Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đây là nhược điểm của ba ông lão mà Tô Mộ Vũ đã tìm ra.
Kiếm pháp và võ nghệ của bọn họ cực kỳ cao thâm, mấy năm qua được Ảnh tông tôn làm Cung Phụng, sống yên bình hưởng thụ trong Thiên Khải Thành, không cần tham gia chiến đấu sinh tửu. Cho nên tuy kiếm pháp của bọn họ rất cao, võ công rất mạnh, nhưng thuật giết người lại kém xa Tô Mộ Vũ.
“Xuy Hoa kiếm pháp, thức thứ mười từng tên là LẠc Tuyết, chiêu thức đẹp đẽ sâu sắc, có thể nói là chiêu kiếm đẹp nhất trong kiếm pháp của Tô gia.” Tô Mộ Vũ giơ kiếm hất văng trường kiếm của Tô Tử Ngôn, vung cánh tay trái, kéo mười ba lưỡi kiếm chưa tổn hại bay lên không trung.
Tô Tử Ngôn khẽ ho khan một tiếng, tay cầm kiếm run rẩy.
“Nhưng sau khi sửa lại, nó tên là Lạc Huyết.” Tô Mộ Vũ vung bàn tay: “Đã thành chiêu kiếm tất sát!”
Trường kiếm trút xuống như mưa phùn! Tô Tử Ngôn ngẩng đầu, xoay tròn thanh kiếm, một luồng kiếm khí theo gió bay lên: “Người trẻ tuổi, đừng quá coi thường người khác.” Luồng kiếm khí của hắn gạt bay mười ba lưỡi kiếm, Mộ Phù Sinh nhân cơ hội xuất chưởng đánh về phía Tô Mộ Vũ.
“Cẩn thận, Diêm Ma Chưởng của hắn cũng có tám tầng công lực!” Tô Xương Hà nhắc nhở.
Tô Mộ Vũ chỉ mỉm cười, tiếp đó vận chân khí toàn thân đón đỡ chưởng của Mộ Phù Sinh. Chỉ nghe rầm một tiếng, khói bụi tung tóe ngoài Vạn Quyển lâu. Mộ Phù Sinh nhìn Tô Mộ Vũ với vẻ khó mà tin nổi: “Ngươi không né?”
Tô Mộ Vũ trực tiếp xuất kiếm đâm xuyên qua người Mộ Phù Sinh: “Năm xưa trước khi vào Quỷ Khốc uyên, thầy giáo trong Ám Hà từng nói với ta một câu.”
Giờ phút này trên ngực Tô Mộ Vũ là một vết máu âm u khủng khiếp, quần áo hắn đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng hắn vẫn đứng thẳng, còn Mộ Phù Sinh đã quỳ một chân dưới đất.
Mộ Phù Sinh cắn răng nói: “Câu gì?”
“Sát thủ chỉ cần làm được một điều là đã thành công, đó chính là ta còn chưa chết mà ngươi đã chết!” Tô Mộ Vũ rút trường kiếm, tiếp đó mưa kiếm đầy trời hóa thành mảnh vỡ trút xuống. Tô Tử Ngôn không chống cự nổi buông kiếm lui lại phía sau, trên người chi chít vết thương do mưa kiếm vừa rồi.
Mộ Phù Sinh ngã quy dưới đất, giơ tay che miệng vết thương. Chiêu kiếm vừa rồi của Tô Mộ Vũ chỉ thiếu một tấc nữa là đâm vào chỗ yếu của hắn, nếu lệch đi một tấc, Mộ Phù Sinh đã chết. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ Vũ: “Nhưng ngươi không giết ta.”
“Ta không giết ngươi là vì không cần thiết.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: ”Các ngươi và tam gia trong Ám Hà vốn là đồng tông đồng nguyên, tử chiến như vậy là vô nghĩa.”
Tô Xương Hà bất mãn hô: “Này này này. Chúng ta với bọn họ không cùng huyết thống.”
“Tuy hai người chúng ta là kẻ vô danh, nhưng không ít đồng bọn của chúng ta cũng giống các ngươi, mang họ Tô, họ Tạ, họ Mộ. Xưa nay Ám Hà luôn là một tổ chức không có tình cảm, nhưng ta hy vọng tương lai nó sẽ khác.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng: “ta hy vọng bọn họ cũng được như các ngươi, có thể tự do đi lại dưới ánh mặt trời.”
Tô Tử Ngôn và Tạ Tích Hựu nhìn nhau, đồng thời đi tới đỡ Mộ Phù Sinh dưới đất dậy. Tô Tử Ngôn bắt đầu vận công chữa thương cho Mộ Phù Sinh, còn Tạ Tích Hựu nhìn về phía Tô Mộ Vũ.
“Nếu sau này con cháu trong Ám Hà tam gia cần trợ giúp, hy vọng các ngươi cũng có thể giúp đỡ bọn họ theo hình thức gia tộc.” Tô Mộ Vũ nói với Tạ Tích Hựu.
Tạ Tích Hựu thở dài một tiếng: “Chúng ta vốn là một thể, Ảnh tông chỉ huy Ám Hà tam gia, đồng thời lại cung phụng ba nhà chúng ta trong Thiên Khải Thành.”
