Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tan học, bước vào kí túc xá, Châu Chấn Nam vẫn còn đang quay cuồng trong mơ hồ, bỗng nhiên chiếc điện thoại của cậu lại rung lên, phát ra tiếng nhạc chuông Ultraman, màn hình hiện tên của Trạch Tiêu Văn.
Vừa ấn nghe, giọng Trạch Tiêu Văn ở đầu bên kia đã vang lên: "A lô, chim sẻ gọi đại bàng!"
Châu Chấn Nam chỉnh nhỏ âm lượng lại, đáp: "Đại bàng đây, chim sẻ gọi có việc gì đấy?"
Không nhiều lời, Trạch Tiêu Văn hồ hởi: "Anh muốn vào nhóm emmmmmm"
Trạch Tiêu Văn là dân du lịch nổi tiếng trong trường, mà đã là du lịch thì tất nhiên không thể cứ đặt chân mãi một chỗ được, phải đi đây đi đó, thử sức những thứ mới mẻ, cái nhóm thiếu kinh nghiệm này tất nhiên sẽ là mục tiêu trước mắt của anh!!
Châu Chấn Nam: "..." Con người này thẳng thắn và trực tiếp thật đấy, không vòng vo một chút nào 🙂.
Châu Chấn Nam hít thở thật sâu, tại sao lúc cần thì không ai vào nhóm mà bây giờ lũ lượt kéo đến thế này??
"Nam Nam trả lời đi, có chấp nhận để anh vào nhóm không?"
"Em biết rồi em biết rồi, đợi em hỏi ý kiến của mấy người còn lại trong nhóm cái đã."
Con đường trở thành một nhóm trưởng tốt đúng là không hề dễ dàng!
Cậu mở WeChat ra, gõ gõ bàn phím.
[Anh em cây khế]
Đội trưởng nghiêm túc:《Buổi sáng tốt lành.》
Ngay lập tức có người trả lời lại chỉ trong vài giây, là Hà Lạc Lạc.
Thần bếp:《Nam Nam... Trời sắp tối rồi》
Đội trưởng nghiêm túc:《Để ý mấy cái tiểu tiết làm gì.》
(Hà Lạc Lạc: Oke, anh nói gì cũng đúng ¯_(ツ)_/¯)
Đội trưởng nghiêm túc:《Mà có chuyện quan trọng hơn cần nói nè, nên mới phải lên đây hỏi ý kiến của mọi người.》
Đội trưởng nghiêm túc:《Hội trưởng hội học sinh muốn tham gia vào nhóm mình.》
Hạ Iron:《Hội trưởng Trạch á? Ôi zồi thanh niên đấy tháng nào chẳng du lịch, cứ cho vào để nhóm thêm phần màu mè cũng được》
Đội trưởng nghiêm túc: 《Còn ba người còn lại nghĩ sao?》
Thần bếp:《Tùy ý anh》
Diêu chùm chường:《Có thể các cậu thừa biết, hiện tại nhóm chúng ta không có vocal đâu》
Gia ca:《Nếu cậu muốn cho vào thì cứ vậy mà triển đi》
Đội trưởng nghiêm túc:《Được rồi, quyết định thế nhé.》
Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng cả nhóm thống nhất rằng sẽ hoan nghênh nhiệt liệt chào đón Trạch Tiêu Văn vào nhóm. Ngay lập tức, cả đám có một phòng tập ngon nghẻ, khác hẳn so với tháng đầu trôi dạt giữa bể nhân sinh không biết ở đâu.
Vào ngày XX, tháng XX, năm XX, một nhân vật huyền bí mang tên Châu Chấn Nam khi nằm lăn lê trên sàn phòng tập đã nói: "Hay là nhóm mình cứ giữ nguyên thành viên như này đi, cứ có người ra ra vào vào nhóm mệt muốn chết." Và tất cả các thành viên khác đều đồng ý.
Như đã nói, vì nhóm Anh em cây khế này là một nhóm thiếu kha khá kinh nghiệm nên bọn họ quyết định dùng cả một buổi sinh hoạt nhóm chỉ để giao lưu học hỏi khám phá kinh nghiệm người đi trước của đàn anh năm 3 duy nhất trong nhóm - Trạch Tiêu Văn.
Sau vài phút xã giao, Trạch Tiêu Văn dùng giọng điệu xuất thần kể lể: "Để anh nói cho mà nghe nè, trường mình thật ra ngẫu hứng lắm, 2 năm rồi mà ngoại trừ năm nào cũng ăn một đống hành ra, anh không thấy chút xíu điểm chung nào hết á, đã vậy trường còn hay bất công cực kì!"
Châu Chấn Nam nhìn chằm chằm anh: "Nó là dư lào?"
