Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tập đoàn Ngụy thị...
Hôm nay, vẫn là một ngày đầu tiên trong đời, Lam Hải Như đặt chân vào công ty của gia đình chồng.
Mặc dù mang thân phận cao quý, là vợ của Tổng giám đốc, là con dâu độc nhất của Chủ tịch, nhưng Lam Hải Như đặc biệt không muốn tiết lộ với mọi người.
Cô xin ba mẹ chồng, cho đi xin việc như bao người khác.
Đi từ vòng phỏng vấn, Hải Như đã thành công ngồi vào vị trí Trưởng phòng kinh doanh bằng thực lực ứng xử và kinh nghiệm của chính mình, đương nhiên cô không thể thiếu bằng tốt nghiệp loại giỏi của ngành Quản trị kinh doanh, để được mọi người công nhận.
Ngày đầu làm việc, ai cũng tỏ ra nhiệt tình, yêu mến cô.
Công việc cũng không nhiều, cho tới khi Giám đốc kinh doanh xuất hiện.
"Cô là Trưởng phòng mới? Tên, Lam Hải Như?"
"Vâng!" Cô lịch sự đứng lên khỏi ghế để tiếp chuyện.
"Chắc có nghe nói qua Giám đốc phòng kinh doanh rồi chứ?"
"Tôi có nghe mọi người nói qua! Cô ấy là Sở Tư, đúng không?"
"Tôi là Sở Tư, cũng là cấp trên của cô từ bây giờ!" Sở Tư khoanh tay trước ngực, ra dáng vị sếp quyền lực.
Bấy giờ, Lam Hải Như mới để ý tới thái độ của các đồng nghiệp trong phòng.
Từ khi người phụ nữ này xuất hiện, thì không còn ai dám lơ là ra khỏi công việc, thái độ cực kỳ nghiêm túc.
Điều đó chứng tỏ, vị Giám đốc kinh doanh này không hề đơn giản!
"Vâng! Chào sếp, có gì mong sếp chỉ bảo nhiều hơn!"
Cô đưa tay ra, muốn bắt tay cho tình cảm gắn kết, nhưng đối phương chỉ đưa mắt nhìn qua, rồi hờ hững phớt lờ, kèm câu nói:
"Có một số dự án cần chỉnh sửa, cô lên phòng tôi lấy về đây xem lại đi.
Trễ nhất là sáng mai phải nộp lên cho tôi."
"Vâng!" Lam Hải Như hơi cúi đầu.
Sở Tư kiêu kỳ rời đi.
Lúc đó, mọi người mới được thả lỏng ra.
Một nữ nhân viên tốt bụng, liền dành cho Hải Như lời nhắc:
"Trưởng phòng, chị khuyên em nên chuẩn bị tâm lý cho thật vững vàng vào.
Chứ sếp Sở, nổi tiếng khó tính, ít có ai làm hài lòng được chị ấy 100 phần trăm, cũng không ai chịu nổi áp lực.
Vậy nên chiếc ghế Trưởng phòng này mới thay đổi liên miên như vậy.
Tuy sếp Sở nghiêm khắc, nhưng khả năng làm việc lại rất đỉnh, nên được cấp trên trọng dụng lắm.
Hy vọng em thành công vượt ải thử việc ba tháng!"
Nghe cảnh báo như vậy, Lam Hải Như cũng có chút lo lắng trong lòng, nhưng niềm tin về bản thân vẫn lớn hơn, nên căn bản không ảnh hưởng đến cô gì mấy.
"Em biết rồi! Cảm ơn chị! Mọi người làm việc đi ha, em lên phòng sếp, kẻo chị ấy chờ lâu lại không vui!"
Cô mỉm cười vui vẻ rời đi và đó cũng là lần cuối cùng cô có thể mỉm cười một cách tự nhiên nhất trong ngày...
[...]
Từ ngày sang đêm, công ty mỗi lúc càng vắng vì đã hết giờ làm.
