Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi quay chụp MV đầu tiên được bắt đầu.
Hiện tại là 4 giờ chiều, đã bắt đầu được gần 30 phút, nhưng mọi người vẫn khá lúng túng. Riêng việc nói lại cốt truyện của MV cho nhân viên quay cũng đã mất gần 10 phút, sau đó là trang phục, rồi máy quay, hiện giờ lại xuất hiện thêm nhiều vấn đề khác làm cho cả nhóm rầu càng thêm rầu. Studio cứ chốc chốc lại vang lên tiếng nhắc nhở của Triệu Lỗi:
"Quần áo dài thì để ý vào, lòa xòa rơi xuống đất bẩn hết giờ!"
"Châu Chấn Nam và Hà Lạc Lạc nét mặt cứng quá, diễn tự nhiên lên!"
"Hạ Chi Quang đừng có chạy lung tung nữa! Diêu Sâm ngừng lấy điện thoại ra chụp lén ngay!"
"Yên Hủ Gia với Trạch Tiêu Văn còn đứng đấy làm gì? Ra quản chúng nó đi!"
"Thần thái, để ý thần thái!"
Châu Chấn Nam mặc một chiếc áo trắng dính đầy thuốc màu, cảnh quay đầu tiên là của cậu nhưng đến giờ vẫn chưa xong được, trong lòng có chút bất lực về khả năng diễn của mình, cậu ngồi xuống một chiếc ghế, tự tĩnh tâm vài phút. Bỗng một cặp giò xuất hiện trước mặt Châu Chấn Nam, cậu ngước mặt lên nhìn, Triệu Lỗi vừa cười vừa nói: "Thấy thế nào? Làm MV đúng là không hề dễ nhỉ?"
Châu Chấn Nam dịch sang bên cạnh một chút để anh ngồi: "Vâng, mệt mỏi quá ạ."
"Thật ra mấu chốt của MV cũng đâu phải là diễn xuất, không cần quá để tâm đâu, em chỉ cần thả lỏng ra thêm một chút, một chút nữa thôi, vì diễn xuất không phải là phần chính nên đừng làm nó trở nên quá bắt mắt, cứ tự nhiên như bình thường là được."
Châu Chấn Nam dường như có điều ngẫm nghĩ.
Ở một diễn biến khác, Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc đang đứng trong một góc tối. Yên Hủ Gia nhìn chằm chằm người đối diện, đang yên đang lành không biết kéo người ta vào đây làm cái gì, anh đang thì tính chụp chung với Chấn Nam một bức, cậu ấy theo phong cách họa sĩ thật quá đáng yêu mà.
Bỗng nhiên Hà Lạc Lạc lên tiếng, hỏi một câu khiến cho Yên Hủ Gia chết đứng: "Anh, thích Nam Nam học trưởng đúng không?"
Yên Hủ Gia siết chặt nắm tay: "Sao cậu lại nói vậy?"
Hà Lạc Lạc nở một nụ cười không hề thiện lành chút nào: "Đơn giản thôi. Bởi vì tôi cũng thích Nam Nam. Có lẽ chính vì thế mà tôi rất để ý đến những mối quan hệ xung quanh anh ấy." Cậu đưa bàn tay lên trước mặt, chỉ từng ngón tay, liệt kê: "Gần đây gần gũi với Nam Nam, tôi để ý rằng cũng chỉ có 5 người trong nhóm, tôi thích anh ấy thì không nói tới rồi, Hạ Chi Quang và Diêu Sâm thì thần kinh thô, tôi cá là cho dù họ có thích ai thì cũng chưa chắc đã nhận ra, Trạch Tiêu Văn có vẻ như cũng rất có thiện cảm với Nam Nam, nhưng anh ta tự biết thân biết phận, duy chỉ còn lại anh - Yên Hủ Gia, lúc nào cũng kè kè ở bên cạnh Nam Nam, lại còn suốt ngày đụng tay đụng chân, chưa kể hôm trước tôi còn tÌnH Cờ thấy anh hôn liên tiếp lên mặt anh ấy, thử nói xem, không phải thích thì là gì?"
"Khá khen cho một đôi mắt biết quan sát." Yên Hủ Gia không hề có ý định thừa nhận: "Nhưng chỉ vì vài lý do đơn giản ấy mà cậu đoán rằng tôi thích Chấn Nam sao?"
"Cũng đúng." Ý cười trên môi Hà Lạc Lạc vẫn không hề bị dập tắt: "Nếu chỉ có như vậy thì tôi cũng nghĩ hai người chỉ là thanh mai trúc mã quan tâm nhau bình thường thôi. Nhưng mà, ánh mắt của anh đang phản bội lại anh. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn cũng không phải chỉ để nói chơi đâu, chỉ có đứa nào bị mù mới không nhìn ra tình cảm trong mắt anh mỗi lần nhìn Nam Nam, còn nữa, giọng nói của anh mỗi lần nhắc tới anh ấy lúc nào cũng mềm mỏng hơn, giống như chỉ nhắc tới cũng khiến anh cảm thấy vui rồi vậy. Đó là những biểu hiện của sự lươn lẹo."