"Đây nhé, có phải trường mình cho battle một tháng một lần, nhóm thắng sẽ có phúc lợi đúng không? Cái phúc lợi ấy, có cũng như không!"
Diêu Sâm và Hạ Chi Quang ở bên cạnh cũng gật gật đồng tình.
Trạch Tiêu Văn tiếp tục kể cho ba tân binh là Châu Chấn Nam, Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc nãy giờ vẫn đang chăm chú nghe: "Ví dụ như là phúc lợi về vật dụng quay MV này..."
"Khoan khoan khoan, sao lại có MV ở đây?" Châu Chấn Nam vội cắt lời.
Yên Hủ Gia quay sang, đập nhẹ đầu cậu: "Cậu đúng là chẳng chịu tìm hiểu gì cả, trường rèn luyện thần tượng tương lai thì cũng phải có mục quay MV chứ, nếu không mấy tiết học dựng kịch bản với học cách quay video trên lớp vô dụng hết à?"
"Ỏ~~ Vậy vật dụng quay MV như thế nào?"
Trạch Tiêu Văn dù bị cắt lời nhưng vẫn không tỏ ra chán ghét, rất nhập tâm kể, giọng điệu hào hùng như vẫn còn đang rất cay: "Thì nhóm anh là nhóm thắng, trường cho cái phúc lợi là có bộ máy quay với mấy cái ánh sáng sang xịn mịn đời mới để quay MV. Nhưng mà khổ nỗi, lúc đấy đang gần hè, bọn anh còn đang ở trên bờ biển, có lần đang quay dở thì dính ngay một cơn mưa, làm bọn anh chuyển vào không kịp, suýt nữa là hỏng hết cả, tức lắm luôn á!"
Hạ Chi Quang gật gù: "Cái này tớ cũng từng trải qua rồi, cái bộ máy đấy sang xịn mịn thật nhưng cồng kềnh lắm."
"Khoan," Hà Lạc Lạc nói, "Trạch hội trưởng, anh chê nhà trường cho phúc lợi như không cho, vậy còn cái tầng trên cùng của lí túc xá dãy A thì sao? Một mình anh hưởng hết còn gì? Mời anh cho ý kiến."
Trạch Tiêu Văn: "Ơ, cái đấy thì..." 👉🏻👈🏻
Và thế là Trạch hội trưởng cao cao tại thượng bị cả nhóm hội đồng.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Trạch Tiêu Văn mới hắng giọng, nói: "E hèm, chuyện chính đây chuyện chính đây. Nhà trường đã có quyết định, tháng này sẽ chuyển đổi hình thức thi tháng, sẽ không biểu diễn trên sân khấu nữa!" Sau đó ra vẻ thần bí, nói: "Mấy đứa có biết vì sao nãy giờ anh than thở với mấy đứa suốt không?"
"Vì...?" Châu Chấn Nam nghiêng đầu nhìn Trạch Tiêu Văn.
"Vì sắp tới chúng ta sắp phải đối mặt với mấy thứ đấy! Tháng này, nhà trường sẽ bắt các nhóm bốc thăm chủ đề để quay MV!! Hạn chót để gửi MV về nhà trường là ngày đầu tiên của tuần cuối cùng trong tháng!"
"Khoan đã, sao năm nay quay sớm quá vậy?" Diêu Sâm nhíu mày.
Trạch Tiêu Văn tỏ vẻ như mình cũng hoang mang y hệt như vậy: "Anh cũng không biết, rõ ràng mọi năm đều là khoảng 3 – 4 tháng sau khai giảng mới bắt đầu quay mà, chắc năm nay trường hơi sốt ruột nên cho tổ chức sớm? À mà nhóm nào đăng kí đơn xong rồi có thể đi bốc thăm chủ đề MV luôn được đấy, 1 tờ/1 nhóm, nhóm trưởng bốc, nhà trường còn bắt quay lại video đập hộp phòng gian lận nữa."
Châu Chấn Nam hỏi: "Vậy là đề tài là ngẫu nhiên hở? Trường tính điểm bằng cách nào vậy anh?"
Tháng trước, cũng là tháng đầu tiên của năm học thì đã dùng cả tuần cuối cùng trong tháng để tổ chức theo lịch cố định. Thứ 2 và thứ 3 là battle bên trường nam, thứ 4 và thứ 5 là battle ở trường nữ, thứ 6 được nghỉ, thứ 7 công bố kết quả bình chọn, chủ nhật tiếp tục được nghỉ.
Lại nói về thứ hạng của Châu Chấn Nam, mặc dù là người mới, nhưng trước mắt cậu vẫn rất được chào đón, không ngờ lại được vote lên tận top 20. Đi bộ bình thường trong sân trường lâu lâu cũng hay có người nhìn chằm chằm nhưng được mọi người kính nể hơn rất nhiều.
