Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đi lòng vòng một hồi, Hà Lạc Lạc cũng được dẫn lên phòng ăn tầng 4.
"Mới 4 giờ mà các anh đã ăn tối rồi ạ?" Hà Lạc Lạc ngạc nhiên, đúng là thiên sứ thì luôn khác người mà.
Diêu Sâm đi rất ung dung: "Bọn này đã được cung cấp phòng tập đâu, suy đi nghĩ lại một hồi thì thấy nhà ăn rộng rãi tiện lợi lại có đồ ăn ngon nên quyết định đóng đô ở đây trước đã."
Hà Lạc Lạc tiếp tục hỏi: "Thế sao lại chưa được cung cấp phòng tập?"
"Chưa đủ người thì làm sao mà đi đăng ký nhận phòng được."
Nghe thấy thế, Hà Lạc Lạc nhiệt liệt đề cử mình: "Vậy nhận em vào sẽ là một lựa chọn vô cùng sáng suốt đấy!"
Châu Chấn Nam vỗ vai Hà Lạc Lạc một cái, nói: "Thế thì lát nữa nhớ cố gắng thể hiện thật tốt vào."
Mở cửa, Hạ Chi Quang đã ngồi chầu chực sẵn trong phòng, thấy Diêu Sâm bước vào liền hưng phấn hỏi: "Thế nào? Tìm được người chưa?"
"Tìm được rồi, đang đứng sau lưng tao đây." Diêu Sâm kiêu hãnh nói.
Hạ Chi Quang khinh bỉ, đến gần khoác vai Châu Chấn Nam: "Kiểu gì cũng là do Nam Nam tìm được, mày lên mặt cái gì." Sau đó lôi kéo cậu, chỉ chỉ vào đám bánh ngọt mới gọi: "Nam Nam, đến nếm thử cái bánh tiramisu này đi, nghe nói gần đây nó được ưa thích lắm, thêm cốc trà sữa này phải gọi là tuyệt cú mèo!"
Hà Lạc Lạc nãy giờ không rời tầm nhìn khỏi Châu Chấn Nam, bỗng thấy mắt cậu lấp lánh một cách kì lạ. Cậu rút ra kết luận: Thiên sứ thích ăn đồ ngọt.
Một bóng người bất thình lình chặn lại ánh nhìn của Hà Lạc Lạc, không ai khác ngoài Hạ Chi Quang, hắn nhe răng cười: "Nào nào, giới thiệu một chút về mình đi đàn em!"
Hà Lạc Lạc cúi người 90°: "Xin chào, em tên là Từ Nhất Ninh, tên mọi người thường gọi là Hà Lạc Lạc, học lớp 1-B. Biết nhảy một chút, có thể rap, cũng có thể hát, à, em còn có một tài năng nữa--" nói đoạn, cậu nhìn Châu Chấn Nam đang hút trà sữa, nháy mắt một cái đầy rù quyến, "-- là wink ạ!"
Diêu Sâm cũng ăn thử một miếng bánh, nhăn mặt, ngọt thế này mà cậu ấy cũng ăn được một cách ngon lành, hơn nữa còn sắp hết cái thứ 2?! Trong lòng tuy phỉ nhổ trăm lần nhưng ngoài mặt, Diêu Sâm miễn cưỡng cười: "Cũng khá ngon. Ừm, Hà Lạc Lạc giờ cậu biểu diễn một đoạn cho chúng tôi xem nào."
"Vậy em xin phép." Hắng giọng một chút, Hà Lạc Lạc bắt đầu ngâm nga:
"Cậu nhìn cậu xem, bóng lưng cũng là một trăm điểm
Cậu nói cậu, bày đặt giả vờ không quen biết tôi
Tiệm trà sữa, thức uống yêu đương tràn khắp nơi
Tình yêu của chúng ta lại ngọt ngào thêm mấy phần.
Tôi nhìn lại tôi, không có tiền đồ lúc nào cũng muốn gặp cậu
Tôi nói tôi, không nỡ rời xa cậu
Trên thế giới này, có quá nhiều điều tốt đẹp biến thành
Nam thần đáng yêu đáng ghét của tôi.