Ngừng một chút, Hà Lạc Lạc cười cười nói nói: "Để tôi đoán nhé, có phải là anh đơn phương Nam Nam lâu rồi nhưng vẫn không có can đảm tỏ tình đúng không. Ha ha, tiếc thay cho một cặp trúc mã quen biết gần 10 năm."
Máu nóng của Yên Hủ Gia dồn lên não: "Im mồm, đấy là việc của tôi."
"Được, vào chuyện chính nhé, hôm nay tôi muốn tuyên chiến với anh. Chúng ta thi xem, ai là người cưa đổ Nam Nam trước, thế nào? Người thua sẽ không được tiếp xúc quá thân mật với anh ấy nữa."
"Chuyện này..."
Hà Lạc Lạc nói: "Mỗi ngày đến trường gặp crush lại thấy một tên lúc nào cũng lảng vảng ở bên cạnh thả thính, anh không thấy bực mình à? Không thấy ngứa mắt à? Không cảm thấy muốn xiên cho cái tên kia mấy phát à? Hay là... Anh sợ?"
Yên Hủ Gia aura đầy mình, đằng đằng sát khí nói: "Được, nếu cậu đã muốn như thế, tôi chấp nhận."
Vậy là Hà Lạc Lạc và Yên Hủ Gia đã thành lập một kèo "sống chết" không được tươi sáng cho lắm, trong khi đương sự vẫn còn đang ngồi uống nước cảm thụ về vai diễn.
Nhàm chán và bình thường không phải là phong cách của nhóm cậu, cốt truyện về phần lớn là dựa trên ý tưởng ban đầu của Hà Lạc Lạc, sau đó gom nhặt của mỗi người một ít. Cứ thế, kịch bản đã được ra đời. Đương nhiên, Châu Chấn Nam vẫn là nhân vật chính của câu chuyện.
Cũng may hiện đang tháng 10, sắp vào đông lại có máy lạnh nên dù có mặc bộ đồ cổ trang dày bốn năm lớp cũng không nóng lắm. Hà Lạc Lạc và Yên Hủ Gia mỗi người mặc một bộ họa tiết trắng đen trái ngược nhau, trông rất ra dáng mấy vị tiên nhân tiên phong đạo cốt, nhưng thật ra thân phận của bọn họ chẳng tốt lành được như thế mà ngược lại hoàn toàn. Riêng Châu Chấn Nam phải thay hai bộ, đầu tiên là bộ đồ họa sĩ hiện tại, sau đó tới yêu phục giống 2 người còn lại.
Cảnh đầu, Trạch Tiêu Văn, Diêu Sâm và Hạ Chi Quang tạm thời chưa xuất hiện, nhưng mỗi ngày chỉ được thuê studio tối đa 4 tiếng nên lượt diễn của họ sẽ diễn ra vào ngày hôm sau. Hiện tại ba đàn anh này đang xúm vào nhân vật chính để truyền tải kinh nghiệm quay MV, mặc dù đã bị cậu ấy tàn nhẫn đuổi ra ngoài không dưới ba lần. Cuối cùng, ba người đành tủi thân rồng rắn nối đuôi đến chỗ hai ma mới còn lại.
Hết giờ nghỉ giải lao 5 phút, mọi người trở lại với phông xanh lè.
Ngồi tĩnh tâm được một lúc, Châu Chấn Nam hít sâu một hơi, ngồi trước giá vẽ, cố nắm bắt cảm xúc của nhân vật, ánh mắt cậu cực kì hờ hững, nhưng lông mày hơi nhíu lại khiến cho cậu nhìn vừa có vẻ như đang trầm ngâm suy tính, lại vừa giống như không quan tâm tới thứ mình đang vẽ.
Đạo diễn có vẻ rất vừa lòng, hô: "Action!"
Chuyển sang cảnh 2.
Yên Hủ Gia và Hà Lạc Lạc đứng đối diện với Châu Chấn Nam, hai bên ngăn cách bởi một chiếc khung trong suốt.
"Ừm... Theo như kịch bản thì..." Châu Chấn Nam vừa nhẩm lại cốt truyện trong đầu, vừa nhìn chằm chằm hai người phía đối diện, không thể không nói, đồng đội của cậu mặc đồ cổ trang rất đẹp trai nha~
Hà Lạc Lạc và Yên Hủ Gia bị Châu Chấn Nam nhìn tới nóng cả người. Vừa mới thành lập giao kèo bí mật với nhau xong mà bị người ta nhìn thế này, cả hai bọn họ đều có phần chột dạ.
