Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn con số 30 này mà lòng nở hoa :3.
~♤~
Thiên Đảo, vùng đất khai sinh là các thú tộc cổ đại, người ta nói rằng những thú tộc cổ đại kia là những loại hung thú hoặc cổ thú mạnh mẽ nhất, có người lại nói những huyết mạch kia thì không thể nào tồn tại được.
Thế nhưng dù bàn tán qua lại thì con người cũng không hề biết vì sao Thiên Đảo vốn biến mất từ hàng vạn năm trước lại xuất hiện trở lại. Lý do để họ biết đó là Thiên Đảo dù đã qua hàng vạn năm cũng rất đơn giản, là do huyết tộc sống thọ nhất kể lại và xác nhận.
Có điều người đó nói rằng Thiên Đảo bây giờ nhìn còn tươi tốt và trù phú hơn hàng vạn năm trước, lời này vừa nói ra cũng khiến cho cả thế giới phần nào dự đoán được nguyên nhân. Thiên Đảo kiệt quệ nên biến mất, bây giờ xuất hiện chính là vì muốn phô trương.
Dưới sự trở lại của Thiên Đảo, chính phủ ra lệnh rằng phải bảo tồn và biến nó trở thành vùng đất dành riêng cho các thú tộc, chính phủ đã nhiều lần cử người đến do thám nhưng hầu hết đều chết và không một ai trở về được.
Điều này đã làm nhiều người kinh sợ và e ngại Thiên Đảo nhưng với các cường giả thú tộc mà nói thì Thiên Đảo giống như đang mời họ về lại nhà. Manjirou nhìn một cái cây vừa cao vừa to trước mắt mà âm thầm kinh ngạc, đây không phải là cây quả mọng sao ? Sao nó có thể to lớn một cách bất thường như vậy chứ ?
Kokonoi đi lại hái một quả, một quả thôi vậy mà cũng to hơn bàn tay gã không ít, em nhận lấy bằng hai tay rồi cẩn thận ngắm nghía nó, nếu như thực vật ở đây đã to như vậy thì động vật sẽ còn to thế nào chứ ?
Rất nhanh suy đoán của em đã được giải mã, tiêng bước chân rầm rập của một sinh vật nào đó làm em bất ngờ loạng chà loạng choạng ngã vào người Kokonoi, gã ôm em rồi nhanh chóng để em đứng lại bình thường, mắt cũng nheo lại vì không biết thứ gì đang chạy ngang qua.
Đó là một đàn gà có kích thước bự bằng một con chó Golden Retriever ? Kokonoi tái mặt nhìn chúng, 1 con này thôi chắc cũng đủ để nuôi một đoàn người trong vòng 2 tuần ấy chứ. Em bên cạnh nhìn cũng bất ngờ không kém, nếu gia cầm đã to đến vậy thì những loài khác sẽ còn to nữa, may là mấy đàn em đi theo đa số đều có dị năng nếu không thì sẽ rất dễ chết.
"Nơi này lớn như vậy mày đừng có đi lung tung."
Izana đi lại gần chỗ của em, em nhìn Izana một cái rồi quay mặt đi chỗ khác, Izana cũng biết là em còn giận nên cũng không nói gì nhiều mà nhanh chóng rời đi, Kokonoi thấy vậy thì nhẹ giọng nói em đừng lấy cứng đối cứng, em mỉa mai nhìn Izana rồi nói với Kokonoi rằng nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn thì người gặp chuyện sẽ là bọn họ.
Khi nào cần hợp tác em sẽ hợp tác còn bình thường thì cứ mặc kệ đi, Kokonoi nghe vậy thì cúi đầu đồng ý với em. Em nhìn ngang dọc rồi không nhịn được mà cảm thán, bọn họ bây giờ cứ giống như mấy người tí hon đi trong vùng đất của người khổng lồ vậy ấy, nơi này thật sự quá khổng lồ rồi.
Mọi người ở Phạm Thiên và Phạm sau khi để đồ đạc vào không gian cá nhân xong thì cũng nhanh chân rời đi, chiếc trực thăng đưa đón bọn họ cũng nhanh chóng rời đi. Em nhìn vậy thì nghĩ về việc nếu muốn trở về thì phải làm sao ? Kokonoi giải đáp cho em rằng nếu 15 ngày sau mà chúng ta chưa về thì Phạm Thiên, Phạm và các tổ chức khác sẽ đồng loạt tấn công Thiên Đảo.
"Nếu những cường giả mà còn chinh phục không được thì cách tốt nhất.... là phá hủy à."
