Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Âm Dương Thần Thám
  3. Chương 17: Triệu gia án (12)
Trước /29 Sau

Âm Dương Thần Thám

Chương 17: Triệu gia án (12)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dương Tiễn nhíu mày, ngồi xuống ghế, định bụng uống chút nước nhưng lại nhớ cái hình ảnh nước màu đen nhầy nhầy chảy ra từ cái đầu lúc nãy liền có cảm giác cổ họng không còn khát nữa, tay phe phẩy chiết phiến, mông như có như không dời qua gần Triển Chiêu hơn. Triển đại hiệp khuôn mặt ngàn năm nhu hòa nhìn rất rõ ràng động tác nhỏ này của ai đó, khóe mắt lan ra chút ý cười, môi mỏng khẽ nhếch lên, cũng làm như vô ý nhích gần tới chỗ Dương Tiễn.

“ Ngươi nghĩ sao về những lời cái.... nữ tử kia nói ban nãy? “ Dương Tiễn nuốt lại chữ ' đầu ' vào cổ họng, làm bộ rất bình thản hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghe tới công chuyện liền nghiêm túc, tay khẽ vuốt vỏ thanh Cự Khuyết “ Đây chắc hẳn là một án oan bị dấu kín nhiều năm. Nữ tử kia hận Triệu gia gia chủ như vậy ắt hẳn là có nguyên cớ. “

Dương Tiễn liếc mắt nhìn cái vỏ đao, rất muốn hỏi con mèo này đã rửa sạch cái đao chưa vậy, lúc nãy nếu hắn nhìn không lầm thì có thứ nhầy nhầy dính vào đao đó nha, không sợ đao bị uế vậy dính vào sẽ không dùng được nữa hả?

Triển Chiêu thấy ánh mắt kì lạ đang nhìn chằm chằm vào thanh Cự Khuyết hận không thể đem nó ra tẩy rửa hàng trăm lần của Dương Tiễn, lương tâm trỗi dậy nói “ Lát về phủ ta nhất định sẽ rửa sạch “

Dương Tiễn hừ lạnh “ Đại gia đang nói chuyện công việc, ngươi đang nói cái khỉ gì vậy? “

Triển Chiêu đại nhân không chấp tiểu nhân, chỉ cười không nói gì nữa.

Dương Tiễn thấy hắn không có động tĩnh gì nữa mới bắt đầu nói ra phân tích của mình “ Nếu ta đoán không lầm thì nữ tử kia đã hóa thành oán linh, nhưng do oán niệm không đủ hoặc bị cái gì kiềm chế nên chỉ mới hóa lại một bộ phận của mình mà chưa thể hóa ra toàn bộ cơ thể. Nhưng nếu như oán niệm chưa đủ thì không đúng cho lắm, qua lời nói lúc nãy của nàng ta thì oán niệm này vô cùng lớn, lớn tới mức cơ thể đó của nàng ta chứa không nổi nên mới có hiện tượng hóa khùng lúc điên lúc bình thường như vậy, như vậy chỉ còn lại phương án có cái gì đó ức chế nên nàng ta mới không hiện ra được toàn bộ cơ thể, mà cái này là cái gì thì ta cũng không biết, có thể là nguồn linh lực thuần khiết cũng có thể là do gần đây có một oán linh còn mạnh hơn khắc chế nàng ta hoặc cũng có thể là có một số vật không sạch sẽ lắm ở gần đây, chỉ có ba phương án đó mới có thể giải thích toàn bộ sự việc...”

“ Nhưng oán niệm của nàng ta từ đâu mà sinh ra? “ Triển Chiêu nhướn mày, có chút kinh ngạc về hiểu biết sâu rộng của Dương Tiễn.

Dương Tiễn bĩu môi xem thường “ Lúc nãy ngươi không nghe thấy nàng ta nói chuyện sao? Oán niệm nàng ta là do Triệu Nghị Sâm gây ra, là hắn hại chết phu quân và hài tử của nàng ta, lại còn bức tỷ tỷ nàng ta, vả lại chắc chắn nàng ta trước lúc chết bị chà đạp thê thảm nên mới có bộ dáng quỷ hồn như vậy. Xem ra vị Triệu gia gia chủ này cũng không phải người lương thiện mấy. “

Triển Chiêu không cho là như vậy. Hắn ở thành Phủ Khai Phong đã lâu, những người trong thành Biện Lương hắn cũng hiểu một chút, nhất là vị Triệu gia gia chủ này hắn có nghe người trong thành đồn là một người hết sức hiền lành, thường hay quyên tiền ra cứu đói giúp dân chúng, hắn cũng đã gặp người này một lần, thấy người này là một người hết sức chất phác, lại rất quý trọng mạng sống người khác.