"Nào, Nam Nam học trưởng." Hà Lạc Lạc mỉm cười, nắm lấy bàn tay đang buông lỏng của Châu Chấn Nam, kéo mạnh cậu một cái qua chiếc khung. Châu Chấn Nam do bị bất ngờ nên hơi mất thăng bằng, cứ thế bị kéo vào lòng Hà Lạc Lạc, cậu hơi đẩy ra: "Ai nha, xin lỗi, anh không để ý cho lắm."
Hà Lạc Lạc cười: "Không sao đâu, lúc diễn thật anh ngã như thế cũng được, nhìn tự nhiên hơn nhiều."
Yên Hủ Gia cắn môi, cái tên Hà Lạc Lạc này cũng thật biết lợi dụng cốt truyện, anh kéo tay Châu Chấn Nam, làm cậu lại ngã ra phía sau, lưng đập vào lồng ngực của Yên Hủ Gia, anh nói: "Này, phải là tôi với cậu cùng kéo Chấn Nam chứ, để cậu ấy ngã về một hướng thì tự nhiên cái gì?"
Châu Chấn Nam: Tôi là trò đùa của mấy người à?
Đúng lúc này, đạo diễn lại lên tiếng: "Chuẩn bị xong chưa? Châu Chấn Nam mau đứng về chỗ, bắt đầu cảnh quay!"
"Rõ!"
Cứ như vậy, thấm thoắt đã hết 4 tiếng. Tất cả cảnh quay riêng của ba người bọn họ tạm thời quay cũng khá ổn, chỉ còn một vài phân đoạn nữa là hoàn thành.
Hà Lạc Lạc vừa cầm túi trang phục lên, vừa nói: "Ài, may mà giờ tự học buổi tối được chuyển sang đăng kí học, nếu là lịch cố định thì chắc là stress chết mất."
Ở học viện này, tất cả học sinh đều sẽ phải học vào buổi tối vào lúc 7 giờ trong khoảng 1 tiếng hoặc hơn nhưng chỉ trong một tháng đầu. Vào những tháng tiếp theo của năm học, trường bọn họ không bắt buộc như vậy nữa mà cho phép học sinh đăng kí theo từng lớp, mỗi lớp về một mảng khác nhau, khiến cho bọn họ rảnh rỗi hơn được vài phần.
Yên Hủ Gia hỏi: "Phần nhạc cậu đã chắc chắn chưa đấy Chấn Nam? Tối nay có muốn sang phòng tớ nữa không?"
Châu Chấn Nam trợn mắt: "Đương nhiên là có rồi! Đồ ngủ của tớ còn đang để ở phòng cậu mà, tính để tớ ngủ nude hay gì?"
Diêu Sâm đang cầm đồ gần đó cau mày: "Hôm nay em cũng định vứt con lại cho anh chăm à?"
Trạch Tiêu Văn liếc Diêu Sâm: "Chú với Nam Nam có vẻ thích kiểu nói mập mờ như này nhỉ? Cả ngày lúc nào cũng treo con với cái trên mỏ. Tên chúng nó được đặt ra cuối cùng ra chuồng gà ở hửm?"
Diêu Sâm không ngoảnh mặt, nói: "Gọi thế cũng đâu có sao." Tuy đã rất quen với việc Châu Chấn Nam mỗi tối không chịu về phòng rồi, nhưng không hiểu sao khi thấy cậu ở ngay trước mặt hắn trực tiếp vứt bỏ cả Matata lẫn mình để đi zẫy với trai lạ, Diêu Sâm cảm thấy rất khó chịu. Hắn cũng không biết vì sao mình lại bực mình như vậy, cảm giác như thể trái tim hắn bị một thứ gì đó lẻn vào, gặm nhấm từng chút từng chút một, đau đớn không thể tả.
Hạ Chi Quang thấy sắc mặt Diêu Sâm ngày càng trầm, chủ động tới huých vai: "Ê cu, đứa nào lấy mất sổ gạo nhà mày à?"
"Tức giận khi thấy người quan trọng đối với mình đi chơi với đứa khác là sao mày?"
Hạ Chi Quang làm vẻ mặt không thể tin được: "Người quan trọng? Người quan trọng là cái kiểu người mày thầm thích á?"
Diêu Sâm lườm một cái làm Hạ Chi Quang nổi hết cả da gà da vịt: "Mày bị khùng à? Người quan trọng thì là người quan trọng thôi? Cứ là người quan trọng là thích hả?" Hơn nữa hắn và Châu Chấn Nam còn đều là con trai. Hắn lại là một con người thẳng đuốt đuồn đuột... sao có thể.