"Vâng, nếu như ngài Leo không thấy boss về thì đảm bảo chỗ này sẽ bị san bằng ngay."
Cái tên Leo như là cái công tắc bật lên một mặt nào đó trẻ con và đơn thuần của em vậy, vành tai em hơi ửng đỏ rồi nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác lắp bắp nói.
"Khi... khi không nhắc đến ông ta làm gì ?"
Xem ra quan hệ đã được cải thiện không ít, Kokonoi thở dài rồi bỗng nhiên cảm giác có chút chua chua trong cổ họng, người đàn ông tên Leo kia gắn bó với em có 2 năm mà trái tim em gần như đã thuộc về tay tên đó, nếu em không quyết định rời đi thì có phải đến giờ bọn họ có phải sẽ nhận được thiệp mời đám cưới của em không ?
Như thế thì không cần gã phát điên thì Sanzu và Izana cũng phát nổ, gã bĩu môi nghĩ rồi kêu em đi theo đoàn với mình, em gật đầu rồi im lặng đi theo. Nơi này quá mức to lớn và quá mức bí ẩn cho nên em cũng không rõ là hệ sinh thái của nơi này sẽ diễn ra như thế nào nữa. Với lại số lượng người trong đoàn thế này thật sự là cũng khá vừa vặn cho nên nếu gặp nguy hiểm thì cũng sẽ dễ điều phối thôi.
"Anh trai, sao băng cổ rồi ?"
Rindou đi phía trước hỏi Ran đang đi phía sau mình, dù Ran đã cố tình băng vết thương bằng băng gạc màu xám cùng màu với áo len nhưng Rindou vẫn nhận ra từ sớm và đi lại hỏi, Ran mỉm cười xoa xoa cổ mình rồi bảo là không có gì, Rindou nghiêng đầu khó hiểu rồi sau đó cũng bỏ mọi thứ ra sau đầu.
Đoàn người đi thẳng suốt nửa buổi rồi nhưng đoạn đường phía trước còn rất dài, Izana nhìn mặt trời đã sắp lặn thì kêu mọi người hạ trại, bên Phạm cũng thế cho nên khung cảnh tiếp theo là mọi người lục đục đi chuẩn bị. Mikey nhìn mọi người chuẩn bị rồi lẳng lặng đi treo một ít túi thơm đuổi côn trùng ở các lều.
Ở khu rừng rộng lớn như vậy thì sợ nhất chính là mắc bệnh sốt rét và côn trùng, Kokonoi thấy em làm thế thì cũng im lặng phụ em treo túi thơm lên. Mikey bây giờ là như thế, em vẫn thích quan tâm đến mọi người nhưng không còn lộ rõ ra như trước nữa.
Draken vào lều bắt gặp ngay lúc em đang treo túi thơm lên cho mình, 4 mắt nhìn nhau lại không thể mở ra một lời nào tốt đẹp, Draken định mở miệng ra nói nhưng em đã rũ mắt và đưa túi thơm cho Draken. Hắn cầm lấy túi thơm rồi nhẹ giọng nói cảm ơn, em gật đầu rồi thản nhiên đi ra ngoài tiếp.
"Mày.... vẫn luôn nhớ bọn tao chứ ?"
"..."
Em nhanh chân rời đi tựa như đang chạy trốn vậy, Draken chậm rãi thở dài rồi tiếp tục treo nốt túi thơm, mùi thơm dịu dàng nhưng không gay mũi làm cho Draken càng thêm dễ chịu, Mikey tuy là một đứa trẻ trẻ con nuôi hoài không chịu lớn trong mắt người ngoài nhưng khi cần thiết em lại chính là tia sáng chiếu rọi cho hắn và cho mọi người.
Hắn luôn tự hỏi rằng tia sáng ấy liệu vẫn còn tồn tại hay là đã vụt mất, bữa tiệc đêm hôm qua chính là thứ khiến cho hắn rất sợ hãi, em trưởng thành hơn trước nhiều lắm, không nói cười, không giận dỗi, không cần bất kỳ ai đứng ở bên cạnh, hoàn toàn là một con người khác xa lạ với khí chất bí hiểm và trầm tĩnh hơn ngày trước nhiều.
Nhưng mà đó chỉ là lớp phòng ngự mới của em thôi, đúng không ? Draken niết nhẹ túi thơm, lớp vải hơi thô ráp cùng với những đường chỉ khéo léo làm Draken có chút khó tả.
Cứ có cảm giác như hắn đã làm mất đi thứ gì vậy. Draken lại thở dài và nhốt mình trong lều suốt cả đêm.