"Đơn giản lắm, trường ném hết MV lên mấy trang web nổi nổi như weibo, BiliBili, diễn đàn trường các kiểu rồi dẫn link vote ấy, sau đó tổng kết lại là xong. Do cái này không cần đến hệ thống battle nên sẽ chuyển thành top 25 sẽ được phúc lợi. Nah, mà như anh đã nói, cái phúc lợi đấy rất vô dụng. Còn cái đề tài thì... Phải nói là, tất cả đều dựa vào vận may. Chủ đề không biết trường nghĩ kiểu gì mà đa dạng cực kì, may mắn thì bốc trúng mấy cái dễ làm như tình bạn, học đường,... Còn đen đủi bốc phải mấy thứ như huyền huyễn cổ trang thì chỉ có nước đem hết tâm huyết vào việc dựng kịch bản, à mà còn cả cái chủ đề tình yêu nữa! Năm ngoái nhóm anh chúng nó bốc trúng chủ đề tình yêu, mà đây là trường nam sinh thì lấy đâu ra nữ để đóng chứ! Thế là chúng nó bắt anh đội tóc giả, trang điểm lòe loẹt, biến anh thành nữ chính luôn!!!"
Mọi người nhìn Trạch Tiêu Văn với ánh mắt đồng cảm. Chắc thường ngày gieo nghiệp nhiều quá, bị nghiệp quật cho.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Châu Chấn Nam đứng dậy, vươn vai mấy cái, nói: "Hôm nay đến đây thôi nhé! Ừm... Việc bốc thăm, chắc là để ngày mai đi, em muốn về kí túc xá sớm một chút, trời sắp mưa rồi."
Diêu Sâm vén tấm rèm cửa bị thả xuống nguyên ngày lên, bên ngoài trời đã bắt đầu tối, một phần do trời sắp vào đông, một phần do mấy đám mây đen nặng trĩu đã che chắn gần hết ánh sáng từ mặt trời, lâu lâu còn loáng thoáng tiếng sấm, báo hiệu cho một cơn mưa tầm tã, kéo dài. Không sao, mưa cũng tốt, trời mát rất dễ ngủ. Có vẻ như anh đã quên mất người bạn cùng phòng sợ sấm của mình...
Ngày tiếp theo, dưới sự cổ vũ động viên nhiệt tình của các huynh đệ cây khế và chiếc ống kính camera, Châu Chấn Nam hít sâu một hơi, đưa bàn tay trắng trẻo mũm mĩm nõn nà của mình vào trong chiếc hộp. Trước áp lực trong ánh mắt tràn ngập mong chờ của mọi người, cậu từ từ rút tờ giấy ra.
Bốn chữ to sừng sững đập vào đôi mắt nho nhỏ của Châu Chấn Nam: "Linh dị thần quái"
Ha ha.
Đây là một chủ đề có vẻ hiếm thấy trong những MV cậu đã từng xem nên cậu cũng không hiểu cho lắm, đưa mắt ra nhìn các thành viên còn lại, thấy mọi người cũng đang mặt mày tối sầm, Châu Chấn Nam liền biết kì này chắc chắn là bọn họ sẽ gặp nhiều khó khăn đây.
Vài giây sau, bắt đầu có tiếng Hạ Chi Quang khóc lóc thảm thiết: "Cái đề gì mà vô nhân tính thế này??"
Châu Chấn Nam mặt mũi ủ dột: "Chắc là do tớ dạo này không tích đức, giờ bị nghiệp quật."
Hà Lạc Lạc vội chạy đến bên cạnh cậu: "Không Nam Nam! Không phải lỗi của anh, là do đứa ra đề đấy!" Sau đó ngay lập tức quay sang nhìn Trạch Tiêu Văn: "Tiểu Trạch, là hội học sinh ra đề đúng không?? Ai??"
Trạch Tiêu Văn đỡ trán: "Cái đề này..." Ngập ngừng, "Anh mày ra đấy."
Thế là từ trong phòng hội học sinh, cứ thi thoảng lại văng vẳng tiếng la oai oái của một người nào đó quen mà rất không quen.
"Ê ê, đề này còn đỡ hơn đề giả gái nhá! Đánh cái gì mà đánh!"
"Stop it! Đạp nữa là hỏng cả bộ đồ đấy!"
"Nam Nam em đánh nhẹ hều hà, còn mấy đứa kia nhẹ tay lại, mỹ thiếu nam như anh không thể chịu được ngược đãi đâu!!"
Yên Hủ Gia cầm máy quay nãy giờ im lặng che camera lại, cảnh bạo lực như thế này không thể cho vào video.