Bộ dáng cậu nghịch ngợm, kkkk quá ngây thơ
Bộ dáng cậu ngốc nghếch, ha ha ha quá đáng yêu
Bộ dáng cậu làm việc, aaaa quá quyến rũ
Nhìn thẳng nhìn nghiêng kiểu gì cũng thấy cậu là nam thần của tôi
Bộ dáng cậu ngủ say, hu hu hu không nằm yên
Bộ dáng cậu làm việc, hmmm quá hút hồn
Bộ dáng cậu tức giận, hhhh quá nghiêm túc
Nhìn trái nhìn phải kiểu gì,
Cậu cũng là nam thần của tôi~"
(Bài hát mình để ở đầu chương)
Châu Chấn Nam vừa uống trà sữa, cố gắng không phát ra tiếng rột rột vừa nghe khá nghiêm túc rồi nhận xét: "Ừm, giọng cậu ổn đó, biểu đạt cảm xúc cũng khá tốt." Đoạn, cậu hỏi một tràng, "Nhưng mà cậu chưa có nhiều kinh nghiệm hát đúng không? Hát bao lâu rồi? Có được ai dạy không? Biểu diễn trước mặt nhiều người bao giờ chưa? Tham gia cuộc thi nào về âm nhạc chưa?"
Hà Lạc Lạc đáp: "Em đã từng học qua 1 vài lớp thanh nhạc và vũ đạo. Còn về phần biểu diễn thì... em chỉ mới hát KTV thôi."
Châu Chấn Nam đặt cốc trà sữa xuống: "Không sao, về phần này có thể trau dồi thêm, nếu cho điểm thì tôi cho cậu 80 trên 100 điểm, 60 điểm hát, 15 điểm khuôn mặt, 5 điểm trình diễn, còn lại 20 điểm thì sau khi vào nhóm, mong cậu có thể làm được tốt hơn."
Nói xong, Châu Chấn Nam cười một cái, lộ ra 2 chiếc răng nho nhỏ rồi vỗ tay mấy cái coi như cổ vũ. Hà Lạc Lạc mặt ngơ ngác, bệnh tim của mình hình như lại nặng hơn rồi...
Hạ Chi Quang và Diêu Sâm ngồi xung quanh cảm giác mình giống như bóng đèn chói sáng 100W.
Diêu Sâm lạnh lùng kết luận một câu: "Chào mừng cậu gia nhập Hội anh em cây khế."
Trái tim treo cao nãy giờ của Lạc Lạc cuối cùng cũng hạ xuống, may quá, được tuyển vào rồi. ≧▽≦
"Được rồi, cậu đừng đứng mãi như thế, ngồi xuống đây nhập hội với bọn anh."
Sau khi giới thiệu sơ sơ một hồi, Hạ Chi Quang nói. "Chúng ta còn một thành viên nữa mới được đi đăng ký phòng tập riêng, có ai muốn góp ý gì không?"
Hà Lạc Lạc hùng hổ phát biểu ý kiến: "Em thấy chúng ta nên rải tờ rơi, người ta nhìn thấy sẽ biết nhóm mình....bla bla bla"
Châu Chấn Nam lại tiếp tục vùi đầu ăn bánh của mình, việc của cậu trong nhóm chỉ là thẩm định và đánh giá, nhận xét, còn lại cái gì cậu cũng không rõ. Tới cả lý do vì sao nhóm cậu lại không có phòng tập tới tận lúc Hà Lạc Lạc thắc mắc cậu mới biết. Vậy mà lúc đầu cậu cứ ngỡ là do hai tên cùng nhóm tham ăn quá nên mới suốt ngay bay lượn ở nơi này, thì ra còn có nguyên nhân sâu xa như vậy. Haizz, tối hôm nay đành phải thỉnh giáo tên bạn cùng phòng một chút kiến thức về cái ngôi trường toàn luật lệ với quy tắc khó hiểu này mới được.
Ăn xong 3 cái bánh, Châu Chấn Nam ngáp một cái, đúng là căng da bụng trùng da mắt mà.
Diêu Sâm liếc liếc cậu: "Đừng có ngủ gật trong giờ họp đấy."
