Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ảnh ngục.
Tô Mộ Vũ ngồi trong góc phòng giam, không biết là Thủy Quan có bố trí khác hay bản thân hắn may mắn, toàn bộ Ảnh ngục này chỉ có phòng giam của hắn có một cái cửa sổ lớn cỡ bàn tay, ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, thi thoảng lại có chim sẻ đậu trên đó, tò mò quan sát tù nhân bên dưới. Tô Mộ Vũ cả ngày ngửa đầu lên nhìn cửa sổ, ngây ngốc.
Cho dù là những ngày tháng như vậy, hắn vẫn cảm thấy có ý nghĩa. Cuộc sống lao tù không ai quấy rầy, ngược lại khiến hắn có thể suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Nhưng hôm nay, chung quy vẫn có người tới quấy rầy.
Một nam nhân cao gầy mặc áo choàng đen đứng ngoài phòng giam, ngón tay gõ nhẹ lên song sắt. Lúc này Tô Mộ Vũ mới khôi phục tinh thần, quay đầu lại thấy nam tử kia.
“Ngươi là sát thủ số một số hai Bắc Ly, ta đứng đây một lúc lâu rồi, không ngờ ngươi lại chẳng hề phát hiện.” Giọng nói của nam tử kia mang theo ý cười: “Đúng là khó mà tin nổi.”
“Vì ta đang ở một nơi tuyệt đối an toàn, không cần lo sẽ có ai tới giết mình.” Tô Mộ Vũ lạnh nhạt trả lời. “Trong hoàn cảnh như vậy ta sẽ không hao phí sức lực đi làm một sát thủ.”
“Ngươi rất thú vị.” Nam nhân kia cúi đầu.
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Ta đã từng gặp ngươi. Ngươi là người ở sau tấm bình phong ngày hôm đó.”
“Ha ha ha, tính kỹ ra thì hôm đó chúng ta không chính thức gặp mặt. Ngươi chỉ dựa vào hơi thở đã nhận ra ta, không tệ.” Nam tử kia cười nói.
Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Vì ngươi rất đặc biệt.” “Đặc biệt thế nào?” Nam tử kia hỏi.
“Tuy chỉ cách nhau một nhà giam, tuy bây giờ ngươi tỏ ra không có địch ý với ta, nhưng ta cảm thấy chỉ cần muốn, ngươi có thể giết ta.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Nam tử kia giơ một ngón tay thon dài trắng trẻo ra, nhẹ nhàng đặt lên song sắt: “Nếu ngươi đồng ý, bây giờ ta có thể cứu ngươi ra.”
“Mọi chuyện đều có điều kiện, Dịch Bặc có điều kiện của hắn, mà ngươi chắc chắn cũng có điều kiện của mình.” Tô Mộ Vũ lắc đầu nói.
“không tệ. Nhưng người như Dịch Bặc không cần trao đổi điều kiện với hắn, vì hắn quá yếu, giết hắn mà cướp lấy địa vị, rõ ràng là lựa chọn tốt hơn.” Nam tử kia nói đầy ẩn ý.
Tô Mộ Vũ khẽ cau mày, ngón tay ngưng tụ luồng kiếm khí.
“Ha ha ha ha.” Nam tử kia như nhìn thấu động tác của Tô Mộ Vũ, cười ha hả: “Xem ra ta nói đúng rồi.”
“Tuy Dịch Bặc rất yếu nhưng ngươi rất mạnh.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
“Đúng vậy. Ta rất mạnh.” Nam tử kia thở dài một tiếng: “Thậm chí ta từng cho rằng ta là người mạnh nhất thiên hạ này. Nhưng bây giờ ta không thể không liều mạng tìm kiếm cái bóng ở nơi sâu xa nhất trên đời này để hợp tác.”
“Ngươi là...” Tô Mộ Vũ đột nhiên nghĩ ra một cái tên.
“Suyt...” Nam tử kia ngăn Tô Mộ Vũ lại: “Trừ phi ngươi quyết định hợp tác với ta, bằng không xin đừng nói ra cái tên này. Vì nếu làm vậy, ta sẽ phải giết ngươi. Đây là chuyện rất đáng tiếc.”
Tô Mộ Vũ lùi lại một bước: “Nhưng nếu bây giờ ta cự tuyệt ngươi, chẳng lẽ ngươi không ra tay giết ta?”
“Không, ta muốn thấy các ngươi vật lộn với Ảnh tông.” Nam tử kia cười nói.
Tô Mộ Vũ trầm ngâm trong chốc lát rồi tiếp tục nói: “Bây giờ ta bị nhốt ở đây, có lẽ đại gia trưởng sẽ hợp tác với Ảnh tông. Chuyện vật lộn mà ngươi muốn thấy có lẽ sẽ không xuất hiện.”