“ Con người luôn có một mặt xấu một mặt tốt, không ai có thể hoàn mỹ cả. Ta từng thấy một người, người đó đối nhân xử thế rất tốt, không ai có thể tin hắn là một cái cuồng giết người ngay cả già trẻ không tha, nhưng sự thật vẫn là sự thật, mà một khi sự thật được đưa ra, ngươi không thể nào dựa vào những suy nghĩ riêng tư của bản thân mà không nhìn vào đại cuộc, có một số việc mắt thấy tai nghe chưa hẳn là đúng, ngươi có thể dựa vào một số hành động thường ngày của hắn mà nhìn nhận đúng hơn về hắn, tựa như người mà ta nói kia, ngày thường nếu ngươi để ý thì sẽ thấy người đó mỗi khi nhìn thấy máu trong mắt sẽ lóe lên tia thị huyết, người đó là một người ôn hòa ngay cả động vật cũng không dám giết nhưng khi nhìn thấy một con thú bé nhỏ đang hấp hối lại vô tình nhìn nó giãy giụa trong cái chết. Nên nhớ, lời đồn chưa bao giờ là đúng hoàn toàn, thậm chí những gì mắt thấy tai nghe cũng có thể chưa chính xác, ngươi phải dựa vào cảm giác và cảm nhận của bản thân mình, chưa tìm hiểu người đó sâu thì không nên chắc chắn người đó là người như thế nào. Nếu không, sau này ngươi có thể sẽ phải hối hận...” Dương Tiễn mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt ẩn ẩn chút đau đớn.

Triển Chiêu nhíu mi, không muốn hài tử này mang cái vẻ mặt không phù hợp với độ tuổi như vậy, liền lánh sang chuyện khác “ Bây giờ chúng ta có nên hồi phủ chưa? “

Dương Tiễn thu hồi ánh mắt, gật đầu, nhanh chân chạy ra cửa, vừa mở cửa ra liền đụng phải một cái nam nhân mặc hồng y, không như hồng y đỏ rực như máu của Dương Tiễn , người này hồng y thiên về màu nhạt, làm nổi bật lên khuôn mặt tà mị yêu nghiệt của hắn, đôi mắt phượng như có như không hiện lên chút ngạc nhiên. Đi phía sau hắn chính là cái nam tử lúc nãy Dương Tiễn thấy ở phòng đối diện, nam tử kia còn hướng Dương Tiễn nở nụ cười, Dương Tiễn trực tiếp bỏ qua, ánh mắt nhìn chằm chằm nam nhân hồng y.

Người này..không phải người bình thường!!

“ Vương gia? “

Triển Chiêu ra khỏi phòng liền thấy một cảnh như vậy, sợ Dương Tiễn đắc tội vị Vương gia hỉ nộ vô thường này thì khổ, nhanh chóng lên tiếng, tay kéo Dương Tiễn ra sau lưng.

Tống Thiên Thu, tự Thiên Nhân, là hoàng đệ của hoàng đế, năm 13 tuổi được ban cho tước vị Tiêu Dao Vương. Tuy là Tiêu Dao Vương nhưng lại nắm rất nhiều quyền hành trong triều đình, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt 2 phần. Tính cách hỉ nộ vô thường, coi mạng người như cỏ rác ( sự thật thì ca này chỉ là không quan tâm thôi chứ không có vụ coi mạng người như cỏ rác đâu ), danh tiếng ai nghe cũng phải sợ.

Vị vương gia này sao lại tới đây?

Dương Tiễn nhìn chằm chằm Tống Thiên Thu, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ.

Tống Thiên Thu khóe môi nhếch lên, cười như có như không “ Triển hộ vệ không ngờ lại có nhã hứng đến đây, lại còn đem theo cả hài tử. Không biết hài tử này là ai mà Triển hộ vệ lại bảo vệ kĩ như vậy, đây là sợ bổn vương ăn thịt nó sao? “

Triển Chiêu thân thẳng như tùng, cười ôn hòa “ Vương gia nghĩ quá nhiều rồi, hài tử này chỉ là người mới đến trụ ở Khai Phong Phủ mà thôi, sợ nó không hiểu chuyện đắc tội vương gia nên mới phải đem kéo ra sau. “

“ Ồ, là như vậy sao? “ Tống Thiên Thu nhìn Dương Tiễn lần cuối, gật đầu “ Xem ra là bổn vương nghĩ quá nhiều rồi. Bổn vương có việc gấp phải hồi phủ, không làm phiền Triển hộ vệ nữa “ Nói xong đem theo nam nhân áo lục kia rời đi.

Quảng cáo
Trước /29 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Triệu Hoán Thủy Hử Cứu Đại Tống

Copyright © 2022 - MTruyện.net