Sau những phút giây bàng hoàng ban đầu, cuối cùng bọn họ cũng chấp nhận được sự thật phũ phàng này và bắt đầu thảo luận. Sau khi cãi vã suốt 2 tiếng, cả nhóm quyết định sẽ cải biên một bài hát do Châu Chấn Nam tìm được, và cậu cũng sẽ chịu phần lớn trách nhiệm về việc cải biên. Về phần kịch bản, trang phục, hiệu ứng các thứ thì... Các thành viên khác đều nói rằng chuyện này sẽ do bọn họ lo, cậu chỉ cần chuyên tâm vào nhạc là được.
...
Châu Chấn Nam ngồi trong phòng trước chiếc laptop, màn hình hiện lên một phần mềm chỉnh âm, cậu ngậm một chiếc kẹo mút, ghế hơi ngả ra đằng sau, dáng ngồi thập phần thả lỏng. Bỗng nhiên chiếc ghế của cậu bị đẩy xuống, tiếng nói của Diêu Sâm vang lên: "Trời sắp lạnh rồi, cậu có ở trong phòng cũng phải mặc đồ ấm vào đấy, đừng mặc quần đùi như thế nữa." Vừa nói, hắn vừa nhìn lướt qua cặp đùi trắng nõn lộ ra từ chiếc quần ngắn rộng thùng thình, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.
Châu Chấn Nam "Ừm" một tiếng, không hề có ý định đi thay đồ, đôi chân nhè nhẹ đung đưa qua lại trên không trung, càng làm Diêu Sâm ngứa ngáy khó chịu.
Diêu Sâm cố gắng lờ đi, hỏi: "Hôm nay cậu đã cho Matata ăn chưa đấy?"
"Cho ăn rồi cho ăn rồi."
Diêu Sâm liếc liếc 2 con chồn đang ngủ lăn lóc: "Cậu có ăn mất miếng thức ăn nào của nó không? Đừng tưởng tôi đã quên mất vụ hôm trước cậu đã cạp thử một miếng vì tò mò muốn nếm mùi vị."
Châu Chấn Nam bĩu môi: "Hứ, nếm thử một miếng thôi mà, tớ có phải chồn đâu mà tối ngày tranh ăn với nó."
Diêu Sâm nhìn cậu kiểu "à thế à": "Vị như thế nào?"
"...Thoang thoảng mùi bột mì." Châu Chấn Nam chống cằm suy tư.
"..."
"Vậy thôi nhé, tôi chỉ lấy ít đồ để quên thôi ấy mà. Nhớ mặc quần ấm vào đấy, đừng để tôi phải lột ra."
"Biết rồi, hứ."
Cạch. Chiếc cửa bị đóng lại, Châu Chấn Nam lại tiếp tục chỉnh nhạc, nhưng việc này làm một mình không được khách quan cho lắm nên được chừng 10 phút, cậu lại rút tai nghe ra, nhàm chán tận hưởng sự yên tĩnh hiếm có trong phòng.
Khoan đã, sao lại có thể im như thế được????
Bình thường lúc nào trong phòng cậu cũng có tiếng ồn, không ít thì nhiều, tất cả đều do 2 con chồn rất là hiếu động, quậy phá không thôi, có lần chúng nó còn định "vượt lồng" để thăm thú tình hình bên ngoài. Lúc ngủ thì có đỡ hơn một chút, Hakuna nằm ngủ rất ngoan ngoãn, còn Matata thì... xoay trái xoay phải, lăn qua lăn lại, khiến cho đống cỏ lót "rạo rạo" liên tục, thi thoảng còn nghe được tiếng bốp bốp do Matata lăn quá lố, đập vào thành lồng. Nhưng hiện tại, mọi thứ rất im lặng, thậm chí Châu Chấn Nam còn nghe được cả tiếng tim mình đập.
Có dự cảm chẳng lành, cậu ngay lập tức đứng dậy ra chuồng của 2 con chồn xem. Hakuna đang ngủ rất ngon lành ở chuồng của nó, nhưng Matata thì lại không biết đã biến đi đâu mất, ngó quanh ngó quẩn một hồi, cuối cùng Châu Chấn Nam cũng nhìn thấy Matata đang nằm chổng 4 chân lên giời, không cựa quậy một chút nào ở trên giường của cậu. Châu Chấn Nam nhẹ nhàng cầm nó lên, bỗng nhiên nhìn thấy thứ gì đó kì lạ. Đó là... Một cái vỏ kẹo???
Thôi chết rồi. ._.
Cách đó một khoảng không gian bằng x mét, tiếng chuông điện thoại vang lên: "Ring ring ring ring..."
Diêu Sâm bấm nghe: "A lô?"
"Diêu Sâm Diêu Sâm Diêu Sâm!!! Con Matata xổng chuồng rồi ăn kẹo, giờ nằm chỏng quèo ra rồi!!!"
Hết chương 23.
Lời tác giả: Ta nói đoạn cuối cười ói ẻ :))) Thương emmmm.