Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Âm Dương Tiên Sinh
  3. Chương 4: 4: Thăm Dò
Trước /35 Sau

Âm Dương Tiên Sinh

Chương 4: 4: Thăm Dò

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Mọi chuyện xử lý như thế nào rồi.." Bên trong truyền ra thanh âm của một nam nhân.

Ta muốn đi qua dựa vào cửa sổ nhìn một chút, lại không cẩn thận dẫm vào chậu hoa để dưới đất.

Mẹ nó ai lại đi mua chậu hoa bằng sứ? Bể nát liền phát ra tiếng vang lớn a.

Chậu hoa vang lên một tiếng, bên trong lập tức liền yên tĩnh trở lại.

Nghe được tiếng bước chân chậm rãi tới gần, nhìn thấy tình huống này, ta cũng mặc kệ mẹ nhà hắn ba bảy hai mươi mấy, lập tức tung ra ba chân bốn cẳng nhắm phương hướng ký túc xá chạy như điên.

Trở lại ký túc xá, ta đem Linh Tử từ trong la bàn phóng ra.

Linh Tử giống như bị dương khí bên trong la bàn chèn ép tới âm khí của nàng, âm hồn nàng uể oải phiêu diêu ở trước mặt ta.

Thấy được bộ dạng nàng như vậy.

Ta lập tức đưa Linh Tử đến cửa sổ để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.

Kỳ thật trên thế giới này, bảo vật chí dương không phải đạo gia pháp khí, cũng không phải cái gì bùa vàng, mà đơn giản chính là mặt trời.

Mà bảo vật chí âm đương nhiên chắc chắn là mặt trăng rồi, ta để Linh Tử đi tắm trăng chính là để nàng bổ sung âm khí, không phải âm khí không đủ lúc nào cũng có thể sẽ hồn bay phá tán.

Linh Tử muốn tắm trăng bổ sung âm khí, mà ta cũng muốn hút điếu thuốc bổ sung nicotin.

Rít một hơi, nhã ra một làn khói, đứng ở cửa sổ đối diện Linh Tử, nói: "Thi thể ngươi vì sao lại ở trong phó hiệu trưởng thất? Ngươi cùng phó hiệu trưởng có liên hệ gì sao?"

Linh Tử nhìn ta một chút, qua trong một giây lát mới gạt ra một câu: "Không biết."

Ta ôm thái độ muốn thử một chút, đi qua trước mặt Linh Tử, đặt hai tay trên vai của nàng, hai mắt gắt gao nhìn vào mắt nàng, nói: "Ngươi suy nghĩ lại một chút? Ngẫm lại thử xem trước đây có phải là ngươi đắc tội với ai rồi? Hay là biết cái gì không nên biết đến?"

Linh Tử tránh đi con mắt của ta, tránh ra hai tay của ta, biểu lộ trở nên rất phức tạp, mang theo giọng điệu oán trách: "Ta không biết..

Ta không biết, ta nghĩ không ra, ta cái gì đều nghĩ không ra, ngươi đừng ép ta nghĩ, nghĩ đến đầu đau quá."

Nói đến nỗi nàng dường như muốn biến chuyển thành một thân Hồng Y, nên ta cũng không dám để cho nàng suy nghĩ tiếp, chờ tìm được thi thể, giải khai chú ngữ, liền có thể biết được rõ ràng chân tướng.

Ta an ủi nàng nói: "Đi đi, đừng nghĩ, ta nhất định giúp ngươi tìm về ký ức."

Ký ức chắc chắn là phải tìm, chẳng qua chỉ là không phải hiện tại, đợi đến khi tìm được cơ hội rồi nói sau.

Linh Tử mặc dù thông qua việc tắm trăng bồi bổ được một chút âm khí, nhưng nhìn vẫn còn chút hư ảo, ta tìm đến một cái bình, đem nàng thu vào bên trong đặt ở cửa sổ để nàng nghỉ ngơi.

Chỉ là lần này ta không có dán bùa, một là bùa chứa dương khí sẽ ảnh hưởng đến nàng, hai là để nàng có thể tùy thời muốn ra thì ra.

Mà chính ta bởi vì vừa rồi quá khẩn trương, hiện tại, không gian trầm tĩnh lại có chút buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ mất.

Sáng ngày thứ hai, một khúc chuông báo êm tai vang lên đánh thức ta, phương pháp hữu hiệu để phá hủy một bài hát hay là đem nó đặt làm chuông báo thức, quả nhiên mẹ nhà hắn không sai, ta bây giờ nghe thấy bài hát này liền nghĩ muốn nện điện thoại.

Ta rời giường nhìn thoáng qua điện thoại, vừa đúng 7h, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Sau đó cùng Linh Tử nói vài câu, dặn nàng đừng chạy đi lung tung, sau đó khóa cửa ròi.

Đến phòng học, hôm nay cũng chỉ có hai tiết học, một cái lão sư đột nhiên gọi ta ra ngoài nói thầy hiệu phó tìm ta, để ta giữa trưa đi qua tìm hắn.

Sau đó cũng không nói thêm là việc gì liền vội vã rời đi.

Làm cho ta không có tâm tình để lắng nghe hai tiếng kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ thấy hiệu phó là đang muốn tìm ta làm cái gì.

Chẳng lẽ là đêm qua thăm dò phòng hiệu phó bị hắn nhìn thấy rồi? Thầy hiệu phó sẽ không vì một bái bồn hoa mà muốn lấy mạng ta đâu a?

Ta cứ suy nghĩ lung tung dày vò như vậy trôi qua hai tiết.

