Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi người áo đen rời khỏi không bao lâu, Tô Mộ Vũ dựa người vào góc ngủ thiếp đi. Hắn nằm mơ, mơ thấy mấy năm trước, trận chiến Ma giáo đông chinh chấn động thiên hạ vừa kết thúc, bọn họ từ biệt Lý Hàn Y ở Tuyết Nguyệt Thành, chuẩn bị trở về Ám Hà.
Trời chiều đã ngả về tây, hai người đi đường mệt mỏi, bèn dừng chân dưới một mái hiên.
“Thế này không đúng.” Tô Xương Hà nhìn đường phố không một bóng người, khẽ nhíu mày: “Giờ mới là hoàng hôn nhưng trên đường không một bóng người.”
“Ha ha ha.” Tô Mộ Vũ mỉm cười.
Tô Xương Hà không hiểu nguyên nhân, nghi hoặc nói: “Ngươi cười cái gì?”
“Hôm nay là giao thừa, đương nhiên trên đường không có ai. Ngay cả thương lái chăm chỉ nhất, giờ phút này cũng phải trở về.” Tô Mộ Vũ lắc đầu cười: “Cho nên chuyện này không kỳ lạ.”
“Ồ, hôm nay là giao thừa à.” Tô Xương Hà lạnh nhạt nói.
Hai người không nói năng gì tiếp, Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn ánh nắng chiều trên không trung, Tô Xương Hà lấy ra túi nước, bắt đầu uống.
“Thơm quá.” Tô Mộ Vũ đột nhiên hít cái.
“Đúng là rất thơm.” Tô Xương Hà cũng ngửi thấy: “Mùi gì vậy?”
“Là mùi đậu hũ chiên.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp: “Đồ ăn thường thấy trong gia đình bình thường, là một loại đậu hũ khá xốp, được chiên trong dầu, nhà có tiền còn cho thêm thịt.”
“Có muốn ăn không?” Tô Xương Hà liếm môi: “Tới cướp một ít?”
“Giao thừa hàng năm là ngày lành hiếm có của những người nghèo khổ, đừng gây thêm phiền não cho người ta trong ngày này.” Tô Mộ Vũ lắc đầu, phủi bụi đất trên người: “Chúng ta đi tiếp thôi.”
“Lúc bé ngươi có mong đến Tết không?” Tô Xương Hà đột nhiên hỏi.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Đương nhiên, quãng thời gian ăn Tết là vui vẻ nhất. Cho dù một năm trước có bao nhiêu phiền não, khi năm mới đến dường như đều được quét sạch. Mọi người vui vẻ ăn một bữa cơm, đợi tới khi trời sáng, tất cả lại là một khởi đầu mới.”
“Ngươi nói quá sách vở. Ta nghe nói mọi người thích ăn Tết chỉ vì những thứ bình thường tiếc không ăn, tới Tết sẽ lấy ra ăn.” Tô Xương Hà nói.
“Đúng là người bình thường sẽ như vậy. Nhưng khi nhỏ ta sống trong gia đình giàu có, không có cảm giác gì về chuyện này.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Tô Xương Hà duỗi người: “Quên mất trước kia ngươi là công tử nhà giàu.” “Ngươi chưa bao giờ ăn Tết à?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Tô Xương Hà cười tự giễu: “Từ khi có ký ức đã lưu lạc cùng đệ đệ, sau thì bị kéo vào Ám Hà. Trong Ám Hà làm gì có chuyện ăn Tết, cho nên ta cũng chưa bao giờ ăn Tết.”
“Đáng tiếc.Cũng tiếc là bây giờ không có quán rượu nào buôn bán, nếu không đã mời ngươi uống một chén.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Trong lúc hai người nói chuyện, một cánh cửa gỗ đột nhiên bật mở, một vị lão phu nhân lưng còng lọm khọm đang đứng đó, thần sắc hơi kinh ngạc: “Các ngươi là...”
“Bà cụ đừng sợ, chúng ta chỉ là lữ khách qua đường, dừng chân nghỉ ngơi một chút, giờ đi ngay đây.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói.
“Tết nhất mà còn phải đi đường à?” Lão phu nhân nhìn Tô Mộ Vũ, là một người trẻ tuổi mặt mũi hiền lành.
“Đúng vậy, đi làm chút chuyện, dọc đường trì hoãn.” Tô Mộ Vũ gật đầu: “Tô Xương Hà, chúng ta đi thôi.”
“Ài, ngày giao thừa chỉ có quán trọ trong thành còn mở cửa, các ngươi phải đi bốn năm canh giờ mới tới đại thành gần nhất. Vào đây ăn bữa tất niên đi.” Lão phu nhân kéo ống tay áo Tô Mộ Vũ.
“O?” Tô Mộ Vũ sửng sốt. “Ồ?” Tô Xương Hà mỉm cười.