“Điều khác ta không dám bảo đảm với ngươi, nhưng điểm này thì có.” Tô Mộ Vũ thu hồi trường kiếm: “Sau ngày hôm nay, sẽ không còn Ảnh tông. Các
ngươi rút lui ở đây, sẽ không có bất cứ ai tới gây chuyện với các ngươi.”
Tạ Tích Hựu trầm ngâm trong chốc Lý Trường Sinh rồi thở dài một tiếng: “Thôi vây.”
“Có một số chuyện, dù sao cũng phải thay đổi.” Tô Mộ Vũ liếc mắt nhìn Tô Xương Hà một cái: “Dẫu sao chúng ta cũng sắp đặt chân tới bên bờ đối diện Ám Hà, ở Bỉ Ngạn không phải chỉ có đêm dài mà phải có ánh sáng.”
“Được.” Tạ Tích Hựu trầm giọng nói: “Lão phu rất tán thưởng các ngươi.’ “Tạ Tích Hựu!” Tô Tử Ngôn lạnh lùng nói.
“Đủ rồi.” Tạ Tích Hựu lắc đầu: “Dịch Bặc không phải một thủ lĩnh đáng để đi theo, ba người chúng ta đều hiểu điều này. Hơn nữa trong Thiên Khải Thành hiện tại, Lang Gia Vương thống lĩnh Thiên Khải Tứ Thủ Hộ đang chiếm ghế chủ đạo, Ảnh tông đã thất thế, chết theo hắn chẳng bằng tìm đường lui khác.”
“Ài.” Tô Tử Ngôn cũng biết Tạ Tích Hựu nói thật, sau khi do dự một lúc hắn đành im lặng.
“Như vậy, Tô công tử, chúng ta xin cáo tù.” Tạ Tích Hựu chậm rãi lùi lại phía sau: “Hy vọng ngươi sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình, mang tới một Ám Hà mới.”
“Ám Hà đã là Ám Hà mới, chẳng qua Ám Hà trong lòng thế nhân vẫn chưa thay đổi.” Tô Mộ Vũ thản nhiên mỉm cười.
Ba ông lão Tạ Tích Hựu và đám người canh lầu Tạ Tại Dã đều rời khỏi. Tô Mộ Vũ lảo đảo đổ về phía trước, thiếu chút nữa ngã quy xuống đất. Tô Xương Hà bước tới đỡ lấy hắn: “Tội gì phải vậy, vừa rồi nếu chúng ta cùng nhau ra tay, ngươi đã không phải chật vật như vậy.”
Tô Mộ Vũ lắc đầu nói: “Nếu ngươi ra tay thì sẽ là không chết không thôi.’
“Ừ đấy.” Tô Xương Hà nhún vai: “Ta không thích mấy chuyện lặt vặt ấy, giết thì giết, xô đổ tất cả làm lại từ đầu chẳng hơn à?”
“Có một số thứ có thể xô đổ làm lại, có một số thứ thì không.” Tô Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, vận chuyển chân khí trong cơ thể, tiếp đó đi tới. Hắn gỡ một cây đuốc xuống: “Ví dụ như Vạn Quyển lâu này, phải phá hủy hoàn toàn!”
“Dừng tay!” Một âm thanh hùng hậu vang lên sau lưng bọn họ
Tô Mộ Vũ không hề quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước: “Tô Xương Hà, giờ thì tới phiên ngươi ra tay rồi. Ta cũng không đánh được nữa.”
lâu.
“Với hắn thì ta có thể không chết không thôi rồi.” Tô Xương Hà liếm môi. “Đánh hắn tan thành tro bụi đi!” Tô Mộ Vũ cầm đuốc đi vào Vạn Quyển
“Đến đây nào.” Tô Xương Hà bước tới vài bước, nhưng lại gãi đầu.
“Đợi đã, Tô Mộ Vũ, vì sao ta cứ cảm thấy ngươi mới là đại gia trưởng, còn
ta chỉ là chân sai vặt?”
Lần này không có ai trả lời hắn, vì Tô Mộ Vũ đã đi vào trong Vạn Quyển
lâu.
“Ài.” Tô Xương Hà lắc đầu nói: “Càng ngày càng mất tôn nghiêm.” “Tránh ra.” Người vừa nói cầm kiếm đi tới trước mặt Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà rút một con dao găm ra, đứng trước mặt người nọ: “Tính kỹ
ra thì tuy chúng ta đã gián tiếp trao đổi nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng ta thật sự gặp mặt. Tông chủ Ảnh tông, Dịch Bặc tiên sinh.”
Dịch Bặc sửng sốt, tiếp đó lên tiếng hỏi: “Ngươi là đại gia trưởng Ám Hà, Tô Xương Hà?”
“Đúng vậy, là chân sai văt của Ám Hà, Tô Xương Hà.” Trên tay Tô Xương Hà lóe lên áng mây tím: “Phụng lệnh gia chủ Ám Hà Tô gia Tô Mộ Vũ, đoạt mạng ngươi ở đây!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");