Vừa rồi lão sư nói sau khi tan học đi tìm thầy phó hiệu, lại không có sau khi tan học khi nào thì đi tim.

Mẹ nó quản hắn làm gì? , cơm nước xong xuôi lại đi.

Đều nói người là sắt, cơm là thép, ta cái này làm Âm Dương sư cũng không phải nhựa plastic a, bồi bổ sắt thép lại đi dù cho thầy hiệu phó có muốn ngược chết ta cũng không có dễ như vậy.

Ta ăn qua loa hai phần cơm, ợ lên một cái liền hướng ký túc xá chậm rãi quay về.

Vừa đến cửa sổ làm việc, nhìn đến chỗ đặt chậu hoa, những mãnh vỡ đã được quét sạch, trong lòng thấy lộp bộp.

Gõ cửa phòng đi vào, phòng làm việc cũng không khác một giáo viên bình thường là mấy, nhưng phòng làm việc bình thường là một phòng có đến tận tám giáo viên, đây là phòng của thầy hiệu phó, mẹ nó lại quá chênh lệch đi.

Tôi chậm rãi đi đến bàn làm việc trước mặt hiệu phó, giả vờ tất cung tất kính hỏi:

"Hiệu trưởng, anh đang tìm tôi à?" Đây là do ba ta đã dạy ta.

Cùng người quyền cao nói chuyện, cho dù hắn làm phó cũng không thể đem chữ phó chiêm vào.

Phó hiệu trưởng buông bút trong tay, đầu nhìn ta hỏi: "Em đêm qua có hay không rời khỏi ký túc xá?

Ta lắc đầu vô cùng tự nhiên, giả vờ vô tội nói:" Không phải, tối hôm qua ở ký túc xá.

"

Trong lòng lại nghĩ thầm:" Xong rồi, xong rồi, tối hôm qua bị hắn nhìn thấy, mẹ nó phải làm sao bây giờ? Nghe nói hiện tại hiệu trưởng cũng có chút tâm tình biến thái, có phải hay không hôm nay cúc hoa của ta khó giữ?

Rõ ràng là hoa cúc khó giữ, là bởi đã suy nghĩ rất nhiều, lại thấy hắn ta lấy ra một tấm thẻ đập trên bàn, sau đó nhìn tôi thật sâu, chế nhạo: "Vậy thì đây là cái gì?" Trên mặt bàn chính là thẻ căn cước của ta, đúng thật là một lần sai cả đời hối hận a.

Thầy hiệu lại hỏi: "Em là cái gì thuật sĩ? Thuộc môn phái kia?" nói xong, trong lòng hắn chợt cảm thấy lạnh, nhẹ nhàng đảo nhìn xung quanh.

Tại bốn phương tám hướng xung quanh ta xuất hiện hai con Hồng Y nữ quỷ, chậm rãi hướng ta thổi.

Bộ dáng kia thật quá buồn nôn, gương mặt giống như bị bỏng nước sôi đang kết vảy thành sẹo, đôi mắt chỉ có một bên còn nhìn được, mà con mắt còn lại thì treo tòn ten ở trên, không có lỗ mũi, mà còn há to mồm thở mạnh bên cạnh.

Mẹ nó không thể chơi như vậy được a, còn chưa có đánh tới mấy con quái đâu, liền trực tiếp thả Boss, đây con mẹ nó không khoa học.

Ta vừa mới kinh một chút, lập tức tỉnh táo trở lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Hiệu trưởng, thầy nói cái gì? Thời này làm gì có cái gì pháp?"

Ta cùng thầy hiệu phó nhìn nhau.

Ta một mực cố gắng kìm chế đi sự bất an trong lòng, Giằng co một lát, gương mặt thầy hiệu phó biểu hiện ra dấu vết do.

Lần này, ta càng kiên định hơn với sự phỏng đoán của.

Suy nghĩ hồi lâu, ta cảm thấy mình là học sinh mới, đi ra ngoài dạo buổi tối cũng là chuyện bình thường, lỡ làm hư của công trường học bỏ chạy lại càng thêm bình thường.

Nhưng khi hắn vừa tìm ta liền hỏi ta có phải có đạo thuật hay không? , dù cho cố gắng điều tra, cũng không thể trong một đêm liền phát hiện ra ta là người biết đạo thuật, nên ta hoài nghi hắn là đang muốn thăm dò ta.

Đang khi nói chuyện, hai con Hồng Y nử quỷ đã tiến đến trước mặt ta.

Trong nháy mắt, trong phòng làm việc như có vài cái máy điều hòa cỡ thổi vào người ta, rất lạnh, nhưng loại lạnh này là âm lãnh, không thể nào miêu tả được bằng lời.

Ta hiện tại nhất định phải làm bộ như nhìn không thấy nữ quỷ, mới có thể giấu giếm việc thân phận ta cùng với đạo thuật của mình, nếu là che giấu không tốt, cái mạng này của ta e là phải vứt bỏ lại.

Thầy hiệu phó nhìn ta thật lâu, thật lâu sau mới phun ra một câu: "Em thật không biết đạo thuật?"

Tôi giả ngu gật đầu: "Ừ."

Hiệu phó phất tay áo cho ta đi qua: "Mang chứng minh thư của em đi về trước đi.

Chuyện xảy ra hôm nay em xem như không có chuyện gì xảy ra, hiểu không?"

Không ngờ đối phương lại để ta đi dễ dàng như vậy, mặc kệ cho hắn có mục gì, chuồn trước rồi nói sau.

Ta bước qua cầm lấy chứng minh thư của mình rồi lại một bước: "Em biết rồi, thầy đừng lo lắng!".

Quảng cáo
Trước /35 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luôn Có Người Đợi Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net