"Sếp đang làm gì vậy ?"
Kokonoi vén màn lều rồi đi vào gọi em ra dùng cơm, em đang dùng thử mấy cái quả mọng vừa hái hồi sáng, vị khá giống món quả mà em thích ăn ở tộc nhân ngư có điều quả đó nó có vỏ cứng hơn quả này, vị ăn giống như bánh hạt dẻ phủ kem béo lên vậy ý, em cảm thấy nhớ vị đó mấy ngày nay rồi mà vừa vặn là quả này cũng rất giống nên mới ăn nhiều một chút.
Kokonoi bất đắc dĩ hỏi em là còn sức ăn cơm không, em đảo mắt một cái rồi nói là chỉ ăn thêm đồ ăn thôi còn cơm thì có chút không muốn ăn, Kokonoi gật đầu rồi đi ra ngoài lấy đồ ăn cho em, bây giờ hai người họ đi trong khu vực của Phạm Thiên thì đều bị mọi người dè chừng, gã không muốn em phải bị phiền nhiễu nên dứt khoát nói với Izana là sẽ ăn trong lều luôn.
Vừa vặn Izana muốn nói chuyện riêng cho em nên mang theo đĩa thịt nướng đi vào lều nhỏ của em. Em đang nằm trên đệm nhỏ chống đầu đọc sách thì nghe thấy tiếng cửa lều loạt soạt.
"...."
Izana nhìn em nằm xuống chuẩn bị kéo chăn lên ngủ thì bất lực ngăn cản lại, y hít sâu một hơi, đặt đĩa gà nướng lên trên bàn nhỏ rồi ngồi xuống nói.
"Tao xin lỗi."
Được rồi, chiêu này hoàn toàn có tác dụng với em. Izana nhìn em quay đầu lại nhìn mình thì trong lòng không khỏi vui vẻ lên một tí nhưng bên ngoài thì vẫn tỏ vẻ đáng thương và thành khẩn.
"Tao không nên đánh cấp dưới của mày, không nên sờ soạng cơ thể mày khi không có sự cho phép, không nên vào phòng của mày khi không gõ cửa cũng không nên vì lý do cá nhân mà đánh mày."
Em bình thản nhìn Izana, đôi mắt hoa đào nhìn Izana chằm chằm làm cho y có cảm giác như ông chồng đi nhậu về thì bị vợ mình săm xoi vậy, đôi mắt kia của em bình tĩnh nhưng trong lòng là cân nhắc từng chút một. Cứng đối cứng ở môi trường như vậy hoàn toàn không có lợi cho em mà đối phương còn hạ mình xin lỗi rồi.
Thái độ thì thành khẩn nhưng có thành tâm không thì em đâu biết. Thôi, coi như là để sóng lặng gió yên vậy. Mikey thở dài rồi ngồi thẳng người lên nói chuyện với Izana.
"Tôi không có giận anh, tôi ghét cái thái độ độc tài của anh mà thôi."
"Tao sẽ sửa nó."
Izana cúi đầu thật thấp, em cảm thấy bất lực trong lòng nhưng mà thôi, đối phương đã hạ mình thì em cũng sẽ nhẹ nhàng đối đãi lại với đối phương vậy. Bản thân em vốn dĩ không ăn cứng mà chỉ ăn mềm, cũng biết rằng việc tiếp tục chiến tranh lạnh thì sẽ bị thiệt cho nên cũng nói với Izana là mình chấp nhận lời xin lỗi này đồng thời cũng cúi đầu xin lỗi Izana vì đã lỗ mãng hồi sáng.
Rồi sau đó em cũng tự tay trị thương cho Izana, y thỏa mãn nhìn em đang trị thương cho mình rồi đồng thời cũng mặt dày ngồi lại ăn gà với em.
Mấy con gà hồi sáng bắt lại nướng lên ăn chắc thịt thật đấy nhưng mà cảm giác tự mình đút cho em ăn no còn sung sướng hơn gấp vạn lần. Izana híp mắt nghĩ rồi thỏa mãn mang đĩa ra khỏi lều của em.
Nhưng xem ra cũng cần phải chấn chỉnh nội bộ lại một chút rồi. Dám sau lưng hắn mà nghị luận rồi cô lập em, lũ vai u thịt bắp này xem ra là ngứa đòn rồi, Izana liếm môi rồi nhìn về phía đàn em của mình với đôi mắt tàn độc.
Phải làm sao để trừng phạt mà không phát ra tiếng đây ?
~♤~
Xin lỗi thì xin lỗi nhưng ghim thì vẫn ghim :>