Nàng trịnh trọng gấp gọn gàng những bức thư và xấp ảnh cũ.
"Chuyện đó, cô vẫn cứ chờ Hạ Niệm Sanh tan tầm về rồi hỏi lại đi, mấy thứ này để tôi giúp cô hong khô." Tịch Thận Chi ôn nhu an ủi nói, cúi người định nâng Hạ Niệm Văn dậy, lại chỉ thấy bóng lưng nàng kiên quyết xê dịch.
"Không cần, cứ để như thế đi." Nói xong nàng nhặt toàn bộ đồ lên bỏ vào ngăn kéo, rồi không hề rời khỏi phòng ngủ.
Tịch Thận Chi ở phòng khách không nghe được động tĩnh bên trong, Niệm Văn chỉ lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, ngăn kéo kéo ra được một nửa, số thư từ chưa bao giờ gửi đi, nay đã không còn dũng khí mở ra. Nàng hơi khựng lại một chút, sau đó "rầm" một tiếng, ngăn kéo nặng nề đóng lại. Nàng đứng dậy, lấy khăn tắm, đi tắm rửa.
Tịch Thận Chi đã trở về phòng, nàng không biết mình tắm bao lâu, chỉ biết lúc lúc đi ra vừa vặn gặp phải Hạ Niệm Sanh tan tầm trở về. Trên người Tịch Thận Chi còn nhỏ nước, mà sắc mặt Hạ Niệm Sanh cũng không tốt đẹp là bao. Cô đứng ở chỗ đổi giày trước cửa, liếc Hạ Niệm Văn một cái, có lẽ là chột dạ, không hề nói chuyện với em họ. Hạ Niệm Văn lau mái tóc ướt sũng trên đầu, nhìn sắc mặt cô tái nhợt, đây là đầu sỏ gây tội hủy diệt những thứ quan trọng của nàng, thế nhưng nàng lại không biết nên nói gì.
"Chuyện đó, chị không cố ý."
"Cố ý?"
"Với sự hiểu biết của em về chị suốt hai mươi sáu năm qua, chuyện đó đương nhiên không có khả năng mà."
"Cám ơn, em nhỏ hơn chị ba tuổi."
"Ồ, xin lỗi nhé, chị cứ quên mất khoảng cách ba năm đó."
"Vì sao lại lục đồ của em?"
"Chị không cố ý, vốn muốn tìm kéo, không tìm được nên mới vào phòng em, chị cũng không biết phải tìm ở đâu cho nên lục lọi, sau đó thì tìm thấy mấy thứ đó."
"Nhưng vì sao giờ lại biến thành thế này?" Thanh âm của nàng vẫn đều đều không nghe ra cảm xúc, điều này làm Hạ Niệm Sanh thấy ngoài ý muốn, Hạ Niệm Văn trước kia cũng an tĩnh như vậy, bình tĩnh như thế, nhưng cô biết mấy thứ kia quan trọng đến mức nào với Hạ Niệm Văn. Cô vốn chỉ hơi đói bụng, nhưng gói gia vị mỳ lại xé mãi không ra, không ngờ đi lục lọi tìm kéo lại phát hiện mấy món đồ quan trọng của Hạ Niệm Văn.
Tất cả số thư không gửi đi ấy chất chứa biết bao tình cảm của cô em họ ngốc nghếch đối với cô gái kia, thứ tình cảm vừa hèn mọn lại si tình. Cô càng xem càng kích động, càng đọc càng tò mò, một tay lật giở số thư sắp rách kia, một tay quấy mỳ, ai biết đúng lúc đó cửa phòng lại bị người nhẹ nhàng mở ra. Cô có tật giật mình, "phốc" một tiếng, tô mỳ trong tay đổ toàn bộ xuống ảnh chụp và thư từ. Tịch Thận Chi ở cửa vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, cô lúc ấy hận không thể bóp chết cô ta, lại không ngờ đối phương còn tố cáo trước, nói cô không tôn trọng sự riêng tư của người khác, sao có thể tùy tiện lục đồ người khác, cho dù đối phương là em họ của mình cũng không được, như thế thật quá vô học. Không ngờ Tịch Thận Chi lại mắng cô là đồ vô học, nhưng khi đó cô không rảnh đi giải thích quan hệ giữa cô và Hạ Niệm Văn, thầm nghĩ không biết sau khi Hạ Niệm Văn biết được những thứ quan trọng của mình lại bị tô mỳ ăn liền làm hỏng sẽ có tâm tình gì, cô bối rối quét dọn chiến trường khắp nơi, lấy máy sấy ra thổi, không ngờ là, ah, giấy rách, thư nát.
