Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Rốt cuộc thì em muốn làm gì?"
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua sau khi Takemichi cầm được tài liệu thống kê những diễn viên có tiềm năng mà Sam đã gửi đến đoàn phim, ngoài im lặng và lật từng trang để xem thì cậu không nói một lời.
Không căng thẳng cũng bị Takemichi làm cho tò mò, Sam có chút không chịu nỗi mà rướn người lên để nghiêm túc nhìn vào biểu cảm đang khá tập trung của cậu.
Hai ba trang bị Takemichi không chút lưu tình bỏ qua, cho đến khi một đối tượng được cậu lưu ý mà dừng lại mọi thao tác để chăm chú quan sát.
Chậm rãi đọc từng thông tin của hắn, đôi mắt của Takemichi sáng rực.
Đem đống tại liệu đẩy qua một bên rồi chỉ lấy một tấm của người ưu tú vừa rồi, Takemichi vội ôm lấy cánh tay của Sam mà giở giọng nài nỉ.
"Anh, em muốn gặp người này."
Khó hiểu nhìn Takemichi, Sam như có như không nhìn xuống đối tượng được Takemichi lựa chọn từ nãy đến giờ, thế nhưng mắt vừa liếc qua thì Sam từ kinh ngạc đã chuyển sang ngập ngừng.
Người này....
"Anh không chắc là có thể, bởi vì tính cách người này, nói sao nhỉ...? Có xu hướng chống đối với xã hội chăng?"
Thật lòng mà nói thì thời điểm nghe những lời kia của Sam Takemichi đã có chút muốn suy nghĩ lại, thế nhưng mọi thứ người này sở hữu đều vừa vặn hợp với tâm ý của cậu, không thử thì làm sao biết được hay không được, tóm lại cậu không tin cậu không thu phục được hắn.
Thông qua Sam để hẹn hắn ra gặp mặt, nói cho cùng thì Sam cũng là ông chủ, mọi uy quyền lời nói tất nhiên sẽ có giá trị hơn một người lạ mặt như cậu.
Mặc bộ đồ bảy màu sáng chói, Takemichi đeo một cái kính màu đen to gần bằng gương mặt của cậu rồi ung dung ngồi tại trung tâm của nhà hàng.
Ấn tượng đầu tiên thì cũng phải cho thật tốt đẹp mà phải không? Cậu là vì hắn mà ăn diện, lát nữa hắn đến cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian để tìm cậu.
Nhìn vào mặt kính trong suốt của nhà hàng để trau chuốc lại mái tóc, Takemichi hơi hơi nhíu mày.
Biết vậy đã vuốt keo luôn cho rồi.
Âm thầm thở phào tiếc nuối, Takemichi từ trong túi quần lấy ra một tờ giấy rồi âm thầm đọc lên:"South Tenaro, South Tenaro, Tenaro, South South! Ok tốt."
Quá trình nhớ tên đã xong, Takemichi chỉnh đốn lại trang phục rồi thản nhiên ngồi chờ đợi.
Kim dài chỉ đến số mười hai, kim ngắn số chín, là thời điểm mà Sam đã thay cậu hẹn hắn gặp mặt.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa với một trạng thái cực kì mong chờ, Takemichi chớp chớp mắt.
Ở phía bên ngoài, một người đàn ông với chiếc hình xăm kì dị ở trên cổ cùng với mái tóc được buộc gọn trên đỉnh đầu, thân hình cao lớn đến khó tả đang chậm rãi đi vào địa điểm đã được hẹn trước đó.
Đưa mắt tìm kiếm đối tác mà chính Sam đã đích thân giới thiệu cho hắn, bàn số 112, ở phía giữa của trung tâm là thông tin duy nhất mà hắn nhận được.
Sau một hồi đảo mắt tìm kiếm, South hơi ngớ người khi nhìn thấy một con tắc kè hoa đang vắt chéo hai chân mà ngồi lẩm bẩm.
Một cảm giác muốn chạy về sộc thẳng lên não, đúng lúc South đang có ý định đi về thì Takemichi lại vừa trùng hợp nhìn thấy hắn, vẻ mặt cực kì hưng phấn mà đứng dậy vẫy vẫy tay, Takemichi hét lớn.
"South South, tôi ở đây, tôi ở đây nè!"
Giọng của Takemichi không quá vang nhưng lại vô cùng khoẻ, điều này cũng thu hút được rất nhiều người đang dùng bữa sáng ở nơi này, bị đẩy vào tư thế bất lợi, tuy bằng mặt không bằng lòng nhưng South cũng phải miễn cưỡng nhấc bước chân, tiến lại gần cậu.
Nhìn thấy hắn tuy cao lớn nhưng lại thật chậm chạp, Takemichi có chút nóng lòng mà vội rời ghế để thân thiết đi đến kéo tay của hắn lại đây.
Ban đầu còn bị South nặng nhẹ hất ra, thế nhưng hai ba lần vẫn bị Takemichi từ nắm chuyển sang ôm thì South cũng đành bất lực mà mặc kệ cậu.
Giúp hắn kéo một chiếc ghế ra, Takemichi không che giấu nỗi sự phấn khích mà bắt đầu mở miệng.
"Lâu rồi không gặp."
Bốn từ ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho South ngớ người, dừng một chút, hắn nhíu mày hỏi ngược lại.
"Chúng ta quen nhau?"
Chắc chắn lắc đầu, Takemichi khẳng định đáp.
"Không có!"
Đúng là như vậy, đây là lần đầu tiên hai người giao tiếp với nhau, Takemichi không hề nói dối.