"Hờ hờ, thì là người quan trọng. Giờ xét tới câu mày hỏi ấy, tao cảm thấy mày tức giận như vậy, khả năng cao đấy chính là một cảm xúc thường thấy của một con cẩu độc thân bị thồn cẩu lương, hoặc là... đó chính là tình mẫu tử cảm động thấu trời xanh!!"
Nghe lời tuyên bố hùng hồn của thằng bạn, Diêu Sâm như chợt bừng tỉnh.
Thì ra là thế!!
Thảo nào!!
Hiếm lắm mới có một lần Diêu đại ca ném ánh mắt tán thưởng cho thằng bạn nối khố. Ờ mây dình, gút chóp mai bờ rô. 👏
Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao lại thấy khó chịu khi Châu Chấn Nam đi chơi với trai rồi, hóa ra đều là tâm tình của mẹ hiền sợ con yêu sớm!
Sau đó... Không có sau đó nữa.
Châu Chấn Nam nghe theo tiếng gọi của âm nhạc, nhẫn tâm vứt bỏ bạn cùng phòng cô đơn thui thủi một mình cùng hai đứa con.
Dạo gần đây, lúc thì Châu Chấn Nam ôm quần áo ngủ sang phòng Yên Hủ Gia, khi thì ôm gối sang phòng Hà Lạc Lạc, mang vác qua lại vất vả quá cậu dứt khoát mua thêm một bộ đồ ngủ nữa, để mỗi chỗ một bộ luôn. Cũng may bạn cùng phòng của hai người kia thân thiện tốt tính, còn ngốc ngốc, thấy cậu đến cũng không có dị nghị gì, chỉ là bọn họ đều dùng ánh mắt như nhìn thấu hồng trần nhìn Châu Chấn Nam, khiến cậu cảm thấy hơi khó hiểu.
Bởi vì ở kí túc xá hai người, chỉ có duy nhất hai cái giường ngủ nên Châu Chấn Nam đành nằm cùng đồng đội. Yên Hủ Gia thì không sao, cậu ngủ cùng quen rồi, nhưng khi chen chúc trên giường cùng Lạc Lạc, cậu cứ thấy kì kì ở đâu đó, không diễn tả thành lời được. Đã vậy Từ thiếu gia tướng ngủ rất xấu, không những hóa koala ôm cứng cậu, khiến cậu không thể nào cựa quậy nổi, còn có lần cả hai đứa lăn lăn thế nào suýt rơi xuống giường nữa. Nói chung ngủ cùng Hà Lạc Lạc cần phải có một trái tim sắt đá.
Khó xử nhất vẫn là một lần nọ, sáng ra Châu Chấn Nam tỉnh dậy trước, bỗng nhiên cảm thấy giống như cÓ tHứ rÌ đÓ cƯnG cỨnG chọc chọc vào eo mình, hơi đẩy Hà - koala - Lạc Lạc ra, nhìn xuống bên dưới, Châu Chấn Nam bỗng cảm thấy tỉnh cả ngủ.
Hà Lạc Lạc... đang chào cờ...
Châu Chấn Nam lắc đầu, chậc chậc, trẻ con thời nay trưởng thành nhanh thật. Mà cũng không trách được, thằng bé cũng đang trong tuổi ăn tuổi lớn, bị như này chắc cũng là điều không mong muốn. Thôi, để một lúc chắc cũng tự hết ấy mà.
Nghĩ vậy, Châu Chấn Nam xoay người một cái, khổ nỗi, sức xoay của cơ thể cậu không lại lực ôm của Hà Lạc Lạc, thành ra xoay người một cái như vậy cũng chẳng dịch chuyển được là bao. Bất lực nằm thêm một lúc, Châu Chấn Nam bắt đầu cảm thấy khó chịu với cái thứ chọc eo mình nãy giờ, trời sinh cậu rất dễ cười, bị chọc tới chọc lui như này, nhột quá.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Châu Chấn Nam đưa tay ra đẩy... cái thứ đó một cái...
Đúng lúc ấy, Hà Lạc Lạc mở mắt ra...
Bốn mắt đối nhau, tay Châu Chấn Nam sững lại...
Và ngày hôm đó là một ngày rất bình thường. Châu Chấn Nam chưa hề đụng chạm vào thứ gì, Hà Lạc Lạc cũng chưa thấy gì, hai người bọn họ chưa hề làm gì kì lạ.
Mãi là anh em.
Hết chương 26.
*Lời tác giả: Viết đoạn cuối cùng mà toát mồ hôi hột =))))
Huhu gặp được em bé trong vlog của Hà Lạc Lạc rồi vã quá 😭😭
Tiếp tục chuyên mục ăn mày~
https://youtu.be/uhegm1ANSzg