"Cô mà còn làm thế thì ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng sẽ bị cô phá nát." Tịch Thận Chi nhìn cô luống cuống tay chân liền nói.
"Không giúp thì đừng có bỏ đá xuống giếng, phải rồi, cô đừng nói cho Hạ Niệm Văn chuyện này, để con bé mà biết thì chắc tôi sẽ chết không toàn thây đó."
"Cô làm cách nào để có thể giấu không cho em ấy biết chứ."
"Thì khôi phục tất cả lại như cũ là được mà."
"Cô cảm thấy mình có thể à?"
Hạ Niệm Sanh nhìn nàng một cái, ngay cả chính cô cũng không có tự tin làm được. Nhìn thời gian trên di động, mười giờ, nhiều đồ thế này, cô mà làm xong thì xác định chắc chắn không kịp đi làm. Sắp đến mười một giờ, cô bất đắc dĩ đành xin Tịch Thận Chi giúp đỡ, nhưng không ngờ cô gái kia lại đưa ra điều kiện đòi cô cùng đi ra cửa hàng tiện lợi mua đồ lót. Cũng may, cô không có hứng thú với cô ta, nếu không thì đây đúng là sự khiêu khích trắng trợn. Cô cũng thật sự không nghĩ ra vì sao Tịch Thận Chi ngày thường cùng cô nước giếng không phạm nước sông thế nhưng lại đưa ra yêu cầu như vậy? Mà càng bất ngờ hơn là sẽ ở cửa hàng tiện lợi gặp Lăng Tiêu Tiêu. Đêm nay thật đúng là một đêm biến đổi bất thường.
Hạ Niệm Sanh lơ đãng liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, đêm nay trăng cũng thật tròn, là ngày rằm. Đều nói chu kỳ mặt trăng có quan hệ rất lớn với tâm tình của một người, lúc trăng tròn tỷ lệ phạm tội cao hơn bình thường nhiều lắm, lại thì ra, tất cả đều là ý trời.
Hạ Niệm Văn liếc Hạ Niệm Sanh một cái, yên lặng đóng cửa, trở lại phòng ngủ.
Đó là lần đầu tiên chị em hai người chiến tranh lạnh một khoảng dài. Kỳ thật qua một thời gian sau, Hạ Niệm Văn cũng không trách tội Hạ Niệm Sanh gì, thứ nhất là vị trí của Niệm Sanh ở trong lòng nàng vẫn rất quan trọng, thứ hai lại là vì buổi nói chuyện với Mộc Chỉ hôm đó. Người đã không còn, giữ lại mấy thứ đó để làm gì. Có lẽ rất nhiều chuyện đều là định mênh, chẳng qua Hạ Niệm Sanh có phần mệt mỏi, kết quả của chiến tranh lạnh thường thường chính là hai bên đều không bỏ xuống được thể diện, thời gian qua lâu, rất nhiều chuyện cũng sẽ thành thói quen.
Đêm đó, Tịch Thận Chi nhận được một cú điện thoại, thanh âm đã lâu không nghe thấy làm cho nàng vui sướng, nhưng nội dung trong của cuộc điện thoại lại làm cho nàng mờ mịt. Người bên kia đầu dây hỏi nàng chuyện của Lăng Tiêu Tiêu và Hạ Niệm Sanh có bao nhiều người biết được. Tịch Thận Chi không rõ người chị cả Tịch Cẩn Chi đang du lịch đâu đó bên châu Âu sao không hỏi việc lớn nhỏ trong nước mà lại đột nhiên đi hỏi nàng vấn đề này, nàng lại càng không biết chuyện của Hạ Niệm Sanh và cô gái kia, người mà nay hẳn nên kêu là Bách thái thái ấy, vì lý do gì ngay cả chị cả nàng đều biết. Nàng không quan tâm chuyện này, chỉ thân thiết hỏi người bên đầu dây kia khi nào về nước, nói chuyện phiếm một hồi rồi mới cúp máy.
Tầng 26 của quán rượu Vạn Xương ở Bắc Kinh, một cô gái đứng trước ô cửa sổ sát đất, hai tay nắm điện thoại buông thõng xuống, cô vén tóc mai qua vành tay, bóng lưng yểu điệu có chút tiêu đều. Cô mặt không chút thay đổi nhìn hết thảy ngoài cửa sổ, tràn đầy trong đầu lại là Nam Thành.
Hết chương 27
- ---------------------------------------
Bách Linh: Tịch Cẩn Chi sắp về, lại sắp ngược nhau với Bách Thanh Quân. Truyện này 3 cp lận, luân phiên đan xen hơi phiền.