Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi đối diện nhau, Takemichi bởi vì một tay bất tiện nên chỉ có thể băng bó qua loa cho Baji.
"Xong rồi." Đem kéo cắt đi miếng băng còn thừa, Takemichi lạnh nhạt ngước đầu nhìn hắn.
Chầm chậm đem cánh tay của mình lên ngắm nghía, Baji câm nín.
Hắn thốt lên:"Cậu băng xấu quá!"
"Hả?"
Takemichi không hài lòng nhíu mày:"Tôi chỉ có một tay thôi, băng tử tế như vậy mà anh còn chê à, sao không chạy qua chỗ tình nhân anh ấy!" Takemichi đưa tay của cậu lên:"Nhìn xem, tình nhân anh băng bó thuận mắt hơn tôi nhiều."
Đem hộp thuốc đóng lại, Takemichi chép miệng.
"Mà nói cũng lạ, khi không anh đi theo tôi làm gì ? Bây giờ thì hay rồi, chúng ta đều là những hiệp sĩ cụt tay."
Im lặng nhìn bóng lưng Takemichi một hồi lâu, Baji chần chừ lên tiếng.
"...Tôi có việc muốn nhờ cậu."
***
Đứng trước một toà nhà nguy nga tráng lệ, thậm chí một cái khuôn viên thôi cũng đã bằng nhiều mẫu đất gộp lại.
Takemichi câm nín.
Cậu vì sao lại đồng ý đến đây nhỉ ?
Đêm hôm qua sau khi nghe Baji nói vậy thì Takemichi đã hơi kinh ngạc mà nhìn hắn.
Baji muốn nhờ vả sao ? Khó tin đấy.
"Muốn tôi làm gì?"
Takemichi hỏi, mặc dù cậu không nghĩ rằng bản thân sẽ đồng ý nhưng cứ nghe thì chắc cũng không sao đâu nhỉ ?
"Ngày mai, cậu chỉ cần đến toà nhà lớn nhất ở phía thành Tây. Lúc đó tôi sẽ nói ra điều mình muốn nhờ vả."
Vốn dĩ Takemichi thật sự không tính sẽ đi nhưng bản năng tò mò cộng thêm việc "toà nhà lớn nhất", Takemichi chỉ là cảm thấy hứng thú với khối gia tài nhà Baji thôi.
Dù sao cậu cũng từng nghe qua căn biệt thự có tiếng này một lần, chỉ là địa điểm xa xôi nên chưa được ghé thăm chiêm ngưỡng. Nay có lí do, Takemichi không nghĩ cậu sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này.
Đem máy ảnh đưa lên chụp một cái, Takemichi chép môi:"Tuyệt, đúng là quá đẹp..."
Mọi thứ xung quanh dường như đều bị cậu chụp một lượt, cho đến khi phía sau lưng truyền đến tiếng phanh chói tai của xe thì Takemichi mới giật mình mà quay đầu kiểm chứng xem chủ nhân của tiếng động vừa rồi là ai.
Mở to mắt nhìn Baji hiếm khi lại mặc trên mình bộ trang phục cực kì giản dị, Takemichi "ồ" một tiếng mà đưa mắt đánh giá hắn.
Thấy Takemichi đã đến từ sớm, Baji mừng ra mặt mà dùng cánh tay đã được băng bó nhanh chân đi đến bên cạnh cậu.
"Để cậu đợi lâu rồi. Đây, thay nó đi."
Đưa một túi xách màu đen ra, Takemichi khó hiểu mà nhìn hắn.
"Thay ?"
"Nhanh đi nhanh đi, không thôi sẽ trễ."
Đẩy Takemichi vào trong xe, Baji mỉm cười.
"Tôi đã cố ý lựa cho cậu một bộ đồ hợp phong thuỷ nhất rồi đó."
"Ơ khoan-"
Không đợi Takemichi kịp hiểu điều gì thì Baji đã đưa tay đóng cửa xe lại.
"Gì vậy chứ, không chịu nói gì cho mình luôn."
Bực bội mở túi xách xem bên trong là gì, Takemichi sau khi nhìn thấy xong hoàn toàn câm nín.
Đây là một bộ trang phục dành cho nam y tá, thế nhưng chỉ khác một chút là thay vì nó màu trắng thì cái mà cậu cầm trên tay lại mang màu của ngọc bích, xanh nhẹ nhàng nhưng lại không phô trương.
Muốn cùng cậu chơi cosplay ?
Gì chứ...