“Nực cười.” Nam tử kia hừ lạnh một tiếng: “Khi xưa Ảnh Vệ đoàn đi theo khai quốc đại hoàng đế chinh phạt thiên hạ, mỗi khi chiến cuộc lâm nguy, lại rất thường xảy ra chuyện thủ lĩnh phe địch bị Ảnh Vệ đoàn lấy đầu. Thời gian qua Ảnh tông luôn coi đó là niềm kiêu hãnh, nhưng Lang Gia Vương thì khác. Xung
quanh hắn đều là cao thủ tuyệt thế có thứ hạng trong thiên hạ, thậm chí bản thân hắn cũng là một trong những đệ tử đắc ý nhất của học đường Lý tiên sinh. Dịch Bặc muốn khôi phục vinh quang của Ảnh Vệ đoàn, vậy phải so sánh thực lực bản thân và đối phương. Nếu chuyện này đơn giản như vậy, vì sao năm xưa kẻ địch không trực tiếp phái người đi giết đại hoàng đế?”
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên, lần này hắn chọn cách im lặng, không hề lên tiếng.
“Ngươi rất thông minh, nhưng chuyện trong triêù đình vốn không đơn giản.” Nam tử kia xoay người: “Hy vọng các ngươi không làm ta thất vọng.” Nói xong nam tử kia bước ra khỏi Ảnh Ngục, không hề quay đầu lại.
Tô Mộ Vũ đợi hắn đi khuất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tựa nghiêng người vào tường: “Đúng là phiền toái.”
Trong phủ quốc trượng.
Dịch Bặc nắm chặt tay, quát khẽ lên: “Hắn đi vào?”
“Đúng vậy.” Ô Nha đứng bên dưới, ánh mắt nhấp nháy: “Đệ tử vô dụng, không dám ngăn cản.”
“Rác rưởi... rác rưởi!” Dịch Bặc không nhịn được chửi ầm lên.
“Nếu hắn cản ta, đương nhiên ta sẽ giết hắn. Vô duyên vô cớ mất đi một đồ đệ, không đáng đâu.” Nam tử mặc áo choàng đen từ bên ngoài bước vào.
“Ngươi...” Dịch Bặc giơ một ngón tay chỉ vào nam tử kia, thần giận dữ: “Phủ quốc trượng này là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi à? Ảnh Ngục là chỗ ngươi muốn vào thì vào hay sao?”
“Nếu năm xưa ngươi không đối xử với con gái và đồ đệ như vậy, không khéo phủ quốc trượng hiện giờ không phải nơi ta muốn đến thì đến. Đáng tiếc.” Nam tử kia cười chế nhạo: “Chuyện xưa đâu thể quay đầu.”
Dịch Bặc cười lạnh nói: “Ngươi nói ta sai lầm, nhưng chẳng phải năm xưa ngươi cũng sai lầm hay sao?”
“Lắm miệng.” Nam tử kia nhấc tay, Dịch Bặc lập tức bị đánh lui ba bước, có thể thấy thực lực hai người chênh lệch ra sao, chẳng trách hắn dám miệt thị Ảnh tông như vậy.
“Ngươi đã gặp Tô Mộ Vũ, nói gì?” Dịch Bặc nghi hoặc.
“Yên tâm đi, ta chỉ chiêu mộ hắn, nhưng hắn cự tuyệt ta.” Nam tử kia cười nói. “Dịch Bặc, ta có một câu muốn khuyên ngươi.”
“Câu gì?” Dịch Bặc trầm giọng nói hỏi.
“Đừng cố khống chế những thứ mạnh hơn ngươi.” Nam tử này lưu lại câu nói cuối cùng rồi biến mất.
Dịch Bặc trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng thở dài một tiếng: “Sao ta lại không biết, nhưng đây là cơ hội cuối cùng của Ảnh tông ta.”
“Tông chủ, hôm nay ta tới gặp Tô Xương Hà, bọn họ bố trí một đợt ám sát Lang Gia Vương, suýt nữa thành công.” Ô Nha đột nhiên nói.
Dịch Bặc cau mày: “Suýt nữa thành công, tức là không thành công?”
“Đúng, nhiệm vụ thất bại, Tô Xương Hà bị trọng thương, nhưng hắn và Lang Gia Vương cũng kết tử thù. Hắn yêu cầu triệu tập tất cả tinh nhuệ của Ám Hà vào Thiên Khải Thành.” Ô Nha trả lời.
“Tất cả tinh nhuệ?” Dịch Bặc hít một hơi thật sâu: “Chỉ sai lầm một chút thôi, Thiên Khải Thành sẽ chìm vào hỗn loạn.”
“Tức là ngăn cản Tô Xương Hà?” Ô Nha do dự nói.
“Không, chấp nhận yêu cầu của hắn!” Dịch Bặc siết chặt tay: “Chỉ cần Tô Mộ Vũ còn trong tay ta, ta cược là hắn không dám làm bậy!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");