Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “To gan!” “Dịch Bặc” gầm lên một tiếng, vung ống tay áo quấn lấy trường kiếm của Ô Nha.
Ô Nha hừ lạnh một tiếng, kiếm rời khỏi nhanh chóng xoay tròn, cuốn nát ống tay áo của “Dịch Bặc”: “Còn giả vờ giả vịt?”
“Dịch Bặc” điểm mũi chân lùi lại mười bước, mặt mày thay đổi, hóa thành một nụ cười quyến rũ quỷ dị, tiếng nói cũng trở thành giọng nói: “Sao ngươi lại phát hiện ra?”
Ô Nha cười lạnh nói: “Tông chủ từng có ước định với ta, ngay cả người cũng không được vào trong Ảnh Ngục. Còn bây giờ cho dù tông chủ muốn vào, chắc chắn người cũng nhắc lại ước định với ta. Vừa rồi ngươi tới đây, lại cứ như chưa bao giờ xảy ra chuyện này, đương nhiên ngươi là người giả trang rồi.”
“Dịch Bặc” che miệng cười: “Không ngờ Dịch Bặc kia cũng có lúc thông minh.”
“Thủy Quan và Thiên Quan vừa bị cấm cửa, ngươi đã đến...” Ô Nha nhẹ nhàng vung tay: “Xem ra...”
“Ngươi rất thông minh.” Một cột nước đánh về phía Ô Nha, Ô Nha vội vàng lùi lại. Thủy Quan xuất hiện bên cạnh Ô Nha, giơ tay bắt lấy cổ tay hắn. Cổ tay Ô Nha bị đau, lệnh tiễn cũng rơi xuống đất.
“Phản đồ!” Ô Nha giọng nói mắng.
“Mộ Anh!” Thủy Quan nhìn về phía “Dịch Bặc” kia.
“Dịch Bặc” vung tay, biến thành cô gái yêu kiều, cô tung người nhảy qua giữa đám người, định lao vào Ảnh Ngục.
“Ngăn hắn lại.” Ô Nha tức giận quát.
Sáu người còn lại lập tức kết trận, trực tiếp đánh văng Mộ Anh trở lại. Ô Nha cũng thừa cơ cầm tay trái, xuất kiếm ép lui Thủy Quan. Thủy Quan vung
ống tay áo bên trái lên, trong tay chậm rãi ngưng tụ thành một thanh thủy kiếm, đánh về phía Ô Nha.
Ô Nha giơ kiếm đón đỡ, nhưng song kiếm va chạm, thanh thủy kiếm của Thủy Quan trực tiếp xuyên qua thiết kiếm của Ô Nha. Ô Nha cả kinh, vội vàng lùi lại phía sau, thanh thủy kiếm cũng phân giải, trực tiếp ập tới trước ngực Ô Nha.
Thủy Quan mỉm cười, vung nhẹ cánh tay, một làn nước tụ tập thành thủy kiếm, xoay quanh ngón tay hắn.
Ô Nha cúi đầu, may là hắn lui lại kịp thời, tránh được đa số thủy kiếm, nhưng vẫn có một giọt bắn trúng bụng trái, lưu lại một vết máu.
“Ta cũng không biết Dịch Bặc nghĩ thế nào, thực lực của Ám Hà đã vượt xa Ảnh tông mà hắn còn định dùng một số truyền thống cổ xưa để khống chế Ám Hà.” Thủy Quan cười nói: “Ta không ngu ngốc như hai tên đồng bọn kia, ta chỉ lựa chọn cường giả.”
“Các ngươi muốn cứu Tô Mộ Vũ?” Ô Nha cầm kiếm lùi lại phía sau, sáu người còn lại tiến lên trước vài bước, đi tới bên cạnh hắn.
Mộ Anh nhướn mày: ”Trận pháp này là...”
“Tinh Thần Bắc Đẩu trận.” Thủy Quan trầm giọng nói: “Trận pháp này giết người thì bình thường, nhưng trói người thì đứng nhất nhì trong số trận pháp trên thế gian!”
“Có giỏi thì tới đây phá trận.” Ô Nha cười lạnh nói.
Mộ Anh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Với lực lượng của hai người chúng ta chỉ e trong thời gian ngắn không thể phá được trận này. Mà nếu đánh nhau ở đây, không cần bọn chúng phóng lệnh tiễn, tiếng động quá lớn, chắc chắn những người khác trong Ảnh tông cũng phát giác.”
Thủy Quan im lặng một hồi lâu, cuối cùng đành giơ tay, đánh văng thanh thủy trong tay kiếm ra ngoài.
Ngoài bức tường của phủ quốc trượng.
“Tiểu thần y, không ngờ lại có ngày chúng ta gặp nhau.” Mộ Vũ Mặc mỉm cười giơ một ngón tay, trên ngón tay là một con nhện trắng trẻo.