Ngồi ngây người một lúc đã đến giờ cơm tối, cả đám quyết định đánh chén tại đây luôn, Hà Lạc Lạc năng nổ xin bỏ tiền túi với lí do "để thân thiết với nam th-- với mọi người hơn".
Học xong tiết tự học, mọi người vẫn chưa nghĩ ra sáng kiến nào hay ho xịn xò mà lại không đụng hàng. Khi cùng bước đi về kí túc xá, Châu Chấn Nam thấy mặt Diêu Sâm đăm chiêu quá cũng góp ý vài câu. "Ừm, nếu cậu thấy mình khiến người khác e dè không dám đến gần, thì hãy thử đối xử ôn nhu nhẹ nhàng thêm một chút xem có thay đổi được gì không."
Ôn nhu à?
Thấy mặt Diêu đại ca còn nhăn hơn mấy lần, Châu Chấn Nam cũng không nói gì nữa.
Diêu Sâm lẩm nhẩm trong miệng 2 tiếng "ôn nhu" suốt từ lúc đi đường tới tận lúc về tới phòng ký túc xá. Dường như đã lâu lắm rồi hắn chưa nghe người khác nói hắn nên ôn nhu hơn một chút. Có vẻ như vì hiểu lầm do báo lá cải mà tới tận giờ ấn tượng của những người xung quanh về Diêu Sâm đều là gắn với cái danh "trùm trường" kia. Có mỗi tên bạn thân Hạ Chi Quang là hiểu rõ về hắn hơn nhưng cũng chẳng bao giờ rảnh rỗi mà đi khắp nơi để giải thích lại.
Khi chuẩn bị quẹt thẻ mở cửa phòng ký túc xá, hắn quay người ra phía sau, gọi: "Châu Chấn Nam."
Ngước lên một chút do cách biệt chiều cao, Châu Chấn Nam hỏi: "Gì đấy? Cậu quẹt thẻ không được à?"
Diêu Sâm: "Không phải."
Châu Chấn Nam khó hiểu: "Thế thì mau vào đi để tôi còn vào."
Diêu Sâm nở nụ cười dịu dàng nhất của mình ra: "Trước khi đối xử nhẹ nhàng với người khác..."
"Liệu tôi có thể tập ôn nhu với cậu trước có được không?"
Châu Chấn Nam cảm thấy tim mình giống như đập lệch đi một nhịp, mỉm cười đáp: "Tất nhiên là được rồi."
Một buổi tối êm đềm trôi qua.
_________________________
"Diêu Sâm, mau dậy đi!" Châu Chấn Nam cố lay lay cái con người đang say giấc nồng ở chiếc giường kế bên.
Thấy có vẻ không xi nhê gì, Châu Chấn Nam tiếp tục: "Không phải cậu nói tôi gọi cậu dậy chạy bộ cùng hả, dậy đi nàoooooo"
Gọi thêm khoảng chục lần như thế, ngoài câu nói "5 phút nữa, để tôi ngủ thêm 5 phút nữa thôi, tối qua tập nhảy khuya quá" ra thì Diêu Sâm không một chút lay chuyển.
Châu Chấn Nam mất hết kiên nhẫn: "Tôi đi trước, nếu lát nữa cậu dậy thì ráng mà đuổi theo tôi."
Sau đó, Châu Chấn Nam đi ra ngoài, bước vào thang máy và hiện giờ cậu đang cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Cậu lại "trùng hợp" gặp soái ca tầng trên! Bộ cậu đã đắc tội ai nên người đó điều tên này tới giám sát cậu hả??
Đang miên man suy nghĩ, vị cùng đi thang máy bỗng hơi cười cười, nói: "Lại gặp cậu nữa rồi, trùng hợp tới như vậy thì đúng là đáng sợ đấy. Nhưng mà nếu là trùng hợp thật thì chắc là chúng ta có duyên với nhau rồi."
Châu Chấn Nam gạt cái ý nghĩ của mình sang một bên, làm gì có ai giám sát mà lại đi bắt chuyện con mồi của mình chứ. "Chào anh. Anh học năm ba ạ?"