Một cảm giác bị đem ra làm trò đùa dâng lên, South hơi mất tự nhiên mà muốn đứng dậy để rời đi, thế nhưng sau đó lại bị Takemichi tiến tới ngăn cản, cậu không chút phòng bị mà nhảy hẳn lên người của hắn rồi không ngừng oai oái than vãn:"Đừng mà đừng mà, không quen thì bây giờ làm quen, chắc gì tương lai chúng ta sẽ không thể trở nên thân thiết chứ?"
"Cậu làm gì thế?"
Vừa bối rối vừa bực bội mà kéo cái sinh vật đang bám chặt trên lưng mình ra, South vì không muốn bị chú ý nên chỉ đành thoả hiệp.
Ngồi ngay ngắn lại bàn ăn, South nghi ngại nhìn Takemichi rồi khó chịu mở miệng:"...Cậu muốn gì?"
Là Sam nói gặp người này sẽ giúp cho hắn tìm được câu trả lời mà hắn muốn nên South mới miễn cưỡng đến đây, ai mà nghĩ ấn tượng đầu tiên của hắn đối với vị đối tác đặc biệt này lại tệ hại đến mức như thế, lại còn không có sĩ diện, thật khiến cho người khác tâm tình muốn nổi điên.
Vốn muốn dùng một bữa ăn để lấy lòng rồi mới nói ra chủ đích, thế nhưng đối phương đã trực tiếp như thế rồi thì cậu cũng không có lí do gì để câu thêm thì giờ.
Đem mắt kính tháo ra, Takemichi chồm người tới South rồi nghiêm túc nói:"Tôi muốn anh theo tôi để bảo vệ tôi, không cần tốn nhiều thời gian, chỉ cần để ý tôi lúc chúng ta quay phim và hộ tống tôi về nhà an toàn là được."
Lời đề nghị vô lí của Takemichi South nghe cũng nghe đến rõ ràng, khẽ siết chặt ly nước trong tay, hắn hạ giọng:"Tôi từ chối."
"Vì sao?"
"Phí thì giờ."
Ba từ ngắn gọn nhưng đủ hiểu được sự dứt khoát và tuyệt tình của hắn, cá tính này vừa hay lại vô cùng hợp ý Takemichi.
"Ra cái giá đi, tôi mua."
Sớm đoán được hắn sẽ không dễ dàng đồng ý nên Takemichi đã chuẩn bị hẳn một kịch bản đối đáp, xem ra không phí công cậu ngồi tính toán cả một đoạn đường từ nhà Sam đến đây.
Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi của South, hắn thẳng thắn nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Takemichi mà nói:"Cậu đang dùng tiền để ép buộc tôi?"
"Anh sai rồi." Takemichi không chút sợ hãi mà nhìn lại vào song mâu đang ánh lên sự tức giận cùng kiềm nén của hắn:"Tôi không có tiền."
Lời vừa thốt ra, ngay lập tức South liền câm nín.
Cậu ta đang đùa cợt với hắn?
Như đọc được suy nghĩ của South, Takemichi không nhanh không chậm nói tiếp:"Tôi mua bằng một điều kiện, chỉ cần anh bảo vệ tôi an toàn được một tháng, một tháng sau đó tôi sẽ giúp mẹ của anh chữa bệnh ung thư, còn có thể giúp anh tìm một đối thủ để có thể cùng anh so tài."
Sợ hắn hiểu lầm ý định của mình, Takemichi ngập ngừng bổ sung:"Tất nhiên là tôi không phải dùng tín mạng của bác gái ra để trao đổi, chỉ là tôi có quen một bác sĩ giỏi, tôi có thể giúp anh..."
Tâm lí bài xích với xã hội gì chứ...người này từ địa vị với quyền lực đều không thể so với bất kì một nhân vật nào trong đoàn phim, sở dĩ cậu chọn hắn là vì cậu tin hắn sẽ không thương tổn đến cậu, trao niềm tin cho người này còn xứng đáng hơn mấy người hoa mỹ hào nhoáng kia.
Điều này, Takemichi cam tâm hiểu được.
Tay siết chặt gấu áo, Takemichi mím môi để chờ đợi câu trả lời của hắn.
Thời gian dường như ngưng đọng, cho đến khi thanh âm trầm ổn của South vang lên.
"...Được."
Được...chỉ một câu trả lời ngắn ngủi thế nhưng lại khiến Takemichi vui mừng khôn xiết.
"Cảm ơn anh!" Takemichi hớn hở nói.
"Vậy, chiều nay liền đến đoàn phim nhé? Tôi không muốn phụ lòng của đạo diễn đã dành cho tôi, còn có, chúng ta phải dời lịch trình lên cùng một ngày, thế tôi mới an tâm được."
"...Tuỳ cậu."
Mọi chuyện còn lại Takemichi đều thay South lên kế hoạch tỉ mỉ, đa số những ngày đầu cậu buộc South phải theo cậu 24/7 để khiến cho người khác hiểu được sự hiện diện của hắn.
Tóm lại, chỉ khi nào Takemichi cảm nhận được sự an toàn thì cậu mới buông tha cho South, có thể là trước kì hạn, còn sau kì hạn thì lúc đó sẽ phụ thuộc vào South còn muốn bảo vệ cậu hay không...?
Trước tiên là phải giữ khoảng cách với Draken, tên khốn này, nỗi đau mà cậu đã trải qua thì nhất định cậu sẽ khiến hắn phải lãnh đủ.