Tô Mộ Vũ nhìn về phía vị lão phu nhân, không biết vì sao trong ánh mắt lão phu nhân không phải vẻ nhiệt tình mà là... cầu khẩn.
“Được.” Tô Mộ Vũ gật nhẹ đầu.
Hai người theo lão phu nhân đi vào trong nhà, gian nhà khá tối, chỉ thắp một cái đèn dầu, trong bếp lửa vẫn còn cháy. Lão phu nhân rót cho bọn họ một chén nước ấm rồi đi vào trong bếp. Tô Xương Hà quan sát gian nhà, hỏi đầy ẩn ý: “Không sợ bị lừa à?”
“Sát thủ có vô sỉ đến đâu đi nữa cũng không giết người vào giao thừa.” Tô Mộ Vũ nhìn gian nhà này, rõ ràng, chủ nhân của gian nhà rất nghèo khổ, có thể nói căn nhà chỉ có bốn bức tường. Tô Xương Hà tìm một chỗ ngồi, hít một hơi: “Là đậu hũ chiên mà ngươi nói.”
“Ừ.” Tô Mộ Vũ nhìn hai bài vị trong góc phòng, phía trước mỗi bài vị đặt một quả trứng.
“Ngày như vậy nên ngồi xuống ăn một bữa cơm nóng hổi, sao lại phải đi đường. Nếu cha mẹ các ngươi biết hôm nay các ngươi không có chỗ nghỉ chân, chắc sẽ rất đau lòng.” Lão phu nhân bê hai đĩa đồ ăn lên, một đĩa là rau xào bình thường, một đĩa là đậu hũ chiên mà Tô Mộ Vũ vừa nói.
Tô Mộ Vũ vội vàng đi tới đỡ đồ ăn trong tay lão phu nhân, đặt lên bàn: “Bà cụ, trong nhà của người chỉ có một mình người thôi sao?”
Lão phu nhân ngạc nhiên, tiếp đó gật đầu: “Ừ.” “Con cái người đâu?” Tô Xương Hà đột nhiên hỏi.
Lão phu nhân xoay người: “Chiến tranh với Nam Quyết, chết rồi.”
“Xin lỗi.” Tô Mộ Vũ đánh mắt với Tô Xương Hà một cái, tiếp đó cúi đầu với lão phu nhân.
“Không sao. Vốn còn nói năm nay đánh trận xong là về ăn Tết. Vừa rồi ta nghe ngoài cửa có tiếng động, còn tưởng là tin tức mà đồng bọn của nó hắn đưa về là sai lầm, tưởng nó đã về, không ngờ lại gặp các ngươi. Ta coi như ngươi được nó đưa tới ăn Tết với ta.” Lão phu nhân lau giọt lệ nơi khóe mắt, lại đi vào phòng bếp. “ Các ngươi ăn trước đi, ta xào hai quả trứng gà.”
“Tô Mộ Vũ, ngươi không lừa ta, đậu hũ chiên này ngon thật.” Tô Xương Hà ngồi bên bàn, ăn xong một miếng đậu hũ chiên: “Nhưng không giống như ngươi nói, bà cụ này tuy nghèo nhưng cũng cho thịt vào trong.”
“Bà ấy có hẹn với con trai, đáng lẽ năm nay con trai sẽ về ăn Tết. Đó là làm cho con trai mình.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “Tuy người khác nói con trai bà ấy đã chết, nhưng bà ấy vẫn ôm chút hy vọng.”
“Đây là bữa tất niên đầu tiên trong đời ta.” Tô Xương Hà mỉm cười, tiếp đó cất cao giọng nói: “Bà cụ, mau tới đây cùng ăn.”
Đêm khuya tĩnh lặng, cuối cùng tiếng pháo bên ngoài cũng ngừng. Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà rời khỏi căn phòng mà lão phu nhân đã thu xếp cho mình. Tô Xương Hà đặt một nén bạc lên bàn ăn.
“Hào phóng vậy à?” Tô Mộ Vũ cười nói.
“Không thể tưởng tượng nổi. Tô Mộ Vũ xưa nay luôn có tiếng tốt lại chẳng để lại thứ gì, ngược lại Tống Táng Sư giết người như ma lưu lại một nén bạc.” Tô Xương Hà nhướn mày.
“Cơm nước xong, ta để lại năm đồng tiền trên người cho bà cụ.” Tô Mộ Vũ trả lời.
“Sao chỉ có năm đồng?” Tô Xương Hà bĩu môi.
“Vì ta tổng cộng chỉ có sáu đồng, còn một đồng phải mua màn thầu.” Tô Mộ Vũ thành thật trả lời.
“Ài. Quỷ nghèo.” Tô Xương Hà đẩy cửa đi ra ngoài, bước được mười bước, hắn đột nhiên ngừng chân, quay đầu lại.
Tô Mộ Vũ cũng ngừng bước: “Sao vậy?”
“Giao thừa vui vẻ. Tô Mộ Vũ.” Tô Xương Hà nhếch miệng cười nói.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");