Chỉ riêng mỗi Lam Hải Như vẫn đang cặm cuội ngồi trước bàn làm việc, xem đi xem lại số dự án được cấp trên giao xuống chỉnh sửa.
Nó không phải một bản, mà là năm bản dự án tồn chưa được duyệt đã rất lâu, mà vấn đề chỉ nằm trong lĩnh vực tiếp cận khách hàng thuộc phụ trách của phòng kinh doanh.
Nan giải! Thật sự nan giải, mới khiến cô đầu bù tóc rối, tăng ca tới tận chín giờ tối chưa xong.
Những văn phòng bên cạnh đều đã tắt hết đèn, phòng kinh doanh cũng tắt, nhưng máy tính trên bàn làm việc của Trưởng phòng thì vẫn sáng.
Lúc này, chiếc bụng nhỏ của cô đã cồn cào vì đói.
Một phút suy nghĩ, Lam Hải Như quyết định mang việc về nhà làm, nên liền lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị về.
Ra tới cổng tập đoàn, cô chợt giật mình khi thấy Ngụy Tần Khôn đang đứng tựa lưng vào chiếc ô tô cao cấp của anh ta, tay đút trong túi quần, điệu bộ kiêu ngạo, lạnh lùng.
"Lên xe!" Thờ ơ buông ra hai từ, song anh ta quay lưng đi vào xe, ngồi chờ.
Lúc này, Lam Hải Như vẫn đang ngơ ngác lắm.
Bởi vì sáng nay cô đi xe riêng, nếu giờ về với anh, thì xe cô làm sao? Chưa kể tới chuyện lỡ bị ai đó nhìn thấy sẽ dị nghị không hay, nên thành ra cứ lưỡng lự đứng mãi một chỗ.
Cô kiên nhẫn, nhưng ai đó thì không.
Cửa kính hạ xuống, Ngụy Tần Khôn ló mặt ra, nhìn cô, hỏi thẳng một câu: "Có về không thì bảo?"
"Có! Nhưng mà xe của em thì sao?" Lam Hải Như vẫn đang bối rối.
"Bỏ đó, có bảo vệ trông!" Đáp trả cục súc là thói quen của Ngụy tổng.
Lam Hải Như lúc bấy giờ mới chịu ôm theo dự án lên xe của người đàn ông ấy.
Thành công ngồi vào ghế lái, chưa kịp thắt dây an toàn, xe đã lao đi.
"Mẹ kêu anh đi đón em hả?" Cô lên tiếng, xua tan tĩnh lặng.
"Ừm! Lại bị Sở Tư làm khó, đúng không?" Anh điềm đạm hỏi.
"Không! Chị ấy kêu em sửa một vài dự án thôi! Làm nốt đêm nay, chắc sẽ kịp."
Cô nhỏ nhẹ trả lời, sau đó bầu không khí giữa cả hai lại rơi vào im lặng.
Đêm đó, Lam Hải Như thật sự phải thức tới hai giờ sáng mới làm xong công việc.
Cô mệt tới mức ngủ quên trên sofa và không hề nhận ra, người đàn ông ấy đã đặt chân vào phòng ngủ.
Ngụy Tần Khôn đứng nhìn cô rất lâu.
Sau đó, chủ động bế cô ấy về giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Anh quay lại thu dọn đóng tài liệu trên bàn, tắt laptop, rồi trở về giường.
Chọn vị trí bên cạnh cô, lần đầu chủ động cùng đắp chung chăn.
*Ting.
Lúc nhắm mắt chuẩn bị ngủ, điện thoại anh lại vang lên tin nhắn.
Cho rằng tin nhắn quảng cáo, nên Ngụy Tần Khôn không xem, mà trực tiếp chìm vào giấc ngủ cùng người con gái ấy.
Like và theo dõi truyện để được nhận thông báo chương mới nhé!.