Bạch Hạc Hoài mỉm cười lấy từ trong lòng ra một bình thuốc, rót một giọt chất lỏng trong trẻo như làn sương sớm: “Có thể gặp lại Mộ đại mỹ nhân, Hạc
Hoài cũng vô cùng cao hứng.”
Con nhện kia há miệng, nuốt trọn giọt thuốc.
“Con vật nhỏ này có tìm được Tô Mộ Vũ không?” Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
“Yên tâm đi, con nhện này được nuôi chỉ để tìm kiếm Tô Mộ Vũ. Ta còn nuôi mấy chục con nhện tương tự cơ.” Mộ Vũ Mặc đặt ngón tay xuống đất, con nhện lập tức bò đi.
Bạch Hạc Hoài nghi hoặc: “Còn có loại nhện như vậy à?”
“Từng thực hiện nhiệm vụ với nhau vài lần, chuẩn bị từ lúc đó. Thần y đừng nghĩ nhiều.” Mộ Vũ Mặc cười nói.
“Mộ đại mỹ nhân học thói xấu của đại gia trưởng nhà các người rồi, bắt đầu trêu chọc ta.”
Bạch Hạc Hoài lấy tay che trán: “Có phải như các người nghĩ đâu.” “Biết rồi, là bằng hữu, là hảo hữu!” Mộ Vũ Mặc cất cao giọng nói.
Tô Mộ Vũ nằm trong Ảnh Ngục, nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng giao chiến. Hắn đứng dậy, định vận công, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Ngày hôm đó để Dịch Bặc không nghi ngờ, hắn bị Thủy Quan hạ Túy Mộng Cổ thật. Nhưng nếu Thủy Quan không vào được, Túy Mộng Cổ cũng không giải được, hắn cũng không thể phá Ảnh Ngục lao ra ngoài. Đang lúc hắn suy nghĩ đối sách, có tiếng tách tách dưới chân hắn, Hắn cúi đầu nhìn xuống, thấy con nhện màu trắng kia.
“Tầm Tung Chu của Vũ Mặc?” Tô Mộ Vũ vui vẻ, nhặt con nhện trắng lên.
“Ngươi nói liệu Tô Mộ Vũ có biết được kế hoạch của chúng ta không?” Bên ngoài bức tường, Bạch Hạc Hoài hỏi Mộ Vũ Mặc.
Mộ Vũ Mặc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc hắn không nghĩ ta phái con nhện vào chỉ để diễn xiếc cho hắn đấy chứ.”
“Cũng đúng.” Bạch Hạc Hoài gật đầu.
Tô Mộ Vũ quan sát con nhện trắng, do dự một chút rồi nói: “Có hơi ghê ghê.” Nói xong há miệng, ném luôn con nhện vào.
“Ngươi nói xem sẽ có vị gì?” Bạch Hạc Hoài lại hỏi Mộ Vũ Mặc.
“Dai dai giòn giòn,vị thịt gà, ta từng ăn rồi.” Mộ Vũ Mặc vẻ mặt tự hào.
Đương nhiên Tô Mộ Vũ không nhấp nhám như vậy mà trực tiếp nuốt chửng. Một lúc sau hắn biết suy đoán của mình không sai, trong con nhện này cất giấu thuốc giải của Túy Mộng Cổ. Nội lực của hắn từ từ khôi phục, hơn nữa theo lời Thủy Quan, sau khi Túy Mộng Cổ được giải, nội lực còn dồi dào hơn trước. Hắn giơ tay đặt lên song sắt, nhẹ nhàng kéo sang hai bên, trực tiếp kéo mở lao tù.
Bên ngoài Ảnh Ngục, Thủy Quan và Mộ Anh đã tấn công mười mấy lần nhưng đều bị bảy người đánh ngược trở lại. Còn bảy người kia sừng sững bất động, như hạ quyết tâm kéo dài tình hình như vậy.
Mãi tới khi cánh cửa Ảnh Ngục đột nhiên bật mở, Tô Mộ Vũ chậm rãi đi từ trong ra.
“Ha ha ha ha ha.” Thủy Quan cười ha hả nói: “Đúng là cái gã khiến người ta bất ngờ.”
Ô Nha cũng cả kinh, quát lên: “Đáng chết! Lúc đầu nên cột cả Tỏa Long Liên lên người hắn!”
“Làm gì có lúc đầu?” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, trực tiếp phá tan Tinh Thần Bắc Đẩu trận.
Bảy người ngã lăn dưới đất, Tô Mộ Vũ tung người nhảy qua, đoạt lấy thanh trường kiếm trên người Ô Nha. Hắn cầm lên ước lượng: “Đành dùng tạm vậy.”
“Ngươi đi làm chuyện ngươi cần làm đi, chỗ này cứ giao cho chúng ta.” Thủy Quan cười nói.
“Đa tạ.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
“Được chứng kiến một số thay đổi, là vinh hạnh của ta.” Thủy Quan khẽ ngẩng đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");