"...Ừm, anh học năm ba." Bộ tên nhóc này không biết anh là ai hả? Nhờ tố chất nghệ sĩ lâu năm, anh vẫn duy trì nụ cười: "Còn em chắc là năm hai hả?"
"Vâng, nhưng mà năm nay em mới chuyển vào nên vẫn còn bỡ ngỡ ạ, mong anh chỉ giáo." Châu Chấn Nam cảm thấy vị học trưởng này thật là dễ nói chuyện, hơn nữa nhìn sơ qua liền biết người này chắc chắn là học sinh ưu tú rồi.
Nói chuyện mấy câu, thang máy đã xuống tới tầng cuối cùng, học trưởng tốt tính kia hỏi Châu Chấn Nam: "Giờ em đi chạy bộ đúng không?"
Châu Chấn Nam đáp: "Vâng, chạy bộ buổi sáng tốt cho sức khỏe lắm." Và còn giúp cho cơ thể cao lên nữa.
"Vậy anh chạy cùng được không, trực giác của anh nói cho anh biết em là một học đệ rất tốt đó~" Học trưởng lại cười một chút, Châu Chấn Nam dám cá rằng nếu đám nữ sinh thấy nụ cười này kiểu gì cũng sẽ điên đảo, rất may, cậu là trai thẳng.
Xưa nay Châu Chấn Nam vẫn luôn là người dễ dãi, cậu đáp luôn không cần suy nghĩ nhiều: "Được thôi ạ."
Thế là dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng của sáng sớm, trên sân trường, hai người một cao một thấp cùng chạy với nhau, vài giọt mồ hôi vương trên áo, trông tới là đẹp mắt.
Chạy được 2 vòng, Châu Chấn Nam dừng lại thở: "Hộc hộc, nghỉ một chút đã..."
"Chắc là dạo gần đây em mới chạy đúng không, ngồi lên ghế đi." Học trưởng cười.
Châu Chấn Nam ngồi xuống ghế, hâm mộ nhìn đàn anh mới gặp: "Sức bền của anh tốt ghê."
Học trưởng cũng ngồi xuống bên cạnh cậu: "Cũng thường thôi, anh thấy mệt rồi đấy."
Cảm thấy ngồi ì ra mãi cũng không phải ý hay, Châu Chấn Nam hỏi: "Anh sáng nào cũng chạy bộ ạ?"
"Ừ, mới bắt đầu từ năm lớp 11 thôi, do anh nhảy khá là kém, bạn anh nói anh nên luyện sức bền, thế nên là anh sáng nào cũng dậy sớm chạy một chút, sau đó kéo dài tới tận bây giờ luôn."
Châu Chấn Nam mắt sáng long lanh: "Thế anh có cao lên không ạ?"
Đối diện với ánh mắt như cún con này, học trưởng chỉ có thể đáp: "...Có"
Nói chuyện thêm vài ba câu, mức độ hảo cảm của Châu Chấn Nam đối với vị học trưởng này giống như tăng theo cấp số nhân. Cậu chỉ ước rằng tương lai nếu Diêu Sâm học cách ôn nhu thì mong rằng sẽ trở thành người dịu dàng như thế này.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, bỗng nhiên Châu Chấn Nam thấy giọng Diêu Sâm vọng tới: "Châu Chấn Nammm"
"Bạn em hả?" Học trưởng cười.
Châu Chấn Nam che mặt: "Vâng."
Học trưởng đứng dậy: "Vậy không làm phiền em nữa, lần sau anh mong có thể chạy cùng với em thêm một chút, tạm biệt, Nam Nam."
Châu Chấn Nam vẫy tay chào lại: "Tạm biệt anh, hẹn gặp lại."
Diêu Sâm chạy tới gần, vừa thở vừa hỏi: "Cậu vừa nói chuyện với ai thế?"
Châu Chấn Nam hưng phấn: "Tôi vừa gặp một vị đàn anh khóa trên, anh ấy tốt lắm, tên là..."
Éc, hình như mình chưa hỏi tên...
__________________________
Lời tác giả: Chương này dài quá đi mất QvQ, những 2k3 chữ lận, coi như là bù đắp cho các bạn do không ra chương đều đặn vậy :^