Takemichi bắt đầu không an phận mà đem cửa mở ra hòng chạy thoát, thế nhưng mở mãi vẫn không được.
Takemichi:"Mẹ nó! Anh chơi tôi."
Tức giận đập vào kính xe một cái, thế nhưng sau đó cậu chỉ có thể đau đớn mà rụt tay về.
Ở bên ngoài xe, Baji sau khi nghe thấy tiếng động thì liền cười khẩy một cái, hắn biết Takemichi sẽ không dễ dàng đồng ý nên đã sớm đem khoá cửa ở phía trong đóng lại, chìa khoá hắn cũng đã sớm rút ra ngoài nên nếu không được Baji đồng ý thì tất nhiên Takemichi chỉ có thể bất lực tòng tâm mà yên phận ở bên trong.
Phiền muộn nhìn bộ đồ trong tay, Takemichi tuy mâu thuẫn nhưng cũng chỉ có thể đem áo quần cởi ra để thay vào.
Xong việc, Takemichi một lần nữa đưa tay mà đập kính.
Thấy tiếng động lại vang lên, Baji như đề phòng mà đem kính cửa sổ kéo xuống trước, sau khi xác định Takemichi đã thật sự thay bộ trang phục mình đưa thì hắn mới đến mở cửa cho cậu.
Chán nản bước xuống, Takemichi đưa tay mà chỉ vào chính mình:"Thế nào ? Vừa lòng anh rồi chứ ?"
Dáng người Takemichi tuy không tính là quá cao ráo vạm vỡ thế nhưng lại vô cùng cân xứng với chiều cao mà cậu vốn có.
Tay chân vừa nhỏ lại nhẵn nhụi, còn chưa kể nó có vẻ mềm mại.
Không tự chủ mà đưa tay nhéo má cậu một cái, Baji kinh ngạc mà rụt tay lại.
Đúng là rất mềm.....
Trắng hồng như vậy, sao lúc trước hắn không nhận ra Takemichi cũng có điểm khả ái nhỉ ?
"Quái, anh điên hả ?"
Tự nhiên bị nhéo một cái rõ đau, Takemichi không vui mà đưa chân đá hắn một cái. Chỉ là lực đạo chỉ vừa đủ khiến Baji khi chỉ vừa nhận ra đã có thể né được.
Hừ một tiếng, Takemichi sửa sang lại áo quần.
"Được rồi, mau nói rốt cuộc anh muốn tôi làm gì."
Nếu hắn thật sự chỉ muốn cậu cosplay cho hắn coi thì cứ ở yên đấy, cậu sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ.
Thấy Takemichi đã sẵn sàng, Baji hếch cằm mà chỉ vào phía cửa sau.
"Đi thôi."
Tiêu sái đi vào trong, cho đến khi đi được nửa đường vẫn không thấy ai phía sau mình, Baji kinh ngạc mà quay đầu nhìn Takemichi.
"Sao cậu không đi ?"
Cái gì chứ?
Takemichi cười đểu mà chóng nạnh, vẻ mặt còn tỏ thái độ không tin được mà nhìn Baji.
"Anh đùa tôi sao ? Anh cho tôi là đứa thiểu năng mặc cho anh phân phó à ? Anh bảo tôi đi là tôi phải đi ? Sao anh cmn không tự bỏ tiền thuê người về cùng anh chơi đi ? Tôi bộ rãnh lắm hả ? Thời gian của tôi bộ dư thừa lắm sao ? Tôi-"
"Được được, là tôi sai, xem như Baji này năn nỉ cậu được không ? Mau vào trong đi, rồi sau đó tôi sẽ cung kính dâng trà mời cậu uống mà từ từ giải thích cho cậu nghe, Takemichi vĩ đại, cậu có thể bỏ một chút thời gian quý giá của mình để giúp tôi một lần được không ?"
Sợ Takemichi cứ tiếp tục la lối thì sẽ có người nghe thấy, Baji sau đó đã phải vội đến trấn an cậu, đúng là hắn sao có thể quên Takemichi là kiểu người không thích bị người sắp xếp nhỉ...
Đưa tay giúp Takemichi vuốt vuốt lưng, Baji đem tóc cậu mà vuốt ra sau mang tai.
"Vào trong, nha."
Bực bội thở ra một hơi, Takemichi vĩ đại tuy không hài lòng với thái độ của quý tử Baji nhưng đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, cũng may là hắn còn biết mình sai.
Quân tử không trách kẻ tiểu nhân, Takemichi không suy nghĩ nhiều mà khịt mũi một cái rồi quay gót đi vào trong.